Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 56: Chương 56: Đính hôn




Sau khi Lam Duê trở về, liền ném con chip điện tử vừa lấy được trước đó cho Vân Trạch, để anh nhanh chóng giải mã.

Mà cô vừa về chưa được bao lâu, bọn người Vân Thanh cũng lục đục trở lại, xem chừng cực kỳ suông sẻ.

Thu dọn một chút, bọn họ quyết định dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đây. Mà bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Ngạo, mấy người còn lại rõ ràng sững sờ, lại nhìn đôi môi sưng tấy của cô, còn có dấu vết bị nứt ra, kẻ đần độn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Khi Vân Thanh ở gần Lam Duê vào thời điểm đang làm nhiệm vụ, mới phải phân ra vai vế chủ tớ, nhưng vào những lúc bình thường như thế này, liền lập tức bày ra thái độ không biết kẻ trên người dưới là ai. Khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hai mắt sáng rỡ lên, chạy thẳng đến bên cạnh cô, tinh quái nhỏ giọng hỏi thăm: “Lam Duê, cậu nói một chút nghe xem, đôi môi cậu vừa xảy ra chuyện gì vậy? Còn nữa, tại sao bỗng dưng Lăng thủ lĩnh lại ở đây? Trước khi tớ đi ra ngoài đâu có nghe thấy cậu nói anh ta tới?

"Vân Thanh!" Vốn dĩ đôi môi đang bị đau như kim châm khiến Lam Duê cảm thấy có chút khó chịu, đã nhìn thấy dáng vẻ cô thế này rồi mà còn cố tình hỏi đâu đâu, từ trong kẽ răng nặn ra mấy câu: “Cậu muốn chết đúng không? Còn nhiều lời nữa thì khi trở về mình liền đem mấy cái thiết bị y tế của cậu ủng hộ hết cho bên ngoài, cậu cảm thấy thế nào?”

“A, Lam Duê, cậu không thể tàn nhẫn như vậy! Thôi mà, tớ không hỏi nữa là được đúng không? Thật là!” Bị người ta nắm được điểm yếu, Vân Thanh chỉ còn biết chán nản rũ vai xuống. Vất vả lắm mới tóm được một cơ hội tốt để trêu chọc cô một chút đó, cứ như vậy mà vuột mất, thật sự là không cam tâm. Cái cô Lam Duê này quả nhiên là quá thông minh rồi, luôn biết cách đả kích vào trúng tim đen của người khác. Biết rõ ràng cô yêu quý nhất chính là mấy cái thiết bị y tế hàng đầu thế giới kia, liền đem chúng ra để uy hiếp cô, thật là…..khiến cho cô hận đến nghiến răng nghiến lợi. Quét mắt nhìn sang gương mặt vô cảm bên kia, hoặc là nói, Lăng Ngạo sắc mặt tối sầm. Cuối cùng Vân Thanh đành buông tha cho cái ý tưởng đi trêu chọc người khác một phen.

Âu Liêm nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được mà bật cười. Nhưng tức khắc liền được ban tặng cho một ánh mắt sắc nhọn: “Cười cái đầu anh? Không nhìn thấy bà cô đang khó chịu sao? Cười trên nỗi đau của người khác!”

"Phốc!" Vân Vũ không kềm chế được, phun hết rượu trong miệng ra ngoài, khụ khụ, tính khí nóng nảy của Vân Thanh, quả nhiên cũng chỉ có Lam chủ mới không đụng phải. Xoay người nhìn sang Vân Trạch đang tập trung tinh thần giải mã con chip, anh nghĩ, đúng hơn thì, có thể áp chế tính tình nóng nảy của cô, đại khái cũng chỉ có Lam chủ và Vân Trạch thôi!

Chỉ cười một cái mà thôi, cần gì phải nổi sùng lên như vậy? Âu Liêm bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi, hình như trước giờ anh chưa từng đắc tội với cô: "Vân Thanh tiểu thư, hỏi một vấn đề cực kỳ mờ mịt . . . . . Tôi có đắc tội với cô sao? Có cần mỗi lần gặp mặt đều phải như vậy . . . . . . Ặc, đặc biệt đối đãi?"

"Thấy anh là khó chịu, còn cần lý do? Này thật sự là không có lý do gì cả!” Vân Thanh trừng mắt liếc anh một cái, hừ lạnh một tiếng. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ muốn mắng cho một trận, đây chính là nguyên nhân.

Ặc, câu trả lời của cô, khiến cho mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ che mặt thở dài.

Thật sự là một giáo sư y khoa xinh đẹp nóng nảy, những người nào mà đã bị cô đánh giá, quả nhiên là gánh chịu không nổi.

Đối mặt với trận tranh cãi nhàm chán của bọn họ, Lam Duê cũng không để ý nhiều, chỉ lơ đãng thoáng nhìn, lại phát hiện trên tay phải của Lăng Ngạo bị quấn đầy băng trắng.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Thả xấp giấy tờ trong tay ra, Lam Duê ngồi xuống bên cạnh, nâng tay phải của anh lên, nhíu mày hỏi: “Là lúc ấy?” Chợt nhớ tới, trước đó, lúc đang nói chuyện điện thoại với anh, hình như cô có nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị vỡ tan tành, hỏi anh cũng không nói, nên cô cũng không để ý. Bây giờ ngẫm lại, hẳn là khi đó bị thương nặng lắm!

Không lên tiếng, mặc cho cô nắm tay mình, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn đặt lên người cô, đáy mắt mang theo một tia miễn cưỡng thỏa hiệp.

"Đi thôi, ở đây là địa bàn của lão già Wiliam, sáng hôm nay các người vừa tham gia hội nghị kia, tối nay lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như tiếp tục ở lại, em cho rằng mình còn có thể bình an ra ngoài?” Rụt tay lại, đứng lên, Lăng Ngạo nhìn cô từ trên cao xuống, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, dường như sự thỏa hiệp bất đắc dĩ ban nãy cũng chưa từng xuất hiện.

Thấy vậy, vốn biết rõ tính tình của anh, hiện tại Lam Duê chỉ có thể tạm thời ngoan ngoãn nghe lời, nhìn về phía những người còn lại, ra lệnh chuẩn bị rời đi.

Sau khi đã yên vị lên máy bay rời khỏi bầu trời Anh Quốc, quả nhiên đúng như dự đoán của Lăng Ngạo, William liền cho người phong tỏa toàn bộ không vận của cả Luân Đôn.

Đêm hôm ấy, tất cả thế lực Hắc đạo ở Luân Đôn dậy lên một làn sóng xáo động. Mà trong khi đó, kẻ đầu têu lại đang dựa vào trong ngực người khác, ngủ say sưa!

Lam Duê ngủ thiếp đi mất nên không biết, máy bay này không phải đi Vancouver, cũng chẳng phải đến Las Vegas, mà là đến thẳng Thượng Hải.

"Cái này, ai có thể giải thích cho tôi?"

Thời điểm tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đã là buổi sáng ngày hôm sau, mở mắt ra lại phát hiện mình đang nằm trong phòng tại Đại bản doanh thứ hai. Đợi đến khi cô mang theo một bụng nghi vấn chạy xuống lầu, liền phát hiện trong phòng khách đầy ắp người. Mà điều quan trọng hơn là, nhìn thấy ông cụ tuổi tác so với ông nội của cô cũng không khác biệt là bao, cô cũng không ngốc, dĩ nhiên là biết. Ông nội của Lăng Ngạo, Lão Thái Gia nhà họ Lăng.

Cả hai người đều đồng thời có mặt tại đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Một câu cắn răng nghiến lợi vừa tuột ra khỏi miệng, ai ngờ lại bị giọng nói to rõ của Lăng lão ông cắt đứt: "Ai ui, đây chính là Lam nha đầu phải không? Ừm, thật sự là một mỹ nhân đấy. Ta cũng có nghe nói một chút về chuyện của Lam nha đầu, thật sự là phụ nữ cũng không thua kém đấng mày râu! Rất tốt rất tốt!"

"Lăng lão tiên sinh!"

Khóe miệng giật giật, nhưng mà Lam Duê vẫn rất lễ phép gọi lên một tiếng. Trong lòng không khỏi có chút oán thầm, phụ nữ, đấng mày râu, bây giờ là xã hội gì? Không đúng, bây giờ không phải lúc để nói đến chuyện ấy, điều quan trọng là, làm sao ông ấy lại xuất hiện tại nơi này, đây mới là điểm cần quan tâm!

Một tay kéo lấy người đàn ông đang ngồi yên lặng uống cà phê ở một bên, Lam Duê nở nụ cười gượng gạo: “Lăng lão tiên sinh ngồi chơi một lát, con và Lăng Ngạo có một số việc cần nói chuyện riêng một chút!”

"Ơ kìa, thật sự là một đôi ân ái mà!”

Tò vò mở to đôi mắt! Người nhỏ nhất trong nhà họ Lam – Lam Kiệt thầm xem thường. Rõ ràng là chị Lam Duê không biết chuyện gì đang diễn ra, cho nên mới đi hỏi thăm, thế mà lại dám nói thành ân ái. Nếu như chị Lam Duê nghe được, nói không chừng sẽ giơ chân lên tại chỗ. Cậu cũng không hiểu, Lăng Ngạo cả ngày giương lên gương mặt lạnh lẽo không thấy nụ cười, làm thế nào mà ông nội của anh ta lại như một đứa con nít.

****************

"Lăng Ngạo, chuyện gì đang diễn ra? Tại sao ông nội của anh lại ở chỗ này?" Hai người đi tới vườn hoa phía sau, Lam Duê có chút cáu kỉnh hỏi. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một màn như vậy, phải dùng từ nào để diễn tả tâm tình lúc này đây? Liên tưởng đến việc tối hôm qua anh đột nhiên xuất hiện, bây giờ ngẫm nghĩ một chút, xâu chuỗi tất cả những chuyện này lại, người này chính là muốn bắt cóc cô trở về.

Vuốt lại ống tay áo vừa bị cô túm có hơi gãy nếp, Lăng Ngạo chậm rãi mở miệng: "Anh nói, chúng ta kết hôn!"

"Kết hôn?" Thiếu chút nữa cô đã thét lên chói tai, cô đồng ý khi nào? Người đàn ông này hình như có hơi độc đoán, tự tiện quyết định chuyện của cô: “Lăng Ngạo, em đồng ý khi nào? Anh có thể nói xem, em đã đồng ý bao giờ chưa? Còn nữa, hình như anh vẫn chưa cầu hôn? Anh cứ như vậy, không có gì cả mà muốn em kết hôn với anh?” Tuy rằng cô cũng không phải là người chú trọng hình thức bên ngoài, nhưng mà đây hình như hơi thiếu thành ý phải không?

Lăng Ngạo nhíu mày: “Lúc ở dãy núi Diklah Ken, em đã đồng ý với anh, nếu như em bị thương, sau khi trở về liền lập tức kết hôn! Về phần cầu hôn, em muốn cái hình thức như vậy? Điều này cần thiết sao?"

Nói xong, đôi mắt đen láy hút người cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang chờ đợi đáp án.

Lam Duê che mặt nâng trán, trên trán suýt chút nữa là rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh cực lớn. May mà một người bận rộn như anh còn có thể đem câu nói đùa như vậy ghi nhớ trong đầu, bản thân cô thì đã quên sạch sành sanh lâu rồi. Bỗng dưng trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, người đàn ông này thật sự là một chút tế bào lãng mạn cũng không có mà! Được rồi, được rồi, dù sao cũng muốn kết hôn, kết lúc nào thì cũng giống nhau thôi.

"Ông nội của anh đến khi nào?"

"Ngày hôm qua!"

Thật sự rất là tốc độ!

"Thôi, vào đi thôi!" Tiêu hao sức lực với anh ở đây cũng không phải là cách hay, một khi anh đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, điểm này cô hoặc bất kỳ ai khác đều rất rõ ràng. Thay vì phí lời, không bằng im lặng. Dù sao, đối với chuyện cô và anh kết hôn, cũng không bài xích. Coi như là giam lỏng đối phương lại trước, khiến cả hai chỉ có thể là của nhau, vậy thì, tự nhiên không ai có thể suy nghĩ khác đi được.

Đáy mắt Lăng Ngạo xẹt qua một tia thăm dò, chợt ôm cô vào trong ngực: "Lam Duê, vẻ mặt của em thoạt nhìn rất uất ức!"

Người gì mà, lúc này một chút lời âu yếm cũng không biết nói, đại khái là chỉ có anh thôi. Uất ức? Cô đương nhiên là uất ức, nhẫn cầu hôn, hoa tươi, không có gì cả, làm sao mà cô không cảm thấy uất ức cho được? Nhưng đáng chết là, tôn nghiêm của mình không cho phép cô mở miệng nói ra điều này. Chỉ có thể dối lòng mà nghĩ đến, không có thì thôi, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng mà, nhưng mà, ngẫm lại một chút cũng cảm thấy rất là bứt rức mà!

Khi bọn họ trở lại phòng khách, liền gặp phải ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Thế nào mà lúc mới vừa đi ra còn tràn ngập mùi thuốc súng, lúc trở lại thì dáng vẻ cứ như không có chuyện gì xảy ra? Bọn họ vốn cho rằng, lần này tự ý đưa ra quyết định, lấy tính khí của Lam Duê, không xốc nóc nhà lên mới là chuyện lạ. Thế mà hai người này cứ bình lặng tựa như nước chảy xuôi dòng? Chẳng lẽ nói….Đồng ý?

Lam Kiệt cũng không đến nỗi khù khờ, con ngươi bất giác dời xuống, khi cậu ta nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, không nhịn được kêu lên thất thanh: "Chị Lam Duê, trên ngón tay chị là cái gì? Chẳng lẽ chị để mình bị xỏ vào như vậy hả?”

Xỏ vào, hai chữ này mặc dù nghe không được êm tai cho lắm, nhưng lại hoàn toàn nói lên cảm xúc của Lam Kiệt hiện giờ. Chị Lam Duê là người cậu ta tôn sùng nhất, tự nhiên cứ muốn kết hôn như vậy, có loại đả kích nào có thể sánh ngang với chuyện này hay không?

Mà lời của cậu bé cũng thu hút sự chú ý của mọi người, một chiếc nhẫn kim cương sáng ngời giọi vào tầm mắt, khóe miệng của mấy người nhà họ Lam liền co giật liên hồi. Đáy mắt thoáng quá một tia khâm phục, dưới tình huống Lam Duê đang nổi cơn thịnh nộ như vậy, còn có thể mang chiếc nhẫn kia vào, hẳn là Lăng Ngạo này cũng có bản lĩnh đặc biệt gì đó phải không? Lần sau phải đi thỉnh giáo một chút, cũng đỡ cho mỗi lần Lam Duê hở tí là giận, lúc đó liền bó tay.

"Ơ, tiểu tử con xỏ vào đến tay. . . . . ." Lời nói của Lăng lão ông vừa vặn ra khỏi miệng, liền bị ánh mắt của cháu trai mình uy hiếp, vội vàng sửa lại cách xưng hô: “Khụ, rốt cuộc cũng đem cháu dâu bảo bối của ta nắm chặt trong tay rồi hả? Không tệ, cuối cùng cũng làm được một chuyện khiến ta hài lòng.”

"Nguyệt, em. . . . . ." Ngập ngừng cất lời, Lam Triệt nhíu mày. Từ lần trước, sau khi bị thương, vì lý do nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe mà mọi người trong nhà họ Lam không cho anh trở về đơn vị. Thật ra thì anh biết rõ, bọn họ không muốn để anh đi làm loại chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nhưng mà, dù có nguy hiểm ra sao, so với địa vị mà em gái mình đang nắm giữ, vẫn còn đỡ hơn nhiều! Nếu như chính phủ bên ấy thiếu đi nhân lực, công tác tất nhiên sẽ trở nên bất tiện hơn trước, cô biết rất rõ chuyện này nhưng vẫn cố tình không để cho anh đi. Vốn dĩ anh muốn ở lại đây hai ngày cùng cô thương lượng một chút, ai biết lại đi nhận được một tin tức động trời thế này. Em gái của anh từ nhỏ đã thể hiện năng lực phi thường, chẳng lẽ muốn bị gả đi như vậy hay sao?

"Mọi người cứ trò chuyện, anh, chúng ta tâm sự một chút!" Nhẹ nhàng buông cánh tay của người bên cạnh ra, Lam Duê đi tới một bên nhìn Lam Triệt. Dĩ nhiên cô biết mấy ngày nay anh đang suy nghĩ cái gì, quả thật cũng nên nói rõ một chút. Anh là anh trai của cô, mặc dù không muốn để anh mạo hiểm, nhưng mà nếu anh vẫn cứ cố chấp, cô cũng không có quyền can thiệp! Mặc dù hiện giờ cô là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam, nhưng cũng không thể thay mặt tất cả mọi người trong Gia tộc quyết định tương lai của bọn họ, cô cũng không có độc tài như vậy.

Hai người đi đến sân trước rộng rãi ở nhà họ Lam, nhìn hàng cây xanh lá, cũng chưa hề mở miệng.

Cuối cùng mùa đông cũng đến rồi, tiết trời hơi se lạnh.

Đại bản doanh này của nhà họ Lam có diện tích hơn trăm hecta, hơn nữa, bất kể phía trước hay là phía sau, khoảng cách đi đến ngôi biệt thự cũng mất tới mười phút đi bộ. Ban đầu, lúc Lam Kính lựa chọn nơi này, đã thu mua toàn bộ khu vực giáp ranh, cấm đoán bất kỳ kẻ nào dám béng mảng tới đây.

Mỗi lần chứng kiến tình huống như vậy, Lam Duê chỉ biết thở dài. Có thể ông nội của cô sẽ hoang phí thêm một ít nữa, ở khu vực này là ‘tấc đất tấc vàng,’ với một diện tích đất rộng như vậy, số tiền chi ra cho nó cũng không phải nhỏ. Trước đây, lúc cô mới vừa ngồi lên vị trí chủ nhân của nhà họ Lam, có rất nhiều chuyện không thể nắm giữ trong tay, thế nhưng Lam Kính chẳng hề có ý định giúp đỡ cho cháu gái mình. Sau khi ông đem cương vị ấy trao vào tay cô, liền chui rúc đến đây, nói là dưỡng tuổi thọ gì đó, hưởng thụ trọn vẹn sự ấm áp của quan hệ cha con, ông cháu. Mỗi lần nghĩ đến cái cớ này, lại làm cô nhớ……cũng do chính sách nuôi thả của ông, mà cô chỉnh đốn lại cơ cấu trong nội bộ của nhà họ Lam, tốn mất một năm trời, chính thức nắm giữ quyền hạn tối cao trong tay của mình.

Trong khoảng thời gian sáu năm, cô mất ba năm đầu ở bên ngoài, chưa từng gặp mặt người nhà lấy một lần, chuyện gì cũng tự lực cánh sinh. Mãi cho đến năm thứ tư, cô mới ổn định lại được toàn bộ thế lực của nhà họ Lam trên khắp năm châu, cũng dần dần có chút thời gian thư giãn. Dẫu là thế, nhưng thời gian bốn năm ở bên ngoài đã trở thành thói quen, trong lúc nhất thời không thể thường xuyên trở về gặp mặt mọi người. Bất quá, so với bốn năm trước kia thì bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

“Anh, có phải anh muốn nói với em, anh vẫn khăng khăng trở về FBI* như trước?”

(*FBI: cục điều tra liên bang Mỹ.)

Lam Triệt không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp nói ra, im lặng một chút, kiên quyết ngẩng đầu lên, nói: “Đúng, đó là nghề nghiệp mà anh lựa chọn, vậy thì anh phải giữ vững đến cùng! Giống như địa vị hiện tại mà Nguyệt đang nắm giữ, Nguyệt cũng đã rất kiên trì với quyết định của mình, không phải sao? Anh cũng biết là bởi vì em lo lắng cho anh, mới đưa ra quyết định như vậy, nhưng mà công việc như thế nào mới an toàn đây? Là giống như bác cả bọn họ, suốt ngày ngồi ở trong phòng làm việc, vậy thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì ư? Không phải Nguyệt cũng hiểu rất rõ sao, thế lực của nhà họ Lam càng lớn, sẽ càng có thêm nhiều người kiêng nể, nhưng đồng thời cũng sẽ có rất nhiều kẻ ghen ghét. Nguyệt đang bảo vệ mọi người trong nhà, thế thì anh cũng tin rằng mình có thể bảo vệ Nguyệt thật tốt!”

Bảo vệ cô? Nếu như đổi thành người khác nói ra lời này, cô nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười, cười người đó khoác lác, không biết ngượng. Nhưng mà đối với lời được nói ra từ miệng Lam Triệt, cô lại cảm thấy xót xa trong lòng. Qua nhiều năm như vậy, kỳ thực trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu là bao! Anh vẫn luôn cho rằng, là do mình bốc đồng, không màng đến cái địa vị này, cho nên nó mới rơi xuống trên đầu cô. Thật ra thì cũng không hẳn là như thế, có lẽ từ khi bắt đầu, cô đã là người thích hợp với cuộc sống đẫm mùi máu tanh, đấu tranh để sinh tồn trong bóng tối. Đã nhiều năm trôi qua, cô chưa từng liên lạc với bất kỳ ai trong nhà, không phải là cô trách bọn họ, mà là cô cần sự độc lập, cần tự đứng vững trên đôi chân của mình, không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai. Thế nhưng cách biểu hiện như thế, lại khiến mọi người nhà họ Lam cho rằng cô đang quở trách bọn họ, trách họ tại sao lại giao cái cương vị này cho cô mà chưa từng hỏi qua cô có muốn hay không. Nhìn dáng vẻ thận trọng của mọi người trong nhà dành cho mình, cô thật sự là không biết nên cười, hay nên giận đây!

Nhìn lại hiện giờ một chút xem, cô chỉ mới mở miệng nói một câu mà thôi, anh liền tuôn ra một tràng như vậy. Nâng trán nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Anh, anh nên biết rõ, nếu như trở lại một nơi như vậy, nhất định sẽ phải tiếp xúc với những người còn nguy hiểm hơn em gấp trăm lần. Dẫu là thế, anh vẫn còn muốn kiên trì sao?”

Cô phải lấy được câu trả lời của anh, chỉ cần anh hơi mảy may do dự, cô nhất quyết sẽ không đồng ý.

"Uhm!"

Không có một tia ngập ngừng, câu trả lời dứt khoát của Lam Triệt khiến trong lòng cô hơi cảm thấy hụt hẫng: “Được rồi, nhưng mà anh phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để cho mình bị thương lần nữa! Ngày mai, hoặc là bất cứ khi nào, anh có thể đi, em sẽ nhường cho Vân Trạch chào một tiếng đấy!”

"Ừ, ngày mai anh sẽ trở về! Đúng rồi, Nguyệt, em thật sự muốn kết hôn với Lăng Ngạo sao?"

Chuyện của mình đã được giải quyết, Lam Triệt lại hỏi đến vấn đề khiến anh quan tâm nhất! Mặc dù quả thật cậu Lăng Ngạo này nhìn không tệ, nhưng mà cứ kết hôn như vậy, có phải hơi vội hay không?

"Em. . . . . ."

"Lam chủ!"

Lam Duê vừa mới phun ra được một âm tiết, liền thấy Vân Trạch vội vội vàng vàng chạy đến.

Điều này cũng khiến cho Lam Duê cả kinh, người luôn bình tĩnh như Vân Trạch, chuyện có thể làm cho anh luống cuống vội vàng như thế, căn bản là rất ít. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn?

"Lam chủ!” Hơi thở dốc, ánh mắt Vân Trạch mang theo một tia sắc thái nặng nề: “Xảy ra chuyện rồi!"

Ho nhẹ một tiếng, giơ tay lên ngắt lời của anh, quay đầu nhìn sắc mặt nghi hoặc cùng lo lắng của Lam Triệt, cười nói: “Anh vào trước đi thôi, em và Vân Trạch có một số chuyện cần nói! Nếu anh đã chọn con đường đó, thì em không thể không cất đi một ít chuyện phía trên rồi!”

Tuy rằng vẫn còn lo lắng, nhưng mà câu nói cuối cùng của cô lại khiến anh nuốt sự nghi vấn của mình ngược vào trong: “Vậy anh đi vào trước, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, Nguyệt, em phải tự chăm sóc mình cho tốt!”

"Ừ, được, em biết rồi! Yên tâm!"

Chờ sau khi anh rời khỏi, lúc này Lam Duê mới quay đầu nhìn về phía Vân Trạch: “Xảy ra chuyện gì?"

"Mới vừa nhận được tin tức, ngoại trừ thế lực ngầm của chúng ta bị chèn ép bởi một phe cánh vô danh ở bên ngoài, tài liệu mật của tập đoàn Lam thị cũng không biết vì sao mà bị rò rỉ, hiện giờ cơ chế vận hành bên trong nội bộ tập đoàn, trên cơ bản đã bị tê liệt, nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng Lam thị sẽ….”

Đây đã là tình huống tốt nhất mà Vân Trạch nói rồi, ai biết trong khoảng thời gian anh chạy đến đây, còn xảy ra thêm chuyện gì nữa không! Tình hình bây giờ thật sự có hơi phức tạp, chuyện này nối tiếp chuyện khác, thời gian để thở ra cũng không có. Rốt cuộc là ai, người nào có năng lực như vậy!

Chỉ là, Lam Duê nghĩ, có lẽ người từ đầu chí cuối chống đối với cô, không chỉ muốn một mình nhà họ Lam, mà là, sau khi đã giải quyết xong Gia tộc của cô, sẽ tiếp tục ra tay với Gia tộc khác! Lòng tham của người này quả nhiên là không nhỏ!

Trên căn bản, tập đoàn Lam thị là một công ty xuyên quốc gia thông thường, tuy nhiên, trên thực tế thì nó cũng đại biểu cho nhà họ Lam trong con mắt của những người trên thế giới. Nếu như bất kỳ một khía cạnh nào của nhà họ Lam xảy ra chuyện không may vào lúc này, đều là một đòn đả kích trí mệnh.

"Anh đi mời Tổng giám đốc Lam đến thư phòng, tôi có việc muốn giao phó!"

"Dạ!"

*********

Sau khi Lam Triệt một thân một mình trở về, mọi người trong phòng khách liền kinh ngạc nhìn anh: “Tiểu Triệt, Nguyệt đi đâu rồi? Tại sao lại không về cùng với con?” Thân là cha của Lam Duê và Lam Triệt – Lam Thành đứng dậy hỏi.

"Con với Nguyệt vốn còn đang nói chuyện, nhưng mà Vân Trạch thoạt nhìn có chút sốt ruột, hình như có chuyện gì quan trọng muốn nói, cho nên liền bảo con về trước!”

Lời nói của anh khiến mọi người dễ dàng hiểu được, Vân Trạch đang lo lắng. Anh ta vốn là người có khả năng giữ bình tĩnh nhất, mọi người trong nhà họ Lam đặt kỳ vọng vào anh rất nhiều. Năng lực của Vân Trạch và Lam Duê cũng không chênh lệch là bao, chuyện có thể khiến cho anh ta để lộ vẻ sốt sắng ra bên ngoài, hẳn là chuyện cực kỳ nghiêm trọng rồi!

Quả nhiên, bọn họ mới vừa nghĩ như vậy, Vân Trạch liền từ phía sau đi vào. Lúc này trên gương mặt anh vẫn là nụ cười ấm áp đầy mê hoặc như thường lệ, nhưng đôi mắt lại thâm trầm như biển. Chỉ thấy anh dừng lại cách bọn họ không xa, cúi người bái một cái thật sâu, nói: “Lão Thái Gia, Lam chủ bảo con tới mời tổng giám đốc tập đoàn Lam thị!”

Tuy giọng nói của Vân Trạch vào lúc này vẫn mang nét kính cẩn như thường ngày, nhưng lại không nói gì thêm, khiến bọn họ cảm thấy có chút hùng hồn, chẳng lẽ chuyện khiến gương mặt Vân Trạch phải biến sắc, là từ tập đoàn của Gia tộc mà ra sao? Nếu như không phải như vậy thì là gì, vốn Lam Duê từ trước đến giờ luôn rất ít xen vào việc của người khác. Cho dù cô mới chính là chủ nhân chân chính của Gia tộc này, nhưng mà đối với tập đoàn Lam thị, cô đều lựa chọn chính sách nới lỏng. Chỉ đến khi thật sự có chuyện khiến cô không thể không xử lý, cô mới có thể nhúng tay vào. Mà lần này người chủ động đến mời, lại không lấy thân phận là người trong nhà, mà lấy thân phận của một vị hộ pháp, chuyện này nhất định không phải chuyện đùa!

Con trai cả của Lam Kính, hiện giờ là tổng giám đốc của Lam thị - Lam Kỳ có chút khó hiểu, nhưng mà ông cũng biết, cô cháu gái này rất có chừng mực, nếu đã đến mời đích danh như vậy, hẳn là có liên quan đến ông rồi.

"Cha, bác trai, Lăng thủ lĩnh, mọi người ngồi trước, tôi đi xem một chút!"

"Ừ, đi xem xem, suy cho cùng là xảy ra chuyện gì! Nguyệt nha đầu xem ra là nổi giận thật rồi!"

"Con hiểu!" Lam Kỳ gật đầu, coi như là đồng ý với lời nói của Lão Thái Gia. Lam Thành thấy thế, liền vội vàng đứng lên, tính đi theo sau, lại bị một câu nói của Vân Trạch ngăn cản: “Lam chủ đã nói, chỉ cần một mình tổng giám đốc Lam đi, bác Tư hay là những người bên dưới, cùng với Lão Thái Gia vẫn ở nguyên một chỗ!”

Lời nói phũ phàng của Vân Trạch, khiến cho lòng của mọi người chợt lạnh đi, mơ hồ cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra.

Lăng Ngạo một mực yên lặng không lên tiếng, rốt cuộc lúc này cũng ngẩng đầu lên, hàng chân mày nhăn lại, liếc nhìn lên lầu hai, bên trong con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia lạnh lùng!

Lam Duê không phải là loại người nắm quyền trong tay mà kiêu căng, bằng không thì mối quan hệ với những người trong gia đình đã không hòa thuận như vậy, nhưng mà hôm nay đã có chuyện gì? Trong đầu Lăng Ngạo cứ quẩn quanh, không rõ trước đó cô còn vui vẻ như vậy, thế nào mà chỉ đi ra ngoài có một chút, liền thay đổi một cách chóng mặt. Mà điều quan trọng hơn là, thái độ cùng với vẻ mặt của Vân Trạch hiện giờ, anh chưa từng thấy qua trên người anh ta, một loại luống cuống lo lắng không yên.

Thản nhiên đem nét mặt của những người khác trong nhà họ Lam nhét vào đáy mắt, cũng không có gì bất ngờ khi nhìn thấy được sự nôn nóng lo âu trên gương mặt họ. Bởi vì một câu nói của Vân Trạch, thân là cha của Lam Duê, Lam Thành chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, uy quyền của cô quả thật làm người ta kính nể.

Bất chợt đứng lên, thấy bọn họ giương ánh mắt sáng tỏ nhìn mình, anh cũng không nói gì thêm, chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó liền trực tiếp đi lên lầu!

"Lam nha đầu thường như vầy phải không? Hình như xảy ra chuyện gì rất lớn!" Lăng lão ông thong thả nhấp một ngụm trà xanh, nói.

Lam Kính thở dài một hơi: “Chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhìn thế này chắc là chuyện không nhỏ! Bất quá, tôi tin tưởng con bé có thể giải quyết êm đẹp, bằng không thì cũng không thể ngồi ở vị trí đương gia này nhiều năm như vậy!”

Tất cả mọi người tin tưởng cô, người thân trong gia đình tin tưởng cô, những trợ thủ bên dưới trướng cũng đặt hết niềm tin vào cô.

Ngồi trước máy vi tính, gương mặt của cô đanh lại, đầu ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím, cùng với những số liệu không ngừng thay đổi trên màn hình, sắc mặt của cô cũng dần biến chuyển, khó coi vô cùng.

"Cốc cốc cốc!"

"Vào đi!"

Nghe được tiếng gõ cửa, nét mặt thâm trầm của Lam Duê chợt tắt, động tác trên ngón tay cũng từ từ dừng lại, chậm rãi gập máy vi tính xuống. Hít một hơi thật sâu, nếu bọn họ không tự xử lý được, vậy thì để cô đích thân đi xử lý thôi. Chuyện này cô cũng không muốn nói hết tất cả bọn họ biết, chỉ cần họ có một tí khái niệm là được. Biết quá nhiều, ngược lại sẽ chỉ làm cho bọn họ vô duyên vô cớ lo lắng thêm mà thôi, chẳng giúp ích được gì.

"Bác cả!" Tươi cười đứng lên, thần sắc của cô vẫn nhìn như thường ngày, không mang vẻ thịnh nộ như theo suy đoán của Lam Kỳ. Vừa nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái liếc sang Vân Trạch bên cạnh. Chẳng lẽ ông ấy đoán sai? Mới vừa nãy sắc mặt của Vân Trạch vẫn còn lạnh lùng như thế? Nhưng khi ông quay đầu lại, Vân Trạch liền trở về với dáng vẻ tươi cười thường thấy, thái độ kính cẩn, nhún nhường.

Trong đầu đầy nghi vấn, Lam Kỳ đi đến, ngồi xuống bên cạnh Lam Duê: “Nguyệt, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Vội vàng tìm bác đến như vậy!”

Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ông: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì to tát, chẳng qua là sự việc lần này hơi khó giải quyết, cho nên muốn mượn chức vị Tổng giám đốc của bác cả dùng một chút."

Ngờ vực nhìn cô, Lam Kỳ đang cân nhắc về độ tin cậy trong lời nói này. Cũng chẳng phải là ông luyến tiếc gì với cái chức Tổng giám đốc, so ra, nếu thật sự có thể đem ‘củ khoai lang nóng bỏng tay*’ vứt ra bên ngoài, ông hay là bất kỳ ai khác đều sẽ rất vui mừng. Thế nhưng ông cũng hiểu rất rõ, Lam Duê không phải loại người thích thế thân, vô duyên vô cớ muốn mượn vị trí Tổng giám đốc này, khiến ông không khỏi lo lắng.

(*chỉ việc khó giải quyết)

"Bác cả cũng không cần lo lắng, chỉ là, chuyện lần này có liên quan rất rộng, dính dáng đến chuyện nội bộ của tập đoàn Lam thị, nếu như trong tay con không có chút quyền hành nào, căn bản là không có biện pháp để quản lý được Lam thị vào lúc này! Bất quá, bác cả yên tâm, con sẽ không đi nói cả tập đoàn Lam thị phá sản là được!”

Câu nói cuối cùng tựa như đang đùa giỡn, thế nhưng lại mơ hồ hàm chứa ý vị sâu xa. Mà với tình huống như hiện giờ, dĩ nhiên là Lam Kỳ nghe không ra được ý tứ gì cả, thấy cô đã nói vậy, thật sự là ông không còn lời nào để phản bác lại nữa. Cuối cùng, dưới ánh mắt ‘chờ đợi’ của Lam Duê, liền gật đầu đồng ý.

Thôi, nếu như con bé đã không muốn nói, thì dù có chỉa súng vào đầu, cũng đừng mong cạy được miệng nó ra. Có lẽ cô cháu gái này đã tự tìm được hướng giải quyết rồi.

Tiễn Lam Kỳ ra ngoài, cửa phòng đóng sập lại trong tích tắc, nụ cười trên mặt Lam Duê dần dần tan biến, thay vào đó là mấy tia nặng nề hiếm hoi.

"Chuyện này đừng cho bọn họ biết, tránh dẫn đến phiền toái không cần thiết!"

"Thuộc hạ hiểu!" Vân Trạch gật đầu, chuyện này cô đã muốn tự giải quyết một cách bí mật, dĩ nhiên anh sẽ hiểu rõ ý tứ của cô.

Cũng không nói thêm gì nữa, Lam Duê đứng dậy đi về phía cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh, nói: "À quên, con chip tôi đưa cho anh phá giải như thế nào rồi?” Đây chỉ là tùy tiện hỏi một chút, cô vốn nghĩ, nhất định là nó đã được giải mã xong rồi. Nào ngờ đâu, Vân Trạch lại lắc đầu mà nói chưa giải ra.

Thế này lại càng khơi dậy được sự hứng thú của cô, cô đủ không ngoan để biết được bên trong nó cất chứa thông tin quan trọng, lại không ngờ rằng, một người đầy mánh khóe như Vân Trạch mà lại giải chưa ra. Xem ra đối phương cũng là một cao thủ đấy chứ! “Không vội, anh cứ từ từ, gắng hết sức giải mã nó, vì những thứ tôi muốn biết, đều nằm ở bên trong cả!”

"Dạ! Lam chủ yên tâm!"

Vừa mở cửa, Lam Duê liền phát hiện Lăng Ngạo đang nghiêng người, đứng tựa lưng vào lan can, gương mặt lạnh lùng, không nhìn ra được một chút tâm tình. Khóe miệng giật giật, cô nên sớm nghĩ đến việc, bây giờ anh ra vào nhà của mình giống như là ở chỗ không người. Trước đó bảo Vân Trạch đi truyền tin, nhất định là đã thu hút được sự chú ý của anh, chỉ cần dùng não nghĩ mấy giây cũng có thể đoán được, nhất định anh sẽ đến thò một chân vào. Mà cô thì lại quên khuấy đi mất chuyện này, để đến khi thấy anh thì đã muộn rồi!

Nhìn sâu vào mắt cô, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, dường như đang chờ đợi lời giải thích.

Một người đứng tựa lưng vào lan can phía trước thư phòng, một người đứng ngay ngưỡng cửa, cả hai chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

Lam Duê biết anh đang chờ đợi câu trả lời của mình, nhưng mà chuyện này còn chưa điều tra kỹ càng, ngay cả bản thân cô cũng không biết phải giải thích làm sao cho rõ, thế nên dứt khoát không nói lời nào.

Thấy cô như vậy, xúc cảm nơi đáy mắt Lăng Ngạo cuộn trào thành sóng lớn, cuối cùng liền lấy lại vẻ âm u, lúc xoay người đi xuống lầu, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Hôn lễ diễn ra vào ngày mùng 1 tháng 1! Có chuyện gì thì sắp xếp cho tốt trước đó!”

Ngày mùng 1 tháng 1?

"Vân Trạch, hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Vân Trạch đứng ngay phía sau cô, dĩ nhiên là đã nghe thấy lời nói vừa rồi của Lăng Ngạo, thấy cô hỏi, nói: “Hôm nay là ngày mùng 3 tháng 11!" Nói cách khác, xấp xỉ hai tháng nữa, Lam chủ sẽ phải kết hôn.

Khoảng thời gian hai tháng, cũng không lâu đâu!

Tính toán thời gian một chút, Lam Duê cảm thấy cũng không còn bao xa, liền ra lệnh: “Chuẩn bị đi, bây giờ lập tức tiến về phía New York, chuyện này giải quyết sớm một chút, cũng an tâm phần nào!”

"Dạ, đã chuẩn bị xong xuôi!"

Liếc nhìn lầu dưới, Lam Duê thở dài nườn nượt trong lòng, hai tháng sắp tới, e rằng sẽ bận rộn đến tối mắt tối mũi, muốn nghỉ ngơi, cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.

*****

Tập đoàn Lam thị là một trong năm mươi doanh nghiệp lớn mạnh hàng đầu thế giới, hoạt động trên khá nhiều lĩnh vực, người bên ngoài rất khó đoán ra được. Một tập đoàn to lớn như vậy, cho dù chỉ thay đổi vị trí của một viên quản lý hành chính nho nhỏ, cũng đã khiến lòng người xôn xao một phen, huống chi là thay đổi chiếc ghế cấp cao nhất - vị trí Tổng giám đốc Lam thị.

Từ nhân viên cho đến các trưởng phòng, quản lý, giám đốc bộ phận, đều ở đây suy đoán, vì nguyên nhân gì mà đột ngột thay đổi người như vậy. Mà người lên nhậm chức là ai? Là Phó tổng giám đốc phía trên? Hay là Tổng quản lý? Hoặc là một trong những người khác ở nhà họ Lam? Trong lúc nhất thời, chức vị Tổng giám đốc này đột nhiên bị thay đổi, đã khiến cho mọi người trong nội bộ tập đoàn nháo nhào cả lên. Mà kẻ chủ mưu gây ra chuyện này vẫn còn đang lề mề chưa muốn xuất hiện.

***

"Tại sao Lam Duê lại đi đón lấy cái củ khoai lang nóng phỏng tay vào lúc này chứ?” Bên trong phòng làm việc của Phó tổng giám đốc, ba người đàn ông mang ba dáng vẻ khác nhau, một ngồi, một đứng, một nằm, tất cả đều ở chung một chỗ.

Ngồi ở vị trí Phó tổng giám đốc, Lam Thương miễn cưỡng rũ mi mắt, bĩu môi nói: "Thật ra thì chú nói cũng đúng, tại sao Lam Duê lại không đi tiếp nhận vị trí của chú, có đúng hay không?"

"Thôi đi, làm như chỉ có một mình em nghĩ thế, Lam Thương, chẳng lẽ anh cũng chưa từng nghĩ đến? Bây giờ tốt rồi, cha của anh, bác cả của em được thả tự do, trong khi chúng ta vẫn còn ở đây trông chừng mấy cái thứ này!” Nằm trên ghế sofa màu đen, Lam Dịch oán hận nói. Dứt lời liền trừng mắt nhìn sang Lam Thương đang ngồi trước bàn làm việc, sau lại liếc sang Lam Vũ đang tựa lưng vào kệ sách, lật lật mấy trang: “Lam Duê không thể nào vô duyên vô cớ muốn đến đây chịu tội vạ, có phải gần đây có chuyện gì xảy ra hay không?”

Lam Vũ nãy giờ vẫn lặng im, sau khi nghe thấy anh ta nói vậy, hàng lông mày hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua một tia tinh tường: “Gần đây nội bộ tập đoàn có sự thay đổi rất lớn, nhưng mà chuyện gì thì không rõ lắm. Một khi tất cả chúng cùng kéo đến, sẽ thấy ngay, cứ mỗi ngày lại có một chút biến động, dĩ nhiên sẽ trở nên kinh người. Vốn là tài liệu mật của tập đoàn bị rò rỉ ra ngoài, nhưng hai ngày nay đã có chút biến chuyển, điều chỉnh lại sơ hở, hiện tại cũng dần dần khắc phục thành công!"

"Theo em nghĩ, sở dĩ Lam Duê đột ngột đến đây, là có liên quan đến chuyện này. Nếu như không khắc phục kịp thời mà nói, làm sao chúng ta còn có thể bình an vô sự đứng ở đây nữa? Dạo gần đây, đầu tiên là ở trong giới Hắc đạo, hàng hóa được vận chuyển đi của nhà họ Lam xảy ra sự cố, ngày hôm trước, bởi vì lô hàng của nhà họ Lam bị bắt giữ, mà Lam Duê phải đích thân đến Luân Đôn tham gia hội nghị. Trước đó cũng bởi vì vấn đề về hàng hóa mà bị thương. Nhiều sự việc trùng hợp nhau như vậy đồng thời kéo đến, rõ ràng không còn là ngẫu nhiên nữa. Có lẽ là Lam Duê sợ chúng ta lo lắng, cho nên chuyện gì cũng không nói, gạt hết mọi người trong nhà. Chúng ta cũng đâu có ngốc, chuyện rành rành như vậy chẳng lẽ không biết?”

Mặc dù cô đã khéo léo che giấu những chuyện này, nhưng mà anh đâu có ngu, chỉ cần liên lạc qua loa một chút, tự nhiên có thể nắm được ngay.

Đây là có người theo dõi nhà họ Lam, theo dõi Lam Duê, muốn đẩy cô vào chỗ chết. Nếu như chủ nhân của nhà họ Lam xảy ra chuyện gì, đây sẽ là một sự đả kích nghiêm trọng đối với nhà họ Lam.

Lời nói của anh, khiến Lam Thương và Lam Dịch trầm lặng, sự việc này nổi lên, quả thật có lắm điều kỳ lạ! Bởi vì Lam Duê là chủ nhân của nhà họ Lam, thế nên cô phải gồng gánh hết thảy mọi chuyện, ngay cả chuyện có liên quan đến sinh mạng; cũng chưa từng có ai dám nhắc đến. Mà những người làm anh như bọn họ, suy cho cùng, vẫn sống dưới sự bảo vệ của cô.

Nếu Lam Duê đã đến đây, vậy thì bọn họ dĩ nhiên phải dốc toàn lực trợ giúp em mình rồi!

"Đúng rồi, em nhận được một tin tức, cõ lẽ hai người cũng biết!” Trở mình ngồi bật dậy khỏi ghế sofa, Lam Dịch đi tới trước mặt bọn họ, nói: "Hôm qua em mới vừa nhận được một tin rất bất ngờ, thế nên liền gọi điện về nhà, biết được ngày mùng 1 tháng 1 sắp tới, Lam Duê kết hôn!”

Nâng hai chân lên, gác trên bàn làm việc, Lam Thương khoanh tay ôm ngực, cười lạnh: "Lam Dịch, dù nói đùa thì chú cũng nên chọn cái gì nó có ý nghĩa một chút? Đem chuyện của Lam Duê ra đùa, có phải gần đây chú hơi chán sống rồi không?”

Lam Duê kết hôn? Nói đùa ư? Làm sao anh lại không biết, người đàn ông nào có thể lọt được vào mắt em gái mình? Hơn nữa, trên đời này thật sự có người đàn ông nào xứng với em ấy sao!

Lam Dịch đứng thẳng người, trên mặt xẹt qua một tia sững sờ: "Là Lăng Ngạo?" Không biết vì sao nữa, anh ta vẫn luôn có cái cảm giác này, từ khi Lăng Ngạo và em mình đến dãy núi Diklah Ken, rồi lại mang con bé đến Canada, anh liền đoán được sẽ có kết quả như thế!

"Thông minh, chính xác! Ngày hôm qua Lăng lão ông đích thân đi đến nhà của chúng ta, cùng với ông nội bàn bạc thật tốt một phen, còn có cả Lăng Ngạo!” Vỗ tay, chứng minh cho suy đoán của anh ta. Sau đó lại muốn bị đánh mà khều khều lên gương mặt thâm trầm của Lam Thương, vỗ một cái vào vai anh: “Trời ơi, cái người này làm anh cả mà thật sự chẳng biết quan tâm đến em gái mình chút nào. Chuyện lớn cả đời của em mình đã định xong rồi, anh không biết thì coi như cho qua đi, nhưng mà ngay cả em rể của mình là ai cũng không biết nữa thì. Anh cả à, anh có xứng đáng làm anh cả nữa hay không đây?”

Mấy lời này tựa như một cái mũ lớn ụp lên trên đầu anh, sắc mặt của Lam Thương càng thêm u ám. Lúc nào thì anh không quan tâm đến đứa em gái duy nhất này? Chẳng qua là dạo gần đây không có liên lạc với đại bản doanh mà thôi. Nhưng mà mới có mấy ngày, lại xảy ra chuyện quan trọng như vậy. Nếu như bị Lam Duê nghĩ rằng anh không quan tâm đến lời của cô,…..xem ra anh cả như anh đã lên làm chủ lâu rồi!

"Cốc cốc cốc!"

"Phó tổng giám đốc, Tổng thanh tra, Tổng quản lý, có phải đều ở cả đây hay không? Lam chủ mời mọi người sang!”

Ở cửa truyền đến một giọng nói rất đỗi quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến bọn họ phát khóc!

Vân Trạch, Vân Trạch tới, vậy không phải đại biểu cho việc Lam Duê đã đến rồi sao?

"Ơ, Vân Trạch, đã lâu không gặp!" Xanh mặt kéo cửa ra, Lam Dịch lăng ba nhăng giơ tay lên, đang định chụp vào bả vai của anh. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của người đối diện, liền chậm rãi để tay xuống. Cái người gian xảo thủ đoạn này, anh cũng không muốn bị ghi hận đâu!

Vân Trạch khom người một cái: "Tổng cộng là 233 ngày 21 tiếng 38 phút 17 giây không gặp mặt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.