Đêm xuân trôi qua, mặt trời cũng lên cao.
Kể từ đêm kích tình hoan ái ở khách sạn tình nhân, đến nay cũng đã hơn một tuần. Boss Diệp nhà ta không bao giờ lâm triều sớm. Ngày nào cũng đến công ty muộn.
Hôm nay cuối tuần, cũng không ngoại lệ. Mặt trời mọc lên đằng đông, đã chiếu tới mông của hai vợ chồng, ánh sáng ấm áp chiếu cả căn phòng.
Trên giường đôi rộng rãi, chăn ngổn ngang, có đôi nam nữ đang nằm ôm nhau nửa đắp chăn, mặt đối mặt với nhau.
Diệp Thành quấn lấy Từ Lạc ở trong ngực, lúc này cả hai bọn họ đều đã thức, nhưng người nào cũng lười dậy.
“Bảo bối.'' Khóe môi Diệp Thành hơi câu lên, đôi mắt u ám. “Tối qua thật tuyệt đúng không?”
Từ Lạc ở trong chăn đạp chân anh một cái, cô lườm anh, “Nói ít lời dâm thôi.”
“Hôm nay anh đi mua bao.” Diệp Thành ghé vào bên tai Từ Lạc, hà khí nóng khiến người ta mặt cũng phải đỏ, mà tim cũng phải đập. “Anh chắc mua một hộp luôn, sài cho đã, em nói xem có đúng không?”
Mặt của Từ Lạc đỏ lên, nóng hổi. “...Tùy anh.”
Nụ cười trên mặt Diệp Thành càng thêm rực rỡ.
Từ Lạc liếc thấy nụ cười càn rỡ trên mặt Diệp Thành, cô vừa thẹn vừa giận, lại đạp anh một phát nữa, “Anh còn cười nữa, tối qua lại quên bao, nên em mỏi hết cả tay để giúp anh rồi còn gì, như thế đáng buồn cười lắm à?”
Diệp Thành ghé người qua hôn lên khóe môi Từ Lạc, “Đáng chứ!, Em là vợ anh cơ mà...hai chúng ta..”
“Ngừng!” Từ Lạc chặn lời anh, “Em trước kia nói tha thứ cho anh, là chấp nhận chúng ta qua lại thôi. Anh gọi em bảo bối cũng không vấn đề gì, còn gọi em là vợ, em nhớ hình như em đã ký đơn ly hôn, trên giấy tờ em không phải là vợ anh nữa, hiện tại em độc thân, em vẫn chưa đáp ứng anh cái gì đâu.”
Diệp Thành khiêu mi, “Không sao, đơn ly hôn, em ký nhưng anh chưa ký, với lại em sớm muộn gì cũng sẽ là vợ anh một lần nữa thôi.”
Từ Lạc khiêu khích mà nheo khóe mắt, bỗng nhiên vươn tay, tàn nhẫn nhéo thứ kia của Diệp Thành một cái.
Đàn ông vào sáng sớm, luôn sẽ vì phản ứng sinh lý mà hiển nhiên tràn đầy tinh lực.
Từ Lạc vừa nhéo như vậy, khiến cả ngườ Diệp Thành giật nảy. Anh vừa định đè người lại, ai ngờ Từ Lạc giống như con cá trạch trượt nhanh xuống giường, trực tiếp chui vào phòng tắm.
Diệp Thành ngồi trên giường một mình, tàn bạo nhìn về phía cửa phòng tắm.
Cô vợ nhà hắn rõ ràng là cố ý, cố ý mà!
Nhưng mà....
Diệp Thành nghĩ đến câu nói lúc nãy của Từ Lạc.
Anh bây giờ tất nhiên vẫn là chồng của cô, không có gì thay đổi, cái này không sai, nhưng hôn lễ trước đây, anh lúc đó không có tình cảm với cô, cái này Diệp Thành hiển nhiên chưa được thỏa mãn.
Anh bây giờ mặc dù đã có cô, bọn họ cũng trở về bên nhau, nhưng anh muốn cho Từ Lạc một hôn lễ đáng nhớ nhất, muốn chính thức làm ông xã của cô một lần nữa. Cũng muốn cả thế giới biết Diệp Thành anh cưng vợ cỡ nào.
Diệp Thành dùng tay chống đầu, trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Hồi lâu, anh vươn tay với điện thoại của mình để đầu giường, ấn vào giao diện wedchat. Đăng lên một trạng thái trong group chat, kéo tất cả đám bạn, Đặng Đình Phi, Lương Minh Phương, Trần Phong, Lộ Hà, Hoàng Hiếu, Thu Lan vào, trừ một mình Từ Lạc ra.
Dòng trạng thái vỏn vẹn mấy chữ, “Cầu hôn bà xã đại nhân.”
Chuyện này làm vội vàng, Diệp Thành âm thầm gật gật đầu, Từ Lạc cần phải chính thức là của anh từ trong đến ngoài. Anh mới có thể yên tâm.
...
Đến tối.
Cửa xe đẩy ra, Diệp Thành từ trên ghế lái xuống, phân phó cho nhân viên giữ xe đi đỗ xe cho mình.
Anh bước đôi chân thon dài vào nhà hàng cao cấp, có phục vụ đang chờ sẵn, vừa thấy Diệp Thành, tự nhiên là cười tươi, khẽ gật đầu đi phía trước, dẫn Diệp Thành đến một phòng vip mà anh đã đặt từ trước.
Vừa đẩy cửa phòng vip ra, bên trong đã có nhiều người đang chờ.
Thu Lan, Hoàng Hiếu, Lương Minh Phương, Lộ Hà, Trần Phong và Đặng Đình Phi.
Diệp Thành trong cái nhìn chăm chú của những người này, cởi áo khoác âu phục của mình xuống, sau đó thản nhiên duỗi cái lưng mỏi, ngồi xuống ghế.
“Ai dô, Diệp tổng xem ra dạo này tâm tình cực tốt nha,“ Đặng Đình Phi cười cười châm chọc, “Nguyên tuần qua, anh anh em em, ngay cả lâm triều cũng lười..”
“Hôm nay muộn thế này rồi, không phải là giờ làm nha.” Thu Lan cau mày nhìn đồng hồ. “Diệp tổng, đến cùng là cậu có cái chuyện gì mà kêu cả bọn ra thế này?”
Từ lúc Diệp Thành hòa hợp với Từ Lạc, tính tình của anh dịu đi không ít, thế nên đám Hoàng Hiếu, Thu Lan, có chút xem nhẹ boss nhà mình. Nói chuyện cũng lấn lướt chút ít.
Diệp Thành nhẹ nhàng nhập tọa, yên lặng cười cười.
Bình thường, anh phải ở bên cạnh Từ Lạc, nhưng trải qua hơn một tuần làm lành, anh và cô rốt cuộc cũng đã ân ái với nhau, Từ Lạc lúc này đã hoàn toàn tin tưởng anh. Cho nên hôm nay, dù là tối muộn, cô vẫn không thắc mắc anh đi đâu làm gì, ở nhà đợi anh về, thế là anh mới nói mọi người tập hợp, chuẩn bị cho công cuộc cầu hôn bà xã lần hai.
“Không phải đã nhắn tin với mọi người hết rồi sao?” Diệp Thành vẫy tay, ra hiệu nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, “Tại mọi người cứ trả lời mấy cái linh tinh, nên tôi chỉ có thể hẹn thẳng mọi người, nói xem tôi nên....cầu hôn Lạc Lạc thế nào mới tốt đây?”
Thu Lan thoáng nhíu mày, hóa ra là loại chuyện này.
Móa nó, tên Diệp tổng này, ngày càng hôn quân, không lâm triều làm việc sớm thì thôi, mà ngay cả thời gian buổi tối của quân thần, hắn cũng bóc lột nốt.
Ông trời còn công bằng không?
...
Trong phòng vip cười nói đến là vui vẻ.
Diệp Thành mắt lạnh nhìn cái đám ngườ gọi là bạn này.
Bữa cơm này, là anh mời, không sai.
Nhưng mà....mục đích anh mời bọn họ chính là muốn bọn họ làm quân sư cho mình, bàn bạc làm thế nào cầu hôn Từ Lạc.
Căn bản đâu có bảo bọn họ đến dự party đâu chứ?
Vậy mà nhìn xem, cái đám người này...
Thu Lan đã uống đến mặt cũng đỏ rực như mặt trời mọc ban trưa, ngay cả hơi thở cũng phun ra mùi rượu. Trên bàn phía trước mặt bà cô này, đặt mấy chai Hennessy đắt tiền đã khui nắp, cái người phụ nữ này gần đây thật sự gan cũng to lên, cô híp mắt loạng choạng nhìn về phía Diệp Thành, mang theo nụ cười quyến rũ, “Mọi người à....tôi thấy hình như..Diệp tổng, cậu ấy mọc hai đầu rồi....ha ha ha ha..”
Lộ Hà khiêu mi, “Đấy là chị chưa biết, Diệp tổng của chúng ta vốn hai đầu mà...”
Trần Phong bên cạnh béo cái má nhỏ của Lộ Hà, “Tiểu yêu tinh, ăn nói tự tác quá.”
Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi bên kia căn bản không tham dự thảo luận, cả quá trình đều là Đặng Đình Phi gắp đồ ăn cho Lương Minh Phương. Anh bóc tôm cho vợ, gỡ thịt cá cho vợ, rót đồ uống cho vợ, Lương Minh Phương bị chồng đút thức ăn không kịp, căn bản chẳng mở miệng nố được.
Cả người Diệp Thành tỏa ra khí lạnh, ho khan một tiếng, “Mọi người, quên hết chính sự rồi hả?”
Cả đám quay đầu lại, im lặng.
Người phụ nữ không biết sống chết Thu Lan vẫn hiên ngang đứng lên, lắc cái mông, “Mau mau....chúng ta...kính kính... kính Diệp tổng anh tuấn nhà chúng ta 10 ly, cảm ơn cậu ấy.....hự...hự..mời chúng ta ăn cơm.! Nào, uống với chị đây, các em...hự uống với chị đây 10 ly..”
Diệp Thành nhìn người phụ nữ này bình thường giỏi giang khôn khéo bao nhiêu, giờ phút này uống say rượu vào lại giống như Husky, anh chỉ có thể thở dài.
Là anh sai lầm rồi.
Làm sao lại có thể kỳ vọng vào mấy cái tên bạn bè điên này cơ chứ? Đã không giúp được thì thôi, lúc này còn khiến anh đau não hơn..
Mẹ nó hỏi mấy người này, chi bằng anh bỏ tiền ra đường, kéo vài người xa lại lại hỏi, còn thực tế hơn nhiều...
Anh lúc này chỉ biết lắc đầu, gọi phục vụ thanh toán, sau đó đứng dậy, “Mọi người ăn từ từ, tôi có việc về trước.”
Dứt lời trực tiếp nhấc chân rời khỏi phòng vip. Đúng là lãng phí tiền của, đành tự lực cánh sinh vậy. Việc cầu hôn lại bà xã bảo bối, anh sẽ tự mình làm tất cả...
Đôi khi tự mình chuẩn bị lại có ý nghĩa biết bao. Diệp Thành suy nghĩ xong, một đường lái xe rời khỏi nhà hàng...