Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 75: Chương 75: Hậu quả




Biên giới Lào, khu vực ngoại biên của Tam giác vàng, nhiều năm qua đã bị thế lực của hai nhà Lam Lăng kiểm soát chặt chẽ, môi trường xung quanh đây nhìn cũng tốt hơn rất nhiều. Mặc dù hai nhà Lam Lăng không hạn chế việc trồng trọt hoa anh túc tại nơi này, nhưng cũng không có nghĩa là có thể tùy ý buôn lậu ma túy ở đây, hơn nữa đối tượng lại là Trung Quốc, càng phải cực kỳ thận trọng.

Mà nay, bởi vì chủ nhân của hai nhà Lam Lăng kết hôn, nên việc quản lý phía trên có phần lỏng lẻo, dẫn đến sai lầm lớn như vậy. Thế lực khắp nơi rục rịch ngóc đầu dậy, khiến Lăng thủ lĩnh vừa mới kết hôn cũng phải bôn ba một chuyến.

Thời điểm Lăng Ngạo xuất hiện, dường như đã thổi nên một trận cuồng phong rất lớn, khiến những bàn tay dơ bẩn kia vội vã rút về. Nhưng luôn có những kẻ to gan lớn mật, lúc Lăng Ngạo đến, vẫn còn dám chơi trò cứng đối cứng.

Cũng bởi như thế, thời điểm Lăng Ngạo vừa đặt chân đến khu vực Tam Giác Vàng, liền xảy ra một vài trận nổ súng với quy mô tương đối lớn, dẫn đến sự rung chuyển không nhỏ.

Lăng Ngạo là ai? Những người lăn lộn trong thế giới này đều biết, chủ nhân của nhà họ Lăng, Lăng Ngạo nổi tiếng tàn nhẫn vô tình. Tựa như một con báo săn hung ác, một khi đã bị anh ta để ý đến rồi, hậu quả có thể nghĩ là biết. Những tên kia dám cả gan động vào anh, rõ ràng là đang tự tìm đường chết.

Chỉ là, trái lại bọn hắn có hơi hiếu kỳ. Mỗi lần đối phó với những sự kiện ở Tam giác vàng, Lam Duê và Lăng Ngạo đều đồng thời xuất hiện. Trước đây là quan hệ thù địch, chính là như vậy, thế mà sau khi kết hôn, ngược lại thành ra hành động riêng rẽ rồi ư.

Chỉ là, cho dù bọn hắn có hiếu kỳ thế nào đi nữa, chân tướng của chuyện này cũng không nằm trong khả năng suy đoán của bọn hắn. Bây giờ cả bọn chỉ có thể hy vọng Lăng thủ lĩnh mau chóng rời khỏi nơi này, nói như vậy, bọn hắn mới có thể tiếp tục triển khai làm ăn buôn bán. Lăng thủ lĩnh đến vào lúc này, bọn hắn khó mà hoạt động êm xui được.

Đèn đuốc sáng trưng trước cửa khách sạn năm sao, người người xếp thành hàng dài ngay lối vào, dường như đang chờ đón một vị khách quý.

Chỉ chốc lát sau, một loạt đèn xe sáng chói hướng về phía này.

Chiếc Cadillac XLR đen bóng dừng lại ngay ngưỡng cửa, một người đàn ông còn trẻ tuổi ngồi bên vị trí phụ lái, sắc mặt điềm tĩnh bước xuống.

Chỉ thấy anh ta nhanh chóng đi vòng qua bên kia xe, hơi cúi người xuống mở cửa xe ra, tay phải ngăn ở trên mui xe, đề phòng người ở bên trong bước ra ngoài không cẩn thận bị cụng đầu. (QA: làm đoạn này tưởng tượng ko biết anh Ngạo bị cụng đầu sẽ như thế nào ?!?! =)))

Một đôi giày da đen bóng từ trong xe đưa ra ngoài, sau đó, một người đàn ông mặc âu phục sẫm màu bước ra giữa tầm mắt của mọi người. Đưa tay tháo chiếc kính râm trên mặt ra, mái tóc màu nâu hạt dẻ phản xạ ánh sáng êm dịu dưới ánh đèn.

"Lăng thủ lĩnh đến rồi!"

Một người đàn ông trung niên từ bên trong chạy ra đón, gương mặt thô kệch mang theo nụ cười không rõ ý vị.

Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn hắn một cái, đám người Fiennes bí ẩn ở chỗ này?

Lawton cũng không để ý, vẫn cười tít mắt như cũ, nói: "Muốn gặp mặt Lăng thủ lĩnh, quả thật là có chút khó khăn mà, chỉ là, tại sao lại không nhìn thấy Lam đương gia?"

Đại nhân nói, nếu được, hy vọng bọn hắn có thể khiến hai người này bị thương nặng trong một lần. Trong khoảng thời gian này bọn hắn làm ra nhiều chuyện như vậy, tại sao chỉ có một mình Lăng Ngạo mò tới? Lam Duê kia không phải luôn đích thân xử lý những chuyện xảy ra ở nơi này ư? Chẳng lẽ sau khi kết hôn liền giao toàn bộ quyền hành lại cho Lăng Ngạo rồi hả? Bất quá cũng chẳng sao, đến một người vẫn tốt hơn là không có ai đến. Bây giờ Lam Duê và Lăng Ngạo đã kết hôn, chết một người hay hai người, cũng không khác biệt lắm.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt của tên Lawton kia càng thêm rực rỡ, chìa tay tới, toan bắt tay với Lăng Ngạo tay, lại bị Lăng Ngạo rất không khách khí hất ra.

"Dựa vào ông, cũng muốn?"

Khinh thường quét mắt nhìn hắn một cái, Lăng Ngạo lạnh lùng nhếch môi, giữa tròng mắt đen hiện rõ vẻ không thèm để tâm. Nếu như không phải cảm thấy hứng thú đối với thế lực sau lưng người này, dựa vào thân phận của hắn mà cũng muốn gặp anh? Anh đến, đã là nể mặt lắm rồi, muốn bắt tay, cũng không biết tự cân nhắc phân lượng của mình một chút.

Gương mặt của Lawton cứng đờ, suýt chút nữa không duy trì được nụ cười trên mặt. Giữa đôi mắt màu xanh lam thoáng vụt qua một tia chết chóc, rất nhanh liền được hắn khéo léo giấu đi. Lúc này vẫn không thể đắc tội Lăng Ngạo, bằng không, công sức mà hắn bỏ ra trước đó đều đổ sông đổ bể.

"Lăng thủ lĩnh, mời."

Ngự Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông niềm nở một cách khác thường kia một cái, thủ lĩnh chưa từng ra lệnh, anh nhất định sẽ không ra tay hành động trước. Âu Liêm thì ngược lại, từ đầu đến cuối đều mỉm cười, rất có tâm trạng quan sát cảnh vật chung quanh.

Lăng Ngạo không cần phải nhiều lời nữa, sải bước đi vào bên trong, Lawton đi theo phía sau, mắt nhìn thẳng về phía trước. . . . . . .

***

Cao ốc Empire State, Thượng tướng Ryan và Thượng tướng Guise đang đứng ngồi không yên chờ đợi.

Thật ra thì trong lòng của bọn họ đều hiểu, lần này đến đây rất có thể sẽ liên lụy tới cái mạng nhỏ của mình, nhưng cấp trên đã ra lệnh, bọn họ không thể làm mất lòng người đã âm thầm cung ứng cho bọn họ, Lam Duê. Cho dù cô thật sự muốn giết bọn họ, e rằng cấp trên cũng sẽ không nói gì, nhiều lắm là gắn cho bọn họ cái danh hiệu vì nước quên thân, Lam Duê cùng với nhà họ Lam, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bọn họ đôi khi không nhịn được cũng suy nghĩ, cái đám ngu xuẩn kia, tại sao lại cử người như Lam Triệt đi thi hành nhiệm vụ như vậy, chẳng lẽ là ngại đường sống của mình dài quá, muốn làm cho người khác hiểu được điều đó thay mình sao?

Thân là sĩ quan cao cấp nhất quốc gia, nhưng ở trước mặt của Lam Duê, bọn họ không khác gì tôi tớ, đối với người phụ nữ có tuổi tác cũng không chênh lệch so với con gái của họ là bao, căn bản là bọn họ nhìn không thấu. Vậy đại khái đây là sự chênh lệch giữa nữ chủ nhân của giới hắc đạo và phụ nữ bình thường đi!

Dẫu cho lúc này cô không nói câu nào, lẳng lặng ngồi một chỗ, cũng đã là một chuyện rất đáng sợ rồi. Cộng thêm bốn người đứng bên cạnh cô, ai không phải là rồng là phượng cơ chứ, thế mà cũng cam tâm tình nguyện chịu khuất phục, quả thật làm cho bọn họ cảm thấy có hơi xấu hổ.

Lam Duê với ánh mắt sắc lạnh núp sau cặp mắt kính gọng vàng, khẽ cong ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn. Cả căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng ‘đốc đốc đốc’ vang lên, ngay cả tiếng thở cũng rất nhẹ.

Qua một lúc lâu, Lam Duê hơi nhấc người, đổi sang một tư thế ngồi khác thoải mái hơn, lúc bấy giờ mới nhếch làn môi đỏ mọng, khóe miệng đượm nụ cười thản nhiên, nói: “Thượng tướng Ryan, Thượng tướng Guise, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt thật sự làm cho tôi có phần ngưỡng mộ!"

Nghe xong lời này, Ryan và Guise vội vàng nhìn nhau một cái, đáy mắt mang theo sự ngạc nhiên và nghi ngờ, không hiểu rốt cuộc hàm ý trong câu nói này là gì.

"Lam đương gia. . . . . . Khách sáo! Ha ha!"

"Ai? Thế nào lại là khách sáo? Đây là lời nói thật lòng của tôi, nhớ thời điểm quân Mỹ tấn công Iraq, tôi biết rõ các ông đã lập được công lao hiển hách trong đó. Ban đầu từ một vị tướng nhỏ không có chút tiếng tăm gì, bò đến vị trí này, đổi lại người khác, e rằng khó mà làm được!" Dừng một chút, Lam Duê tiếp tục nói: "Tôi nghĩ, khó khăn bên trong, e rằng những người như chúng tôi cũng không thể nào hiểu được đâu! Cho nên tôi mới có thể ngưỡng mộ các ông như vậy, các ông nói xem?"

Vừa nói đến việc này, trong lòng của Ryan và Guise trào dâng niềm tự hào. Để có địa vị như ngày hôm nay, bọn họ phải nỗ lực bao nhiêu mới ngồi lên được, khó khăn bên trong dĩ nhiên là khó có ai hiểu hết. Thưở còn là lính mới, bọn họ cũng bị những lão làng ở đó khi dễ không ít, sau khi kết thúc cả một ngày huấn luyện, lại phải đi làm vừa lòng mấy lão kia, dĩ nhiên là dân thường không hiểu được.

"Ha ha, mặc dù khó khăn nối tiếp khó khăn, nhưng lúc nào cũng được đền đáp! Địa vị như bây giờ, quả thật là do chúng tôi vất vả đi từng bước một, đổ máu rách da mới làm nên, những cái khổ cực trong đó dĩ nhiên không phải ai cũng biết! Giống như bọn lính mới bây giờ, mấy ai biết đến khó khăn khi đó của chúng tôi? Những gì bọn nó đang được huấn luyện, cũng không bằng một phần mười của bọn tôi trước kia, chẳng trách nói bọn nó là đồ bỏ đi cũng không khác gì mấy!”

"Thêm nữa, thời điểm nhà nước thành lập tổ chức FBI, cũng không ngẫm lại xem rốt cuộc những người đó có thích hợp hay không, đều là mấy đứa chưa đủ lông đủ cánh, ỷ vào sự che chở của người trong nhà, ở trong ấy ăn uống miễn phí rồi chờ chết. Nếu không phải chúng ta cài thêm mấy người nội gián, cũng không biết bọn nó đã chết bao nhiêu lần rồi! Bộ máy quân sự của quốc gia, căn bản là một đám ăn hại, ngây ngốc ăn cơm của nhà nước, lại không có năng lực động tay chân!”

Khóe miệng của Lam Duê trước sau vẫn giữ nụ cười nhẹ, trong tay ưu nhã nắm một cái ly vẫn còn đang bốc hơi nóng, hơi nước trắng xóa che khuất nét mặt của cô, ngăn chặn ánh mắt đang dần trở nên rét lạnh.

Nhẹ nhàng để ly trà trong tay xuống, theo tiếng ‘răng rắc’ trong trẻo vang lên, trong nháy mắt cắt đứt cuộc bàn luận viễn vông của hai người kia. Mà lúc này bọn họ mới kịp lấy lại tinh thần, kịp thời nhận ra vừa nãy mình đang đề cập đến chuyện gì.

Ryan và Guise run sợ trong lòng, mới vừa nãy Lam Duê chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu đơn giản, thế nhưng lại dễ dàng dẫn bọn họ vào tròng. Nếu không phải là Lam Duê cố tình cắt đứt, e rằng bọn họ còn tiếp tục đi sâu vào vấn đề hơn.

Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh của những kẻ chuyện đi nịnh hót trước mặt bọn họ, mấy lời khen ngợi nghe quen như vậy, thế mà bây giờ Lam Duê chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu, cũng đủ khiến bọn họ thất thần, oang oác nói ra bí mật quân sự ngay trước mắt cô. Mặc kệ chuyện này có kết quả như thế nào, cho dù Lam Duê không giết bọn họ, nhưng một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, e rằng cũng sẽ bị cấp trên cắt chức.

Lam Duê giơ tay lên, tháo cặp mắt kính gọng vàng xuống. Mất đi vật che đậy tầm mắt, đôi con ngươi đen nhánh kia lại sáng ngời, ánh mắt sắc nhọn cay nghiệt cứ như vậy, bắn thẳng về phía hai người ngồi đối diện. Đáy mắt lạnh lẽo này khiến những kẻ đã quen thấy cảnh sinh tử như hai vị thượng tướng kia cũng không khỏi run lên.

"Như vậy, thời điểm Lam Triệt vào trong ấy, có phải cũng là như thế hay không? Thượng tướng Ryan, Thượng tướng Guise?"

"Tôi một mực nghĩ rằng, các ông không cẩn thận làm phật ý tôi, đối đãi với anh ấy ra sao, không hề nghĩ đến lại là như thế này!” Cười lạnh, Lam Duê chậm rãi đứng lên: “Trước khi các ông đến đây, có phải cấp trên đã thông báo, cho dù chết ở trong tay của tôi, cũng không thể đắc tội với nhà họ Lam? Bởi vì các người còn cần đến những mặt hàng do tôi cung cấp! Phải hay không?"

Ryan và Guise nuốt nước miếng một cái, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Ai cũng không thể biểu đạt được nỗi khiếp sợ trong lòng bọn họ lúc này, cả hai làm sao cũng không nghĩ đến cô lại đoán ra được. Người phụ nữ này thật sự là quá đáng sợ, chỉ sợ cấp trên của bọn họ, cùng với những người đã từng qua lại với cô cũng không thể biết, người phụ nữ Lam Duê này truyệt đối là một nhân vật đáng sợ.

Kinh hãi, khiếp sợ, hai từ đó cũng không đủ để diễn tả tâm tình của hai người bọn họ lúc này.

Nhưng Lam Duê chỉ cười: "Yên tâm, tôi sẽ không giết các ông! Giết chết các ông đối với sự phát triển cơ nghiệp của tôi ở Mỹ không có lợi, hơn nữa, các ông chết rồi thì Lam Triệt cũng không thể trở lại. Nếu như anh ấy trở lại, biết tôi giết chết mấy người mà nói, e rằng sẽ không vui. Cho nên các ông có thể đem trái tim của mình thả lại vào trong ngực.”

"Nhưng. . . . . . ."

Đương lúc Ryan và Guise thoáng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm mừng rỡ vì mình không phải bỏ mạng ở nơi này, Lam Duê bất thình lình đưa đến một bước ngoặt lớn, lập tức khiến hai kẻ kia phải treo ngược tim lên lần nữa. Bọn họ mơ hồ cảm thấy, tin tức này so với việc giết chết bọn họ còn kinh khủng hơn nhiều.

Vân Trạch đứng ở một bên, đưa lên một xấp tài liệu thật dày, Lam Duê nhận lấy, cúi đầu khẽ nhìn lướt qua. Dưới tầm mắt ngạc nhiên pha chút nghi ngờ của hai người kia, bất chợt ném mạnh về phía bọn họ. Trang giấy trắng như tuyết, bay múa giữa không trung, rơi xuống khắp mọi ngõ ngách trong phòng, cũng rơi vào cả trên người của hai kẻ kia.

Ryan nhặt lên một tờ trong đó, trong lòng co giật liên hồi, chớp chớp mắt, lúc này mới nhìn ra, đây là đơn đặt hàng quân hỏa, cả một xấp dày như vậy, toàn bộ đều là đơn đặt hàng quân hỏa.

"Trở về nói cho cấp trên của mấy ông, những tờ đơn đặt hàng này, tôi không nhận nổi!” Nhìn gương mặt trắng bệch vì khiếp sợ của bọn họ, đáy mắt Lam Duê lóe lên một tia tàn nhẫn: “Còn nữa, nói lại cho bọn họ biết, không cần phải vì vậy mà tìm đến nhà họ Lam gây phiền toái. Phải biết rằng, mặc dù tôi thường xuyên xuất hiện tại Mỹ, thế nhưng cũng không đại biểu cho việc toàn bộ thế lực của tôi đều ở đây. Không cần phải mượn kế này để đả kích tôi, hậu quả không phải người như các ông có thể gánh chịu được!”

Nói xong, dẫm lên mấy tờ giấy trắng trên mặt đất, Lam Duê dẫn người ra khỏi căn phòng này…

Cô muốn cho những người này biết, dám động đến người của cô, sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào! Cô cũng không tin bọn họ sẽ tìm được người có thể cung cấp quân hỏa mà họ cần, cô chờ những người đó cúi đầu trước mặt mình, chờ xem bộ mặt chật vật thảm hại của những kẻ kia!

~Hết Chương 75~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.