Màn đêm u ám, trong biệt thự nhà họ Lăng, một bóng dáng quen thuộc lén lút tránh né thiết bị theo dõi trong sân, nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài.
Bóng dáng mảnh khảnh kia, rõ ràng là của một người phụ nữ.
"Chà chà, thật là một cô gái can đảm.”
Trên lầu hai, Lam Duê chống hai tay lên lan can, cười híp mắt nhìn theo bóng dáng đã ẩn sâu vào trong màn đêm.
Ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, chẳng có một vì sao, giữa đôi đồng tử của Lam Duê lóe lên ý cười lạnh lẽo.
Lăng Ngạo đứng ngay bên cạnh cô, lạnh lùng nói: “Đi xuống thôi, tất cả mọi người đang chờ."
Nói xong, liền ôm lấy eo cô, xoay người đi xuống lầu.
Khoảnh khắc bọn họ vừa xoay người, căn biệt thự vốn dĩ đang chìm vào trong bóng đêm, chợt lóe sáng. Đèn đóm bừng lên sáng rực cả căn biệt thự nhà họ Lăng, cho dù ở cách đó rất xa, cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một như ban ngày.
Trước đó, Lăng Ngạo đã thông báo cho mọi người trong nhà, tuy rằng ngoài mặt giả vờ như không biết gì, nhưng thật ra vẫn đang chờ con cá âm thầm mắc câu.
Khoảng thời gian này trôi qua trong yên bình như vậy, nhưng bọn Lăng Ngạo đều biết rõ, đây chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão táp mà thôi.
Sau khi giải quyết xong kẻ phản bội ở nhà họ Lăng, trận chiến mới chính thức bắt đầu.
Mà khi đó. . . . . . .
Bàn tay của mình chợt bị một bàn tay khác hơi lạnh đặt lên, Lăng Ngạo hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Lam Duê đứng bên cạnh đang mỉm cười nhìn anh: “Sao vậy em?”
Nhưng Lam Duê chỉ cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của anh.
Tầm mắt khẽ rũ xuống, ẩn giấu sự lo lắng.
"Anh hai, chị hai, hai người đến rồi!” Bây giờ Lăng Tâm đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy Lam Duê, vẫn không kềm chế được ánh mắt nóng rực của mình, và cứ mỗi lần như thế, thì đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Ngạo lại tiến hành một trận bắn càn quét về phía con bé.
"Lăng Tâm vẫn chưa ngủ sao? Tất cả mọi người đều ở đây.”
Lam Duê và Lăng Ngạo ngồi vào đối diện với Lăng lão ông, hướng về phía mọi người trong phòng khách gật đầu một cái.
Còn sắc mặt của mẹ Lăng lúc này rất khó nhìn, năm lần bảy lượt cho con bé cơ hội, nhưng nó lại khiến bà thất vọng hết lần này đến lần khác, giờ đây tâm tình của bà không thể diễn đạt thành lời.
Kỳ thực thì người nhà họ Lăng cũng không ai trách bà, vốn dĩ nó không phải là trách nhiệm của bà.
"Mẹ." Lam Duê nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ngày mai mẹ đến Thượng Hải đón bọn Liễm Tranh trở về đi thôi."
Câu nói bất thình lình, khiến Lăng Ngạo có hơi giật mình.
Anh biết cô đã giao ba đứa nhỏ cho Lam lão ông rồi, nhưng bây giờ lại bất chợt nói muốn mẹ Lăng đến đón bọn chúng về. Lăng Ngạo nương theo tầm mắt của cô nhìn sang, khi anh vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của mẹ mình thì ánh mắt đột nhiên lóe lên. Anh biết, Lam Duê có ý định để ba đứa nhỏ tới phân tán suy nghĩ của mẹ.
Dẫu sao, đây cũng là một sự đả kích không nhỏ.
Hình như tất cả mọi chuyện Lam Duê đều nghĩ cho anh.
Siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt tan hẳn đi, lưu lại tình cảm nồng nàn khó mà che giấu được
Lăng lão ông vừa lúc ngồi đối diện với đôi vợ chồng kia, mắt thấy vẻ mặt biến hóa của cháu trai nhà mình, gương mặt già nua trong nháy mắt kéo dài ra.
Ơ, không ngờ cũng có ngày ông được chứng kiến cảnh khối băng bị tan chảy, nếu như có thể thu lại hình ảnh này, về sau sẽ có thứ để trêu chọc Lăng Ngạo một bữa. Suốt ngày bày ra dáng vẻ kiêu ngạo ở tít trên cao, người làm ông nội như ông sớm đã cảm thấy không ưa.
Rõ ràng là đã có cháu dâu thúc đẩy, nói thế nào thì cái tên cháu trai Lăng Ngạo này cũng phải làm gì đó để lấy lòng ông một chút chứ? Nhưng Lăng Ngạo thì ngược lại, căn bản cũng không thèm nhìn ông với sắc mặt tươi tắn một chút, còn bày ra vẻ xem thường. A, ông là ông nội của nó, có đứa cháu trai nào đối với ông nội của mình như vậy không?
"Ông nội, ông vừa mới đặt tầm mắt trên người bọn con, là bởi vì trên người bọn con có thứ gì đó sao?” Lam Duê sờ sờ gò má trơn bóng của mình, thuận tiện rút tay ra khỏi bàn tay của Lăng Ngạo.
Đáy mắt Lam Duê hiện rõ vẻ trêu đùa, làm sao cũng không che giấu được.
Cô đã sớm phát hiện, Lăng lão ông và Lam lão ông, hai ông cụ này kể từ khi xa rời vị trí chủ nhân, dường như đã được hồi xuân, tính tình ngày càng trẻ con. Đôi khi, trong lúc không để ý, bị hai ông cụ này chỉnh thế nào cũng không hay.
Nghĩ đến Lam lão ông, Lam Duê liền nhớ lại cái tát trước khi đi.
Chắc hẳn ông nội rất tức giận, bằng không sẽ không ra tay đánh cô như vậy. Từ bé đến lớn, cho dù ông nội có nghiêm khắc với cô thế nào, cũng chưa từng đánh cô, ngày hôm đó là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm qua.
Dẫu cho chỉ mới mười bốn tuổi đã bị ném vào trong vòng xoáy tranh đấu của thế lực hắc đạo nhà họ Lam, dẫu đã trải qua vô vàn khoảnh khắc sinh tử, nhưng dường như cô chẳng biết đau đớn là gì, lần lượt tránh thoát những tình huống cận kề cái chết.
Nhưng mà, cái tát của ngày hôm đó rất đau, thật sự rất đau đớn, đau thấu tâm can.
"À, không có gì, không có gì, chỉ là mới vừa không cẩn thận nhìn thấy được nụ cười của Lăng Ngạo, có chút kinh ngạc mà thôi. A ha ha, hơn nữa còn là vui mừng, không ngờ cái tên mặt cương thi này mà cũng biết cười."
Người đã già, lúc nào cũng thích trêu chọc cháu trai của mình. Nhất là đứa cháu suốt ngày nghiêm mặt, càng làm ông trở nên vui vẻ…….rất thú vị, không phải sao.
Tuy nhiên, lần nào cũng thế, mặc kệ là ông nói gì, sắc mặt của Lăng Ngạo vẫn trước sau như một, nhiều lắm là sau khi ông vừa nói xong, lạnh lùng ném ra một ánh mắt cảnh cáo, những lúc còn lại thì vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ.
Hôm nay cũng thế, cho dù Lăng lão ông có mắng Lăng Ngạo là mặt cương thi, ngoại trừ lạnh lùng liếc nhìn ông một cái, căn bản cũng không thèm để tâm.
Lam Duê ‘ xì ’ một tiếng bật cười, mãi cho đến về sau thì cười lên ha hả.
Mặt cương thi, ha ha, thật sự là buồn cười chết mất.
"Lăng Ngạo, em đã nói rồi, anh nên hoạt động cơ mặt nhiều một chút, suốt ngày đanh mặt thế này, thảo nào ông nội nói anh như vậy.”
Nói xong, Lam Duê còn đưa tay sờ lên gương mặt lạnh lùng như băng của anh, xoa nắn khắp nơi. Dáng vẻ cười ha hả, khiến cơ thể Lăng Ngạo cương cứng, ánh mắt có chút tức giận.
Lam Duê này được lắm!
Mọi người trong nhà họ Lăng ngơ ngác nhìn đôi vợ chồng kia, chính xác mà nói là đang nhìn Lam Duê.
Từng người thi nhau há hốc miệng, hiếm khi trưng ra cùng một vẻ mặt.
Chị hai ( Lam Duê ) thật là anh dũng! Anh hai ( Lăng Ngạo ). . . . . . rất ngoan!
"Thủ lĩnh, đã mang người đến!"
Ngự Phong đi từ bên ngoài vào, tối nay anh mặc một bộ âu phục đen, nếu như không đứng dưới ánh đèn, căn bản rất khó nhìn ra. Giả sử đi trong đêm tối mà anh ta cố ý đè nén hơi thở của mình, vậy thì thật sự cái gì cũng không thấy được.
Không thể không nói, người này ở bên cạnh Lăng Ngạo, rất có năng lực.
Mà bởi vì Ngự Phong đến, Lam Duê cũng thu tay về, Lăng Ngạo thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Giơ tay lên xoa nhẹ gò má có chút cứng nhắc, tròng mắt đen hơi trầm xuống, tối nay Lam Duê thật là khác thường.
Lam Duê gật đầu một cái: “Vậy thì đưa tiểu thư Hải Linh vào đi.”
Ngự Phong gật đầu, vỗ tay.
"Buông tôi ra, buông tôi ra, các người muốn làm cái gì, biết bổn tiểu thư là ai không? Các người có mấy cái mạng, muốn chết phải không?"
Giọng Anh ngữ lưu loát, khẩu khí tuyệt nhiên không biết bản thân đang ở nơi nào, rõ ràng, đây không phải là âm thanh của Hải Linh, mà là con cá lớn ở sau lưng kia.
Ba người phụ nữ bất chợt bị đẩy ngã nhào trên sàn đá cẩm thạch.
"Ơ, tiểu thư Hải Linh, lại gặp mặt rồi, với tư thế này, thật sự là có chút làm người ta vui mừng đó!”
Vẫn đứng ở bên cạnh Lam Duê, Johan vén mái tóc vàng trước trán, giữa đôi con ngươi màu vàng nhạt lóe lên nụ cười khinh miệt đầy ác ý, hì hì châm chọc nói.
Người phụ nữ xấu xí không biết trời cao đất rộng này, mỗi lần nhìn thấy ả đều khiến cậu ta có cảm giác muốn nôn ra tất cả cơm trong bụng từ mấy hôm trước.
Hiện tại mới tốt, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của ả, quả thật là xách giày cho Nguyệt cũng không đáng. Cả ngày ôm dã tâm bừng bừng muốn cướp đoạt, thật là một người phụ nữ dại dột như mảnh giấy vụn.
Hải Linh cắn môi, toan đứng lên từ trên đất.
Rõ ràng lúc cô ta rời khỏi, tất cả bọn họ đều đã đi ngủ hết, tại sao vẫn bị bắt lại.
Ánh mắt lướt qua tất cả mọi người trong nhà họ Lăng, khiến cô ta cảm thấy vô cùng tức giận và nhục nhã. Sau lại nhìn thấy người ngồi bên cạnh Lăng Ngạo, Lam Duê tươi cười thong thả nhìn cô ta, ánh mắt không dằn được sự ghen tỵ điên cuồng.
Rõ ràng vị trí ấy vốn dĩ nên thuộc về cô ta, rõ ràng người nên nhận được sự chào đón của cả nhà này là cô ta. Tại sao hết lần này đến lần khác đều bị con tiện nhân Lam Duê ấy tước đoạt.
Không cam tâm, ả tuyệt đối không cam tâm.
"Ái chà, thật là một đôi mắt xinh đẹp động lòng người.” Lam Duê ưu nhã đứng dậy đi tới trước mặt của Hải Linh, hơi cúi người, đưa tay nâng cằm cô ta lên, cười nói.
"Cút ngay!" Bộp một tiếng hất tay của Lam Duê ra, Hải Linh bất thình lình đứng lên từ trên đất, dáng vẻ chán ghét thụt lùi về phía sau vào bước, ánh mắt lộ rõ vẻ oán hận ngoan độc: “Lấy cái tay bẩn thỉu của cô ra, không được chạm vào tôi.”
Lam Duê ngồi dậy, vuốt vuốt mu bàn tay, ngược lại không hề để tâm.
"Tay bẩn à?" Xòe mấy ngón tay trắng nõn xinh đẹp, Lam Duê nhìn chúng dưới ánh đèn, nỉ non: “Qủa thật đôi tay này không hề sạch sẽ, dẫu sao cũng dính nhiều máu tươi như vậy. Thật ra cô rất thông minh, biết rõ đôi tay của tôi rất bẩn. Hải Linh, cô biết đôi tay xinh đẹp một cách kỳ lạ này, rốt cuộc đã giết bao nhiêu người không?”
Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, đôi tay này đã không còn sạch sẽ nữa, khi cô mười bốn tuổi, có lẽ còn có thể bận tâm đến rất nhiều chuyện mà không dám ra tay hạ sát.
Nhưng một năm sau đó, từ khi giết được người đầu tiên, sự tàn nhẫn đã hoàn toàn xâm chiếm con người cô.
Tuy rằng quả thật Hải Linh nói chẳng ra làm sao, nhưng Lam Duê cũng không muốn đi giải thích cho những chuyện mình đã làm. Sự thật vẫn là sự thật, không nói, cũng không có nghĩa là người khác không biết, muốn che giấu, chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi.
Cô chưa bao giờ làm những chuyện vặt vãnh như vậy.
Lời nói của Lam Duê, khiến mọi người nhà họ Lăng chợt trở nên trầm mặc.
Đối với những gia tộc hắc đạo như bọn họ, có ai chưa từng giết mấy mạng người trong tay. Ngoại trừ những vị thiếu gia tiểu thư được bảo vệ cẩn thận, thử hỏi có tay của ai sạch sẽ đâu.
Hải Linh trợn to hai mắt, hung hăng nhìn Lam Duê hời hợt nói qua quá khứ giết người của mình, thậm chí còn bảo cô ta đoán xem đã giết được bao nhiêu người, đây quả thực là ác ma.
"Cô là một người phụ nữ ác độc, cô không sợ bọn họ tìm cô đòi mạng? Lăng Ngạo, anh nhìn thấy rõ chưa, thủ đoạn của người phụ nữ này tàn nhẫn, ác độc dường nào. Anh thử nhìn xem anh chọn trúng người thế nào, rõ ràng em là người xứng đáng với anh. Bây giờ anh nên biết hối hận đi là vừa, nhất định anh sẽ hối hận, nhất định….”
Lăng Ngạo đứng lên, dưới ánh mắt mong đợi của Hải Linh, chậm rãi đến gần Lam Duê, chỉ cười không nói . . . . . .
~Hết Chương 108~