Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 42: Chương 42: Hải linh




Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt không một gợn sóng.

"Anh Ngạo đã trở về!"

Hải Linh từ trên ghế sofa đứng lên, đáy mắt không giấu được sự mừng rỡ cùng ánh nhìn nồng đượm yêu thương say đắm.

Không thể không nói, thoạt nhìn Hải Linh là một người phụ nữ khiến cho người khác cảm thấy khá thoải mái. Tính cách dịu dàng lại ấm áp, không gian manh xảo trá, cũng sẽ không vì quan hệ của mình với Lăng phu nhân mà kiêu căng ngạo mạn. Đối với tất cả mọi người cô đều bày tỏ sự kính trọng mực thước, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Lăng Ngạo mặc dù không thích, nhưng vẫn để cô lại bên cạnh mẹ mình.

Hải Linh xinh đẹp, nhưng ấy là nét đẹp yếu đuối nhu nhược, làm cho người ta có cảm giác muốn dang tay ra bảo vệ.

Nhưng mà trong số người đó, không bao gồm Lăng Ngạo!

Đối với người đột nhiên xuất hiện tại chỗ ở của mình, đáy mắt Lăng Ngạo dâng lên một tầng rét buốt: “Trở về!"

"Anh Ngạo. . . . . ." Lời nói vô tình làm đáy mắt Hải Linh phảng phất một tia bi thương, khóe mắt từ từ dâng lên một mảng sương mù. Khi cô nhìn thấy người phụ nữ anh đang ôm trong ngực, làn sương mỏng dần dần tan biến, đôi con ngươi màu nâu thấp thoáng nét thâm trầm.

"Hải Linh hiểu ý của anh Ngạo, nhưng nhìn sơ qua hình như là vị tiểu thư này đang bị thương. Anh Ngạo là đàn ông, việc chăm sóc đương nhiên là không thuận tiện bằng bàn tay phụ nữ như em. Nếu như anh Ngạo bằng lòng, Hải Linh chờ vết thương của vị tiểu thư này lành lặn, sẽ rời khỏi ngay!”

Có thể nói, Hải Linh rất thông minh!

Từ động tác nhẹ nhàng cẩn trọng của Lăng Ngạo khi ôm Lam Duê, liền dễ dàng nắm bắt tình hình, mỉm cười, ra vẻ quan tâm nói lên nguyện vọng.

Người ta đã nói rất dể hiểu, chỉ là chăm sóc vết thương, khi khỏi rồi sẽ rời đi ngay!

Lăng Ngạo vẫn giữ nét mặt nguội lạnh vô cảm, đáy mắt xẹt qua một tia dè chừng, cuối cùng nhìn Hải Linh đang thấp thỏm lo âu trong lòng, gật đầu nói: “Tùy cô!”

Nói xong, Lăng Ngạo liền ôm người trong ngực dường như đã bị giật mình tỉnh giấc lên thẳng lầu hai, dưới ánh nhìn soi mói của Hải Linh, tiến vào gian phòng mà trước nay anh không cho phép bất kỳ một ai bén mảng tới.

Người phụ nữ kia……..

"Hải Linh tiểu thư!"

Âu Liêm đứng ở phía sau, vô tình bắt gặp cảm xúc dị thường trên gương mặt cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ!

"A, Âu Liêm, Ngự Phong, các anh cũng về rồi!"

Dáng vẻ tươi cười không chút sơ hở, dịu dàng hoàn mỹ khiến người ta không nhìn ra được bất kỳ tính xấu nào!

Thế nhưng bên trong nụ cười của Âu Liêm lại thiếu đi một tia thân thiết, nếu như vừa nãy không nhìn thấy khoảnh khắc kia mà nói, anh thật không thể tin được, thì ra cô ta cũng có vẻ mặt này.

Nhưng mà anh cũng không mấy lo lắng cho Lam đương gia, nếu như xâm phạm đến cô, chắn chắc sẽ rất thảm, rất thê thảm! Chỉ mong là Hải Linh tiểu thư có thể nhận biết tình thế, không làm chuyện gì đi quá giới hạn là tốt rồi!

Ngự Phong vẫn giữ nét trầm lặng thường ngày, nhàn nhạt liếc cô một cái, gật đầu, đi lướt qua cô.

Còn Âu Liêm thì cười cười áy náy, cũng nối gót theo sau: “Thủ Lĩnh có việc bảo tôi đi giao phó cho mọi người, rất xin lỗi Hải Linh tiểu thư, không thể tiếp chuyện được rồi!”

************

Từ khi Lăng Ngạo bước vào phòng, suốt cả buổi chiều cũng không ra ngoài, chỉ đến khi mặt trời khuất dạng về Tây, anh mới mang Lam Duê với đôi môi sưng tấy xuất hiện.

Vừa trở về nơi này, Âu Liêm cũng rất tự giác đi chuẩn bị xe lăn.

“Lăng Ngạo, có phải anh bắt cóc người khác thành thói quen rồi không? Lần trước là ở đảo, hiện giờ còn trực tiếp đưa em về địa bàn của anh, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Lam Duê ngồi trên xe lăn, gương mặt vẫn còn ửng hồng lên thấy rõ, không biết là đang tức tối, hay là vì nguyên do gì khác.

"Anh sẽ liên lạc với ông nội, những chuyện khác em không cần quan tâm!”

Hiếm khi thấy được khóe môi Lăng Ngạo nâng lên nụ cười vui thích như lúc này, rõ là đã chiếm được tiện nghi mà phấn chấn hẳn lên rồi!

"Anh Ngạo, anh xuống rồi!” Hải Linh vẫn luôn ngồi chờ đợi bên dưới phòng khách, vừa nghe thấy tiếng động, liền tươi cười đứng lên. Thời điểm cô thấy Lam Duê ngồi trên xe lăn, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày cũng được xoa dịu, nhàn nhã thong dong: “Nhất định đây là lần đầu tiên vị tiểu thư này đến đây phải không? Muốn ăn gì? Tôi lập tức cho người đi chuẩn bị!”

Khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, Lam Duê đánh giá từ trên xuống dưới người bất thình lình xuất hiện này, đúng là điệu bộ ân cần hỏi han của bà chủ trong nhà!

Ngay cả một người phụ nữ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất như cô, thời điểm đối mặt với một người xinh đẹp như Hải Linh, trong lòng cũng không tránh khỏi than thở, quả là mỹ vị nhân gian.

"Lam Duê, không biết nên gọi tiểu thư là gì?"

"Tôi tên là Hải Linh, trước nay vẫn sống ở đại bản doanh nhà họ Lăng, ngày hôm qua bác gái bảo tôi đến đây chăm lo cho cuộc sống thường ngày của anh Ngạo. Không ngờ Lam tiểu thư ở chỗ này, thật rất thất lễ!”

Hải Linh nói thẳng một mạch với thái độ cực kỳ thỏa đáng, bao hàm cả nguyên nhân khiến cô đến đây, cũng ngầm nhắc nhở Lam Duê về thân phận của cô ta ở nhà họ Lăng. Quan trọng hơn hết, còn cung cấp cho Lam Duê một tin, chính là, đích thân mẹ của Lăng Ngạo gửi đến đấy!

Thật ra thì cái tên Lam Duê này cũng gây nên một chấn động lớn trong lòng Hải Linh, chẳng lẽ lại là Lam Duê, chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam ở Mỹ ư? Vốn còn đang ôm bụng hoài nghi, nhưng mà một tiếng khẽ gọi của Âu Liêm, lập tức minh chứng cho phỏng đoán của cô.

"Lam đương gia đã tỉnh rồi sao? Không nghĩ tới Lam đương gia đánh một giấc liền ngủ thẳng đến giờ!”

Âu Liên và Ngự Phong tươi cười đi đến trước mặt bọn họ, đối với Hải Linh, cả hai người chỉ nhàn nhạt gật đầu, không giống như thái độ đối với Lam Duê……thân thiện.

Thái độ chênh lệch thấy rõ thế này, khiến gương mặt vốn đang mỉm cười của Hải Linh bỗng chốc cứng đờ.

Tầm mắt của Lam Duê vẫn luôn âm thầm quan sát Hải Linh, dĩ nhiên nhìn ra được một mảng âm u bên trong ánh mắt cô ta, cũng không buồn vạch trần, ngược lại nhìn về phía Âu Liêm và Ngự Phong: “Nói tới đây, tôi cũng thấy hơi đói rồi! Âu Liêm, nhất định phải đến hai tháng sao? Không thể rút ngắn thời gian một chút à?”

Theo dõi từ đầu đến cuối, Hải Linh nghe thấy có hơi sững sốt một chút, nhưng nghe thoáng qua cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của cô.

"Bữa ăn tối đã chuẩn bị sẵn sàng! Lam đương gia phải biết, lần trước bị thương, người đã không tịnh dưỡng thật tốt rồi! Nếu như lần này lại không cẩn thận, chẳng lẽ người không muốn cái eo của mình nữa sao?”

Âu Liêm giải thích cặn kẽ đến độ một giọt nước cũng không rò rỉ ra ngoài, lại làm cho Lam Duê cực kỳ chán nản. Ngay khoảnh khắc khi cô vừa rũ đầu xuống, liền bỏ lỡ mất cơ hội nhìn thấy Âu Liêm và người đàn ông của mình trao đổi ánh mắt với nhau.

"Đi thôi!" Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, sau đó Lăng Ngạo đẩy cô về phía bàn ăn.

Thời điểm lướt qua bên người Hải Linh, Lam Duê chợt mỉm cười quay đầu lại, con ngươi đen nhánh mang theo ý tốt: “Hải Linh tiểu thư cũng qua dùng cơm luôn chứ? Cùng nhau, như thế nào?”

Hải Linh theo bản năng nhìn về phía Lăng Ngạo, nhưng mà từ đầu đến cuối anh cũng không nói tiếng nào, cũng chẳng buồn quay đầu lại.

Đáy mắt lóe lên một tia khó dò, nhẹ nhàng gật đầu, cười cười: “Lời này vốn dĩ là do tôi nói, hiện tại lại để Lam đương gia mở miệng, thật sự rất thất lễ!”

Lam Duê quay đầu, tay trái xoa xoa chiếc nhẫn bạc trên ngón út bàn tay phải, đáy mắt thoáng qua một tia châm chọc!

Đây là muốn tuyên thệ chủ quyền trước mặt cô ư? Thật là một người phụ nữ có can đảm!

Cũng vào lúc này, người được cử đi xử lý chuyện trước đó cho Lam Duê, Vân Trạch, cũng vừa vặn trở lại.

Khi anh nhìn thấy Hải Linh, ngoại trừ nụ cười phớt nhẹ bên ngoài, còn lại chẳng có tí gì gọi là giật mình ngạc nhiên.

Riêng thái độ của Lăng Ngạo đối với cái người đã đi rồi còn trở lại này, rõ ràng rất không vui. Gương mặt tuấn mỹ vốn chẳng có biểu hiện gì, lúc này trở nên âm u đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.