"Chồn chúc tết gà. . . . . . Ui da, Liễm Tranh, tại sao em đánh anh!”
Trên lầu hai, ba đứa nhóc nằm úp sấp gần lan can cầu thang, liếc nhìn người phụ nữ bận trước bận sau, dáng vẻ ân cần ở bên dưới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vừa gian manh, vừa tỏ ra bất mãn.
Khi Hải Linh bước chân vào nhà họ Lăng từ một tuần trước, liền tỏ ra cực kỳ tha thiết, thái độ đối với mọi người trong nhà cũng trở nên mềm mỏng hiếm thấy. Ban đầu người nhà họ Lăng còn tỏ vẻ không vừa lòng, nhưng bây giờ cũng đã có hơi thay đổi thái độ một chút, điều này làm cho ba đứa nhóc càng thêm bất mãn trong lòng.
Lúc ba tên siêu quậy đang nói chuyện trên lầu, Liễm Dực bị Liễm Tranh hung hăng vỗ vào đầu một cái, lập tức nhảy cẫng lên, lớn tiếng la hét.
Liễm Tranh trợn trắng cả mắt, khinh bỉ nhìn ông anh cả: “Anh nói ai là con chồn?”
"Thì cô Hải Linh kia chứ ai!" Liễm Dực cắn răng nhìn chằm chằm cậu em Liễm Tranh với ánh mắt ‘biết rõ rồi còn hỏi’, thằng bé cảm thấy Liễm Tranh đang cố tình trả thù nó, cả ngày chỉ biết ăn hiếp anh mình thôi.
"Vậy anh nói ‘chồn chúc tết gà’, ‘gà’ trong đó là ai?”
Câu hỏi của Liễm Tranh khiến gương mặt của Liễm Dực cứng đờ, phồng miệng lên, một lúc lâu cũng không nói nữa.
Liễm Vũ quét mắt nhìn hai ông anh của mình đang trêu đùa nhau, cười tít mắt, hai tay chống cằm nhìn người bên dưới.
Cái cô Hải Linh này đúng là không biết yên phận, thái độ đối với bọn chúng cũng rất kỳ lạ, sự chán ghét in rành rành trong mắt, mà vẫn đối xử với bọn chúng thân thiết như con, thật là khôi hài.
Xem chừng cô ta vẫn còn tơ tưởng đến cha của bọn chúng.
Không được, chuyện này không thể được, cha là của mẹ, ai cũng không được phép cướp đoạt.
"Ba đứa nhóc con, chạy đến đây làm gì đó?" Lăng Tâm đi từ trên lầu ba xuống, bắt gặp dáng vẻ thập thà thập thò của ba đứa nhóc, nhất thời cảm thấy buồn cười. Nhìn theo tầm mắt của bọn chúng, liền trông thấy ả Hải Linh kia ân cần đi tới đi lui bên người ông nội và bác hai. Lăng Tâm vốn dĩ không ưa người này, nhìn thấy vậy, hàng chân mày thanh tú thoáng chốc trở nên khó coi.
Thật đúng là tật chó không sửa được, Lăng Tâm tuyệt đối không tin rằng ả Hải Linh kia sẽ biết ăn năn hối lỗi.
Từ khi cô ta trở về, cũng chưa từng sống yên ổn ngày nào, mỗi ngày đều lởn vởn chung quanh mấy người trong nhà, không phải mục đích rất rõ ràng hay sao.
Hừ, muốn thay thế vị trí của chị hai, cũng không tự biết thân biết phận của mình.
“Cô út, vẻ mặt của cô rất là hung dữ, sẽ dọa trẻ con sợ đấy!”
Ba đứa nhóc nghiêng đầu nhìn gương mặt tràn đầy ý lạnh của Lăng Tâm, nói một cách ngây thơ.
Lăng Tâm điểm nhẹ lên đầu của ba đứa nhóc, bất mãn nói: “Ba đứa tiểu quỷ tụi con, ngay cả cô út mà cũng đem ra làm trò tiêu khiển. Được lắm, ba đứa con phải cẩn thận đề phòng cô ta, nhỡ đâu bị bắt đem đi bán cũng không biết.”
Ba đứa nhóc nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt trong veo, giả ngốc: “Tại sao cô út lại nói như vậy? Cô Hải Linh rất tốt với bọn con, cô ấy biết làm rất nhiều món ăn ngon cho bọn con nè, hơn nữa còn dạy bọn con đi tìm cha mẹ thế nào, mọi người không ai dạy cho bọn con cả, tại sao lại đi trách cô Hải Linh như vậy chứ!”
"Cô ta dạy các con đi tìm anh hai chị hai?” Nghe xong lời này, sắc mặt của Lăng Tâm lại càng trở nên khó coi. Mười tám tuổi, Lăng Tâm đã là một cô gái duyên dáng yêu kiều, duy chỉ có sự sùng bái đối với Lam Duê là không bỏ được, chỉ có tăng chứ không giảm. Mỗi lần gặp mặt, đều sẽ như gấu Koala bám vào trên người Lam Duê, nếu như Lăng Ngạo không kéo cô bé ra, nhất định cô bé sẽ không chủ động thả người. Hiển nhiên, sự ủng hộ mà Lăng Tâm dành cho chị hai của mình, không ai có thể sánh bằng.
Vừa nghe nói Hải Linh dạy cho ba đứa bé chỉ hơi lớn một chút đi tìm cha mẹ, lại đang rắp tâm làm gì đây. Quả nhiên bọn họ nghĩ không sai, ả Hải Linh này không có ý tốt.
Thật ra thì lần này Lăng Tâm đã nghĩ lầm mất rồi, mặc dù đúng là Hải Linh không có ý tốt, nhưng cũng không có can đảm xúi giục ba đứa nhóc trốn nhà đi tìm Lam Duê và Lăng Ngạo một cách trắng trợn như vậy. Nên biết rằng, nếu như chuyện này bị khui ra, cô ta gánh không nổi trách nhiệm.
Sở dĩ nói như vậy, một mặt là để lấy lòng ba đứa nhỏ, khiến bọn chúng lơ là cảnh giác với ả, mặt khác cũng là đang ngầm nói bóng gió.
Nếu như phương pháp này được áp dụng với những đứa trẻ bình thường mà nói, quả thật rất hiệu quả. Nhưng đối với ba tên siêu quậy, vừa thông minh, vừa ma lanh, vô tình lại thành gậy ông đập lưng ông, tự mình chui vào cái bẫy của bọn chúng mà bản thân còn không biết.
Đối với việc Hải Linh cố tình muốn lấy lòng, ba đứa nhóc không ngốc, dĩ nhiên biết cô ta đang có ý đồ gì. Cộng thêm trước đó bọn chúng đã bí mật quan sát cử chỉ, thần thái của cái cô Hải Linh kia. Bọn chúng đã sớm biết cô ta không phải là người tốt, làm sao lại dễ dàng để mình bị lừa cho được.
Nói ra như vậy, cũng là vì để cho Hải Linh không thể chân chính đạt được mục đích của mình.
Đáng tiếc thay, ngay cả Hải Linh cũng không biết, còn tưởng rằng mình đã tạo dựng được một hình tượng rất tốt ở trước mặt ba đứa nhóc.
Nhắc tới cũng vừa khéo.
Lăng Ngạo giải quyết chuyện ở phía bên kia cũng gần xong, nhanh chóng trở về nhà. Mà ngay khi Lam Duê vừa nhận được tin tức của anh, cũng vội chạy từ Las Vegas về lại Hong Kong.
Gần như là khi Lăng Ngạo vừa về đến nhà chừng nửa giờ, xe của Lam Duê đã tiến vào cửa chính của nhà họ Lăng.
Thời điểm Lăng Ngạo đặt chân vào nhà, rõ ràng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Trong phòng khách bỗng nhiên xuất hiện cái âm thanh kia, anh nghe có hơi quen tai.
Âu Liêm day day hai bên thái dương, anh cảm thấy mình thật sự không nên theo trở về. Tại sao cô tiểu thư Hải Linh kia lại ở đây? Bốn năm không gặp, bọn họ gần như đã quên mất sự tồn tại của người phụ nữ này, ngờ đâu lại chui ra. Nhưng anh nhớ rõ thủ lĩnh của bọn họ đã từng nói, từ dạo ấy về sau không bao giờ muốn gặp lại cô ta nữa. Người phụ nữ này chui ra từ xó xỉnh nào vậy?
Gương mặt u ám, Lăng Ngạo đứng ở ngay lối vào phòng khách, nhìn bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong nháy mắt, Âu Liêm và Ngự Phong đi theo bên cạnh Lăng Ngạo chợt cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo đang tỏa ra từ trên người anh.
Hải Linh vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy bóng dáng mà mình ngày nhớ đêm mong, sự vui sướng, say mê nhanh chóng lan tràn nơi đáy mắt, tươi cười chào đón: “Anh Ngạo, anh về rồi!”
Lăng Ngạo lạnh lùng liếc cô ta một cái, đối với thái độ thiết tha ấy, căn bản anh không thèm để ý. Trực tiếp lướt qua người cô, đi về phía Lăng lão ông đang ngồi trên ghế sofa, cười híp mắt nhìn anh.
"Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Con nhớ mình đã từng nói, không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”
Lời nói nhẫn tâm, khiến Hải Linh vốn đang tươi cười, sắc mặt đột nhiên chuyển sang trắng bệch, nếu đổi lại là người khác, đã sớm tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, tiếc thay trong số ấy không bao gồm Lăng Ngạo.
Ôm tâm tình xem trò vui đối với tất cả mọi hành vi và cử chỉ của Hải Linh, Lăng lão ông cả đời từng trải, dĩ nhiên là những trò mèo của Hải Linh không thể nào qua mắt được người như ông. Mặc dù mấy năm qua, Hải Linh quả thật thay đổi rất nhiều, không còn xốc nổi, nông cạn như thưở trước, tâm cơ ngược lại càng sâu, thủ đoạn cũng cao tay hơn nhiều. So với trước, thật sự đáng khen ngợi.
Đáng tiếc là. . . . . .
Lăng lão ông cũng không nói toẹt ra, mà chỉ thản nhiên ngồi xem rốt cuộc Hải Linh định giở trò gì.
Người đã già, lúc nào cũng thích xem trò vui.
Ông càng mong chờ đến lúc Lăng Ngạo và Lam Duê trở về, nhìn thấy người này, thái độ sẽ như thế nào.
Rất rõ ràng, thái độ của Lăng Ngạo đã nằm trong dự liệu của ông.
"Lăng Ngạo, con về rồi? Lam Duê đâu? Không đi cùng với con sao?” Mẹ Lăng nhìn quanh một chút, không thấy bóng dáng của Lam Duê, có hơi thất vọng hỏi.
Lăng Ngạo ngồi xuống đối diện với bọn họ, con ngươi lạnh như băng đảo qua trên người bọn họ một vòng, lạnh lùng nói: “Chủ nhân của nhà này là ai?”
Mẹ Lăng hơi nhíu mày, không hiểu tại sao Lăng Ngạo lại đề cập đến vấn đề này.
"Là anh hai. Ngay từ mười lăm năm về trước, chủ nhân của nhà này chính là anh hai. Mỗi một câu nói của anh, đều tuyệt đối không cho phép làm trái ý. Đây là quy tắc mà ban đầu ông nội đã định!”
Khi Lăng Tâm nhìn thấy Lăng Ngạo đến, liền vui mừng mang theo ba đứa nhỏ xuống lầu. Lần này nghe thấy anh hai thân yêu của mình hỏi đến vấn đề mà ai ai cũng biết, những người trong nhà đều không ai trả lời, dĩ nhiên là người làm em gái như cô phải trả lời thay rồi.
Lúc ba đứa nhóc nhìn thấy cha mình, đôi mắt to chợt bừng sáng. Những khi không có mẹ, cha là người đáng tin cậy nhất.
"Cha!" Ba đứa nhóc đồng loạt nhào tới, miệng ngọt ngào kêu to.
Thời điểm Lăng Ngạo nhìn thấy ba cậu con trai, gương mặt cũng nhu hòa đi rất nhiều, làn môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười hiện rõ vẻ cưng chiều.
"Mấy ngày nay có gây chuyện hay không?"
Ba đứa con trai của mình có đức hạnh gì, người làm cha mẹ đều rõ ràng hơn ai hết. Tuy rằng Lăng Ngạo rất thương con, nhưng cũng không nuông chiều quá mức, lúc nên chiều, sẽ chiều, nhưng thời điểm nên phạt, nhất định sẽ phạt.
Về phương diện này, đôi vợ chồng Lam Duê, Lăng Ngạo có phương pháp giáo dục rất giống nhau.
Liễm Tranh ôm cánh tay của Lăng Ngạo, xòe bàn tay bé xíu ra, bắt đầu bẻ ngón tay, đếm đâu ra đấy hẳn hoi: “Tám ngày trước cha mẹ bỏ tụi con ở lại đây, trong tám ngày này, ngày nào tụi con cũng rất ngoan. Con thì vọc máy vi tính, Liễm Dực chơi với mấy con thú cưng của anh ấy, còn Liễm Vũ cũng ngoan ngoãn đọc sách.
Còn có, cô Hải Linh cũng chơi với tụi con nữa, cô ấy kể cho tụi con nghe rất nhiều chuyện. Cha mẹ đi đâu nè, ông nội với mấy cô mấy bác đều không nói cho tụi con biết, chỉ có cô Hải Linh tốt nhất, kể hết tất cả cho tụi con nghe. Cha, cô Hải Linh tốt như vậy, tại sao tụi con chưa từng nghe mọi người nhắc tới? Cô Hải Linh còn kể rất nhiều chuyện về cha mẹ nữa, thì ra là trước khi có mẹ cha còn có tình nhân nữa sao? Cha, tại sao cha lại giấu mẹ nuôi tình nhân bên ngoài được, như vậy rất xấu đó biết không? Cha…..”
Con trai của mình, mình rõ ràng.
Lăng Ngạo biết, nếu như anh không cắt đứt mấy lời nói lảm nhảm của Liễm Tranh, không biết cu cậu này còn huyên thuyên đến khi nào đây.
"Cô kể cho bọn chúng nghe về vị trí của chúng tôi? Cô nói với bọn chúng về chuyện giữa tôi và Lam Duê? Nói với bọn chúng tôi có người phụ nữ khác? Hải Linh, gan của cô càng lúc càng lớn, dám khua môi múa mép trước mặt con trai tôi. Ai cho cô cái quyền đi nghe ngóng về hành trình của tôi và Lam Duê?” Mỗi một câu nói của Lăng Ngạo đều thể hiện sự tức giận mãnh liệt, âm thanh lạnh lẽo thấu xương, khiến mọi người trong nhà họ Lam không ai dám hó hé.
Cười khẩy nhìn gương mặt trắng như tờ giấy của Hải Linh, Lăng Ngạo tiếp tục nói: "Hải Linh, đầu lưỡi của cô, hình như mấy năm qua chẳng có tác dụng gì. Đã thế thì, tôi sẽ đích thân cắt bỏ nó. Bây giờ lập tức cút ngay ra ngoài!”
Lăng Ngạo nói thêm một chữ, sắc mặt của Hải Linh liền khó coi thêm một phần, đáy mắt đượm rõ vẻ thù hằn. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn ba đứa nhóc đang nép vào lồng ngực Lăng Ngạo, nếu không phải tại bọn chúng, cô ta cũng sẽ không bị mất thể diện như vậy, anh Ngạo cũng sẽ không đuổi cô ta đi.
Cô ta chỉ có lòng tốt đi chia sẻ chút tình cảm với ba đứa con hoang kia thôi, căn bản cũng chẳng có lỗi gì, tại sao lại muốn đuổi đi.
"Ơ, ở đây đang mở đại hội gì, náo nhiệt như vậy!"
Ngay thời điểm căng thẳng, bọn người Lam Duê lại bất ngờ xuất hiện.
Lam Duê kinh ngạc nhíu mày nhìn căn phòng đầy ắp người, chẳng lẽ là đang chào đón? Tiếc rằng cô không thể ở lại đây lâu, chỉ trở về một chút rồi sẽ lập tức rời đi.
"Mẹ, mẹ!"
Ba đứa nhóc reo hò một tiếng, tất cả đều bỏ cha sang một bên, chạy về phía Lam Duê.
Mấy ngày nay Lam Duê liên tục bận rộn, cằm cũng nhọn, người cũng gầy đi rất nhiều, ngược lại tinh thần cũng không tệ lắm.
Nửa ngồi, Lam Duê cười híp mắt, vừa ôm cơ thể bé nhỏ của ba đứa nhóc, vừa hôn lên gò má của mỗi đứa một cái thật kêu: “Bảo bối, có nhớ mẹ hay không?"
"Đương nhiên nhớ rồi, mẹ đi cũng không mang tụi con theo cùng!” Ba đứa nhóc chu môi, bất mãn nói.
"Lần này liền mang bọn con theo!”
Lam Duê vỗ vỗ đầu nhỏ của bọn chúng, cười đồng ý.
Lúc đứng lên, có chút ngoài ý muốn nhìn đến người đã ba bốn năm không gặp.
Hải Linh?
Thật không nghĩ tới, hôm nay trở về đúng là không phải lúc, lại gặp phải cô ta.
Lam Duê nhìn vẻ mặt kỳ lạ của mọi người trong nhà. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng cô sẽ làm gì? Không nói đến việc Hải Linh đối với cô chẳng có uy hiếp gì đáng kể, mà dù cho Hải Linh thật sự có ý đồ gì, vậy cũng phải nhìn xem cô là ai đã! Đối với Hải Linh, trước đây cô đã không để vào mắt, bây giờ lại càng không.
Bình tĩnh nhìn quanh một vòng, Lam Duê đứng thẳng người nhìn Lăng Ngạo, thản nhiên nói: "Lăng Ngạo, em có lời muốn nói với anh, lúc này sự tình có hơi phiền phức, bằng không em cũng sẽ không trở về. Lần này em về lại phải đi ngay, anh có chuyện gì để sau xử lý.” Dừng một chút, cười nhã nhặn nhìn sang Hải Linh với gương mặt khó coi đang ngó chừng cô: “Hải Linh về rồi? Vậy thì ở lại nhà thêm vài ngày! Mấy ngày nay chị cũng không có ở nhà, phiền em chăm sóc cho ba mẹ!”
Thái độ khách sáo, như là chẳng có sự ngăn cách nào từ trước đó. Lăng Ngạo cũng không có biểu cảm gì khi xem một màn này, thấy Lam Duê đã nói vậy, cũng không cương quyết đuổi Hải Linh đi.
Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người Hải Linh, sự chán ghét nơi đáy mắt khiến toàn thân cô ra run lên bần bật. Nhưng rốt cuộc là vì sợ hãi hay là tức giận, điều này chỉ có một mình cô ta biết.
Hải Linh quả thật là sắp tức đến điên rồi, chẳng những cô ta không hề cảm kích trước việc Lam Duê không đi so đo đến chuyện trước kia, mà ngược lại còn cảm thấy giọng điệu lúc Lam Duê nói chuyện với mình rất xấc xược. Rõ ràng, rõ ràng tất cả đều là của cô ta, cả Lăng Ngạo, cả vị trí chủ mẫu nhà họ Lăng, cả đứa bé cũng là của cô ta, tại sao cứ một mực là con tiện nhân Lam Duê đó. (QA: bệnh hoang tưởng của con mắm HL tái phát, em xin lỗi chị LD, em ko muốn chửi chị a!!)
Cô ta tuyệt đối sẽ không cam tâm, cô ta nhất định phải khiến con tiện nhân Lam Duê kia trả giá thật đắt!
Suy nghĩ như vậy, vào giờ khắc này càng thêm ăn sâu bén rễ, đã không thể bị dao động, điều này cũng ngầm báo trước cho vận mệnh bi thảm của Hải Linh về sau.