Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 59: Chương 59: Càng ngày càng mong chờ bảo bảo




Diệp Thành buông bát xuống, tiện tay lấy luôn khăn giấy ở bên cạnh để lau miệng. Hắn nói, “ Từ Lạc, em nhớ uống canh đấy, còn nữa, đừng có để đói bụng.”

Từ Lạc mặt lạnh, tay chỉ thẳng ra cửa, “ anh cút về mau.”

Diệp Thành đứng dậy hít một hơi sâu, trên cao nhìn xuống Từ Lạc, hắn nói, “ sau này, từ thứ 2 đến thứ 7, anh sẽ đều ở phòng cách vách em, có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh đấy, anh cũng sẽ thường xuyên chăm sóc cho em.”

Khóe miệng Từ Lạc giật giật...Cái tên tra chết tiệt này..

Cô nhìn lướt qua bàn ăn vừa bị càn quyét sạch bách, đây mẹ kiếp là ai đang chăm sóc cho ai nha? Đầu chó tên kia chắc là bị hút hết chất xám rồi đi.

Cô tức giận, chất vấn hắn, “ anh ở cách vách của người ta.”

“Bọn họ không còn nữa.” Hắn đáp.

Từ Lạc nhất thời cảnh giác, “ anh giết người cướp phòng?”

Diệp Thành suýt bị cô làm cho nghẹn chết, hồi lâu hắn mới mặt lạnh, ngữ khí nghiêm túc, “...Anh cho nhà họ thuê một căn hộ của anh ở gần trung tâm thành phố với giá thấp hơn, còn phòng cách vách em trước họ ở, anh mua lại rồi, hiểu chưa?”

Từ Lạc nghiêng đầu, “ Lập tức phánh ngay, tôi không muốn thấy anh.”

Diệp Thành không nói chuyện, hắn nhìn Từ Lạc một cái thật sâu, sau đó mới xoay người ra cửa.

Nghe tiếng cửa đóng rầm một tiếng, Từ Lạc mới thả lỏng thân mình một chút.

Diệp Thành gần đây bị ấm đầu, hay thần kinh gì đó, cô thực không quan tâm, cô chỉ biết, cô bây giờ chỉ muốn cách thật xa hắn, một bước cũng không muốn lại gần hắn nữa.

Diệp Thành kia nếu mà hiện tại cứ mỗi một bước tới gần cô, đều sẽ khiến cô cả người tê tái.

Cô cúi đầu, nhìn nhìn trên bàn, tức tới nghiến răng, rồi lại rầu rĩ không thôi.

Lững thững đi tới tủ lạnh, lại lấy thêm thịt bò và thịt viên, bỏ thêm vào nồi. Nhìn chúng được sôi lên trong nước sôi nóng hổi tươi ngon, nhưng giờ cô lại không còn tâm trạng mà ăn. Cô lại suy tư một mình...

Diệp Thành nói...Hắn mua phòng cách vách, là giỡn hả?

Từ Lạc tâm nghĩ, cho dù là hắn mua thật, có lẽ cũng là vì đầu tư bất động sản. Chứ mà nói Diệp Thành mua căn phòng kia chỉ để chăm sóc cô, và để được gần cô hơn.....

Xời...chuyện cười.!!

Lời này nếu mà đặt trên Lưu Tâm Nhã, ngược lại cô sẽ tin, cô sẽ tin Diệp Thành sẽ vì Lưu Tâm Nhã mà chuyển nhà, đổi biệt thự cho cô ả, sẽ vì Lưu Tâm Nhã mà bận rộn ngược xuôi, sẽ thỏa mãn đủ loại tâm nguyện đắt tiền xa xỉ của cô ta.

Còn Từ Lạc cô sao?...Chắc thôi..khỏi cần nghĩ cũng biết.

Cô chẳng qua chỉ là một cô vợ cũ hết thời 5 năm, không hơn không kém, không thể khiến ai nhìn vừa mắt.

Nói cho cùng, cũng chỉ là trong bụng cô có con hắn, người ta mới nguyện ý mà cầm canh bổ tới bố thí cho cô, trái lại, giả sử mà bụng cô không có tiểu bảo bối mang huyết thống Diệp gia này, có lẽ cô đã bị hắn quăng tới tận cái xó xỉnh nào đó, để tích bụi rồi cũng nên.

Từ Lạc lắc đầu cười khổ mà ăn cơm. Bất giác dưới chân có một cục ấm ấm mềm mềm, nhìn xuống liền thấy cún bông.

Nó giờ mới ngủ dậy. Cả người rúc vào chân Từ Lạc. Cô cúi xuống ôm nó lên, vuốt ve bộ lông của nó mà cảm thán.

Có đôi khi cô rất hâm mộ cún bông.

Làm vật nuôi như nó, mỗi ngày không lo không buồn, mỗi ngày được ăn ngon, ngủ ngon, ngủ nướng cuồng ngủ, tỉnh ngủ lại chơi, chơi mệt rồi lại ăn...cứ vậy mà thật tốt đẹp sống hết một kiếp.

Cô đưa tay sờ lông nó, chợt vẻ mặt ngưng trọng, đưa tay ở trên chính bụng tròn tròn nhỏ của mình mà sờ sờ..

Đứa bé...

Cô dường như cảm nhận được một chút loại tâm tình này.

Lúc đầu, đối với đứa bé này, cô không ôm bất kì một mong đợi nào, thậm chí cô nghĩ chỉ cần phá nó đi, là có thể triệt để cắt đứt với Diệp Thành.

Nhưng hiện tại, theo cuộc sống càng ngày càng dài, cô lại tựa như càng mong chờ tiểu bảo bảo này hơn thì phải...

Mong chờ tiểu bảo bảo ra đời, chờ nó gọi cô một tiếng mẹ mềm nhũn, chờ nó mè nheo với cô, chờ nó làm cô phiền não, hoặc làm cô vui vẻ..mong nó theo thời gian mà lớn lên.

Không biết dáng vẻ của nó lớn lên sẽ thế nào đây?

Ánh mắt Từ Lạc trống rỗng, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, không khỏi tự cười một tiếng..

Có lẽ sẽ giống Diệp Thành chăng?

Người ta nói, phụ nữ khi bầu, con trai sẽ ít nhiều đều giống bố, huống hồ hiện tại, nếu từ giờ trở đi, thứ 2 đến thứ 7, cô ngày nào cũng thấy cái bản mặt kia của Diệp Thành, thì con cô sẽ chẳng có điểm nào giống cô, mà chỉ giống ba nó...

Mà nếu giống như Diệp Thành, sẽ lại có thêm một tên Diệp tra nam nữa sao?

Phi..phi...còn lâu mới giống hắn. Từ Lạc mắng thầm.

Cái đồ khốn Diệp Thành kia, còn lâu cô mới để hắn ôm con của cô...

Cho dù là con hắn thì sao, giống hắn thì lại thế nào? Từ Lạc cô là người sinh ra nó, thì cuộc sống của nó sẽ do cô quyết định...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.