Mặc kệ lần này là thật, hay chỉ đơn thuần muốn chỉa mũi nhọn vào anh, hoặc nói anh vừa khéo chui đầu vào lưới, nếu như bọn chúng có gan đả động đến trên đầu anh, anh nhất định sẽ làm cho bọn chúng hối hận khi phải sống trên cõi đời này.
Trên hòn đảo không người ở một nơi nào đó, giữa tòa thành hoa lệ nhưng không kém phần quỷ dị trong khu rừng nguyên thủy nồng nặc mùi ẩm thấp, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng vang ghê rợn.
"Thế nào còn chưa tỉnh, thế nào còn chưa tỉnh?”
Một giọng phụ nữ trong trẻo mang theo chút điên cuồng và sự si mê.
"Liz, John tiên sinh nói rồi, trong thời gian ngắn hắn không có khả năng tỉnh lại, cậu đừng có như người điên, cả ngày bám lấy hắn không tha!” Người đàn ông tên Ngõa Nặc u ám lạnh lùng nhìn Liz, một tên đàn ông, suốt ngày đi đóng giả làm phụ nữ, hơn nữa còn có hứng thú với một tên đàn ông khác như vậy, thật là không hiểu tại sao đại nhân lại giữ một tên biến thái bên cạnh làm trợ thủ.
Liz lẳng lơ vén vén mấy lọn tóc vàng trên tấm áo choàng, đôi mắt nâu hẹp dài nhìn trừng trừng vào Ngõa Nặc: “Ngõa Nặc, anh biết mình đang nói chuyện với ai không, biết bây giờ đang ở đâu không hả? Nếu không phải tôi thấy anh còn có ích đối với đại nhân, anh cho rằng mình còn có thể lành lặn đứng ở đây, nói chuyện không biết trên dưới với tôi như vậy? Ngõa Nặc, tốt nhất anh nên biết rõ thân phận của mình.”
"Corey Lạc, lần này đại nhân có nhiệm vụ gì phải không?”
Không để ý đến Liz đang kêu gào một mình, Ngõa Nặc quay đầu nhìn về phía Corey Lạc, nãy giờ vẫn luôn lẳng lặng đứng quan sát người đàn ông trong khối thủy tinh.
Lam Triệt vẫn vậy, tựa như đang ngủ thiếp đi, ngoại trừ sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, tất cả những thứ khác đều rất tốt.
Corey Lạc nhìn lên người đàn ông có thể gọi là hoàn mỹ trước mặt, đáy mắt lóe lên một tia u ám.
Người đàn ông như vậy, mà gặp phải kết cục thế này, quả là đáng tiếc.
Lam Triệt, nếu muốn trách, chỉ có thể trách em gái Lam Duê của cậu, ai bảo cô ấy quá thông minh làm chi? Vì để có được cô ấy, đại nhân đã bày binh bố trận hơn nhiều năm rồi, hai, ba năm cuối cùng này thì có nhằm nhò gì.
A!
Nghe thấy câu hỏi của Ngõa Nặc, Corey Lạc đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi một cái, lạnh lùng nói:
"Đại nhân ra lệnh, tiêu diệt Lăng Ngạo!"
Yên lặng một thời gian dài như vậy, cuối cùng đại nhân cũng bắt đầu hành động. . . . . .
****
Vì để tránh gây nên những rối ren không cần thiết, và cũng không để cho truyền thông chú ý, chiếc du thuyền được khống chế tại vị trí 90 độ kinh tuyến đông, và 63 độ vĩ tuyến nam ở Ấn Độ Dương.
Ở đây đều là người của nhà họ Lăng, thời điểm Lăng Ngạo tới, Vân Lãng và Vân Vũ đã có mặt ở nơi này.
Nhìn thấy bọn họ, Lăng Ngạo hơi nhíu mày, môi mỏng mấp máy, cũng không nói gì thêm.
"Lăng thủ lĩnh đề phòng, Lam chủ không biết chuyện này. Dẫu sao cũng dính dáng đến Triệt thiếu gia, xem như không nói với Lam chủ, nhưng bọn thuộc hạ cũng không thể giả vờ như không biết!” Vân Vũ đi tới trước mặt anh, bình tĩnh giải thích.
Lăng Ngạo gật đầu một cái, đương nhiên anh biết, nhìn chung quanh một vòng, nói: "Như thế nào?"
"Không có chút đầu mối nào! Những người kia chỉ bị hôn mê, không có vấn đề gì to tát, theo y học, chỉ bị ăn phải một loại thuốc khiến người ta lâm vào hôm mê sâu, nếu sử dụng lâu dài, nhẹ thì có thể sẽ khiến người bệnh mất đi trí nhớ, nặng hơn thì có khả năng trở nên đần độn. Nghiêm trọng nhất, đại khái chính là tử vong!” Âu Liêm cởi chiếc bao tay xuống, lúc vừa đi tới liền nghe thấy câu hỏi của Lăng Ngạo, thuận miệng nói tiếp: “Những người này bị bỏ thuốc chưa lâu, hơn nữa liều lượng cũng tương đối nhẹ, cho nên sẽ không dẫn đến hai tình trạng nặng như trên, nhưng mà mất đi trí nhớ, đây là điều không thể tránh khỏi.”
"Căn cứ vào sổ ghi chép ban đầu, có 314 người trên du thuyền, cộng thêm hai thành viên được FBI cử tới, tổng cộng là 316 người. Nhưng bây giờ ngoại trừ thiếu đi Triệt thiếu gia, toàn bộ 315 người còn lại đều ở đây!”
Vân Lãng trầm giọng báo cáo những thông tin mà mình mới vừa điều tra được.
Thời điểm anh đang điều tra về những người này, lại chẳng hề tìm thấy bóng dáng của Lam Triệt, ai có thể hiểu được tâm tình của anh khi ấy?
Sự quan tâm lo lắng mà Lam Triệt và Lam Duê dành cho nhau vẫn luôn rất tốt, so với bất kỳ ai trong gia tộc đều thân thiết hơn cả. Trước kia là toàn bộ người trên chiếc du thuyền đều bị mất tích, nên Lam Duê mới còn có thể bình tĩnh mà chống đỡ. Nhưng hiện giờ, du thuyền đã trở lại, toàn bộ những người trên ấy đều không thiếu một ai, ngoại trừ một mình Lam Triệt.
Ai trong bọn họ đều hiểu rõ tính khí của Lam Duê, nếu như chuyện này bị cô biết được, sẽ là tình huống kinh khủng thế nào.
Lăng Ngạo đi chung quanh một vòng, xoay người bước lên quân hạm: “Bí mật đưa những người này trở về.”
Trong khoảng thời gian này, không thích hợp bị giới truyền thông đưa ra ánh sáng, nếu Lam Duê biết, mục đích anh một mình đến đây cũng phí công vô ích.
Quân hạm đi với tốc độ không nhanh cũng không chậm, dưới tình huống bình thường, không ai có thể đuổi theo kịp.
Nhưng vào thời điểm quân hạm của Lăng Ngạo chạy đến gần đường xích đạo, liền gặp phải một trận công kích mạnh mẽ.
Hải (đại dương), không (không trung), tấn công từ hai nơi.
Máy bay tàng hình, tàu ngầm.
Sắc mặt của Lăng Ngạo chợt biến đổi, quả nhiên là một cái bẫy.
Song, mục tiêu của bọn chúng là Lam Duê hay là anh cũng không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là, rốt cuộc những người đó là ai.
"Thủ lĩnh, mười chiếc máy bay chiến đấu KX631, hai chiếc tàu ngầm!"
Thời điểm bị tấn công lần thứ nhất, Ngự Phong nhanh chóng sử dụng radar định vị siêu tinh vi rà quét, phơi bày toàn bộ những mối nguy tiềm ẩn đối với bọn họ lên màn hình quan sát. Nhưng dễ nhận thấy, kết quả điều tra, có chút làm người ta giật mình.
Quân địch bày binh bố trận dày đặc như vậy, nhưng bọn họ lại không hề phát hiện ra từ trước.
Lăng Ngạo lạnh lùng ngồi lên bàn điều khiển, nheo mắt nhìn màn hình kiểm soát trung ương.
Đã sớm biết đây là một cái bẫy, nhưng trước đó lại không làm tốt công tác phòng vệ, Lăng Ngạo chỉ có thể tự nhận mình quá ngốc.
Ngón tay day day nhẹ lên huyệt thái dương, làn môi mỏng nhếch thành một đường cong tàn nhẫn: “Hủy diệt, 7 chiếc máy bay chiến đấu K21 chuẩn bị, không đánh rơi một, đánh rơi toàn bộ!”
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp tựa như đến từ địa ngục, khiến tất cả mọi người ở trên quân hạm đều run rẩy.
Mỗi khi Lăng Ngạo dùng đến loại khẩu khí này, liền đại biểu cho cơn giận dữ thật sự của anh.
Ngự Phong nghiêm mặt, lập tức truyền lệnh: “Tiêu diệt, 7 máy bay chiến đấu K21 chuẩn bị xuất phát, mục tiêu, mười chiếc KX631 3000m trên trời cao. Áp dụng phương thức bắn quét, đánh rơi toàn bộ!”
"Ngư lôi dưới biển chuẩn bị, phá huỷ hai chiếc tàu ngầm của địch!"
"Âu Liêm, đây là quân hạm chính, đây là quân hạm chính! Nhận được tin tức xin trả lời!"
Sau khi liên tiếp truyền chỉ thị, Ngự Phong bắt đầu gọi Âu Liêm đang khống chế ba chiếc quân hạm khác.
"Đây là bàn điều khiển của quân hạm số ba, Ngự Phong, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
"Ừ, lập tức tiến về vị trí gần đường xích đạo, 1 độ 33 kinh tuyến Tây, 46 độ 75 vĩ tuyến nam. Quân hạm chính gặp phải công kích chưa rõ nguồn gốc.”
Thời điểm đang nói, còi báo động lại vang lên lần nữa.
Những chấm đỏ nguy hiểm không ngừng nhấp nháy trên radar, lại là hàng loạt vật thể không xác định đang đến gần.
"Nhận được, quân hạm số ba lấy tốc độ cao nhất tiến về phía trước, ước chừng nửa giờ sau sẽ đến!”
Nửa giờ!
Ngự Phong chợt quay đầu nhìn về phía Lăng Ngạo ngồi trên bàn điều khiển, hàng chân mày hình ngọn núi nhíu lại thật chặt.
Phe bên kia rõ ràng đã có chuẩn bị, huy động lực lượng lớn như vậy, xem ra không đạt mục đích sẽ không bỏ qua đây.
Gương mặt Lăng Ngạo lạnh lẽo khác thường, ba chiếc quân hạm kia có thể đến đây trong vòng nửa giờ, tốc độ này cũng không tinh là chậm, trước khi bọn họ tới, anh nhất định phải ra sức phòng vệ ở đây.
"Tôi biết rồi!" Lăng Ngạo gật đầu: “Tôi muốn số liệu chính xác của quân địch, tầm bắn, cùng với khả năng gây nên tổn thất cho phe ta! Ngự Phong, tốc độ nhanh nhất!"
"Dạ!"
Ngự Phong tuân lệnh, ngón tay lướt đi thoăn thoắt trên bàn phím, thống kê số liệu chính xác.
Nhìn mọi người bận rộn trong khoang điều hành, Lăng Ngạo lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Nếu như anh đoán không lầm, chuyện lần này, không phải Andrew thì chính là tập đoàn Fiennes.
Nhưng anh có thể loại bỏ đi hiềm nghi của mình đối với Andrew trước tiên, vì dẫu sao thì người theo dõi hắn cũng không có thông báo cụ thể. Gần đây hắn lại chưa từng làm nên chuyện gì trọng đại, công thêm chuyện của Lam Triệt, hắn vẫn không có năng lực này.
Loại bỏ Andrew, chỉ còn lại một.
Tập đoàn Fiennes.
Suy cho cùng thì Fiennes có mục đích gì, hết lần này đến lần khác nhắm vào Lam Duê. Nếu lần này người tới không phải là anh mà là Lam Duê, có phải cũng sẽ như vậy hay không?
Không ai có thể nói cho anh biết đáp án, nhưng bất kể là người phương nào cũng tuyệt đối không thể tổn hại đến vợ của anh.
"Thủ lĩnh, tổng cộng 20 chiếc máy bay chiến đấu KX631, tầm bắn 3500m, uy lực tầm gần. Năm chiếc quân hạm kiểu mới, tầm bắn tạm thời chưa điều tra được!”
"Đáy biển đã bắt đầu giao chiến, bọn họ đã sắp đi vào phạm vi tầm bắn, nếu như vậy, sẽ bất lợi cho phe ta!”
"Thủ lĩnh, phá hủy thành công hai chiếc tàu ngầm của quân địch. Nhưng phe ta cũng bị tổn thất hai chiếc, tạm thời không thể sử dụng tàu ngầm!”
"Tình hình chiến đấu trên không, đối phương bị đánh rơi ba chiếc, bên ta bị phá hủy một.”
"Thủ lĩnh, 20 chiếc KX631 còn cách chúng ta 5,100 m. Năm chiếc quân hạm còn lại cách chúng ta mười hải lý. Thủ lĩnh, xin ra lệnh!"
Từng thông báo nối tiếp nhau, nhưng trước sau Lăng Ngạo vẫn khép chặt môi, không nói câu nào.
"Thủ lĩnh?" Ngự Phong không hiểu gọi lần nữa.
Bởi vì trận giao chiến không ngừng nghỉ dưới đáy biển và trên không trung, mặt biển tĩnh lặng, trời xanh mây trắng, trong phút chốc, sóng biển cuồn cuộn dâng cao, kèm theo tiếng ném bom chói tai.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ trước trán hơi rũ xuống, che khuất ánh mắt âm u lạnh buốt như băng, ánh mắt đậm mùi giết chóc. Bình tĩnh mở miệng nói: "Tầm bắn của chiến hạm chủ là bao xa?”
Ngự Phong sững sờ, dưới ánh mắt lạnh lùng của Lăng Ngạo, lúc này mới lấy lại tinh thần, nói: “Tầm bắn của quân hạm chúng ta nằm trong phạm vi hai mươi hải lý. Hiện giờ có khoảng 126 phát đạn liên thanh.”
Lăng Ngạo trầm ngâm một lát, quyết đoán truyền lệnh: “Tàu ngầm rút về, tàu phóng ngư lôi bên dưới, mở ra toàn bộ hệ thống bắn tự động, điều động năm chiếc máy bay tàng hình T—M21, năm chiếc máy bay chiến đấu L630 công kích tầm xa, ba chiếc máy bay chiến đấu lắp đạn X, chú trọng tấn công 20 chiếc KX631 này. Quân hạm chủ nhắm về phía trước, tại cự ly 25 hải lý, chuẩn bị tiến hành công kích, vào thời điểm còn 23 hải lý, bắt đầu tấn công!”
"Tàu phóng ngư lôi mở ra hệ thống chống tàu ngầm, lấy tốc độ nhanh nhất vòng ra phía sau quân địch.”
"Dạ!"
Ngự Phong nghiêm túc truyền đạt mệnh lệnh mới nhất của thủ lĩnh.
"Năm chiếc máy bay tàng hình T-M21 chuẩn bị cất cánh!"
"Năm chiếc L630 công kích từ xa chuẩn bị cất cánh!”
"Ba chiếc máy bay chiến đấu lắp đạn X chuẩn bị!”
"Bây giờ bắt đầu đếm ngược thời gian! Năm, bốn . . . . . một, xuất phát!"
Đột nhiên quay đầu, Ngự Phong quát lạnh: "Idris, lập tức hạ tàu phóng ngư lôi. Tàu phóng ngư lôi chuẩn bị!”
"Dạ!" Cậu con lai đứng bên tay phải Ngự Phong bình tĩnh gật đầu, ngón tay nhanh chóng múa trên bàn phím.
Nếu như không hiểu rõ, ai có thể biết rằng đây là lần đầu tiên cậu thanh niên trẻ tuổi với gương mặt bình tĩnh kia tham gia thao tác trong khoang trung ương? Lúc này bảo Idris không kích động, không khẩn trương, là chuyện không thể nào.
Nhưng cậu ta biết rõ bản thân đang lâm vào tình huống gì, biết phân biệt nặng nhẹ.
Một tiếng “răng rắc,” ô vuông nhỏ bên phía tay trái của Idris mở ra, Idris quay đầu liếc nhìn Lăng Ngạo đang trầm mặc ngồi trước bàn điều khiển, đáy mắt lóe lên sự kiên định: “Mở tàu phóng ngư lôi!”
"Ùng ùng!" "Ùng ùng!"
Từng tiếng nổ mạnh kịch liệt, từng trận lửa dữ dội không ngừng lóe sáng giữa không trung.
Lăng Ngạo nheo mắt nhớ kỹ cậu thanh niên bên cạnh Ngự Phong, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài. Đầu ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, đáy mắt lướt vụt qua sóng to gió lớn.
Fiennes. . . . . .
…………….
Lam Duê ngồi dựa lưng vào ghế sofa trong phòng khách, đáy mắt nặng trĩu lóe lên ánh sáng lạnh lùng. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve trên chiếc bụng đã nhô cao.
Mái tóc đen nhánh vốn bị cắt ngắn từ trước, hiện giờ cũng đã dài đến bả vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơn người, lúc này được bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Lần đầu tiên mọi người trong nhà họ Lăng nhìn thấy Lam Duê bày ra vẻ mặt như thế trước mắt bọn họ, trong lòng cũng không khỏi bồn chồn. Ngay cả người luôn yêu mến Lam Duê như Lăng Tâm, cũng chỉ dám rúc đầu núp ở sau lưng Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết ngây ngốc nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt Lam Duê, từng nỗi xót xa trào dâng trong lòng, lúc này cô thật sự có hơi oán giận vẻ nghiêm khắc của chị hai, tại sao có thể khiến Vân Trạch quỳ gối trước mặt mọi người như vậy?
Vân Trạch và Vân Thanh cúi thấp đầu, quỳ một chân trên đất, mím môi không nói một câu.
"Lam nha đầu này, rốt cuộc bọn họ phạm vào lỗi gì, con . . . ."
Lăng lão ông còn chưa dứt lời, liền bị nghẹn ngay cổ họng.
Lúc này đáy mắt của Lam Duê không đượm lấy một tia cười, mà mang theo tất cả những khí phách áp đảo, sức mạnh uy hiếp sau bao nhiêu năm ngồi trên vị trí tối cao.
Lăng lão ông thừa nhận, ông thất vọng về thân phận nữ đương gia hắc đạo khiến người ta vừa nghe danh liền biến sắc của Lam Duê.
Nhưng mà ông thật sự rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến cho Lam Duê bộc lộ rõ bản chất của mình ở trước mặt mọi người, không thèm bận tâm đến mọi thứ xung quanh như vậy.
"Ông nội, nơi này không có chuyện của mọi người, tất cả về phòng trước đi!"
Lam Duê nhếch môi, lạnh nhạt nói. Sau đó quay đầu nhìn về phía hai người đang quỳ trên mặt đất, cười lạnh: "Nói!"
Mọi người nhà họ Lăng mới vừa đứng dậy, một tiếng nghe có vẻ rất đỗi bình thường, nhưng lại hàm chứa áp lực bội phần khiến bọn họ chợt dừng bước.
Bọn họ thật sự không hiểu, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho Lam Duê nổi cơn tam bành đến vậy.
Tóm lại là chuyện gì, mà ngay cả khi Lam Duê tức giận như thế, hai vị hộ pháp như Vân Trạch và Vân Thanh vẫn ngậm miệng, sống chết cũng không nói.
Một chuỗi tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, thân thể Vân Trạch cứng đờ.
"Nhận!"
Vân Trạch từ từ móc điện thoại ra, vừa muốn nhận, ngay sau đó Lam Duê lại chậm rãi nói: "Hands-free!" (Cái này là bỏ vũ khí xuống ~~~>Đầu hàng)
Thân thể Vân Trạch cương cứng, dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người nhà họ Lăng, tầm mắt lạnh lẽo của Lam Duê, cùng với ánh mắt ra hiệu không đồng tình của Vân Thanh, rốt cuộc cũng dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi, nhận lấy cuộc điện thoại reo liên hồi như đang đòi mạng.
"Tôi là Vân Trạch!"
"Vân Trạch, Lăng thủ lĩnh cần trợ giúp, ở vị trí 1 độ 33 kinh tuyến Tây, 46 độ 75 vĩ tuyến Nam, gặp phải hỏa lực tấn công mãnh liệt, phe đối phương chưa xác định. Lập tức điều máy bay chiến đấu và quân hạm đến trợ giúp, Vân Trạch, nhanh lên một chút!"
"Ừm, tôi hiểu!"
Hít một hơi thật sâu, Lam Duê đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua hai người đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng, nói một cách bình tĩnh:
"Lập tức chuẩn bị năm chiếc quân hạm kiểu mới, trang bị ngư lôi tầm xa, lập tức, ngay lập tức!"
"Lam chủ. . . . . ."
"Vân Trạch, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh, nếu không làm theo những gì tôi nói, anh cũng không cần đi theo bên cạnh tôi nữa. Tôi luôn nhớ những gì mình nói, tôi nói được làm được, một khi tôi đã lên tiếng….tuyệt đối không cho phép có sự chất vấn cùng không vâng lời. Vân Trạch, đừng làm tôi thất vọng!”
Có trời mới biết, cô đã mất bao nhiêu hơi sức mới có thể kềm nén nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình.
Lăng Ngạo bị tập kích!
Thật ra thì chuyện này là nhằm vào cô mới đúng, là anh thay thế cô.
Đáng chết, thật là đáng chết!
Lăng Ngạo, anh tuyệt đối không thể chết, nhất định phải chờ em đi cứu anh. . . . . .