Hàng loạt họng súng chi chít nhắm vào hai người đang ngồi phía bên dưới!
Đám người còn lại của Ba Định tụ tập ở phía bên kia, điên cuồng dữ tợn nhìn bọn họ!
"Các người thật sự cho rằng cái thế giới này đều là do các người định đoạt? Nói cho các người biết, nơi này tất cả đều là do bố mày làm chủ, cô*** tính toán cái gì?”
"Chúng tôi tính toán cái gì, ông không cần biết?" Lam Duê trên mặt ưu nhã mà cười nhạt. Sắc mặt thủy chung không thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Ba Định lại càng trở nên tĩnh mịch!
Ánh mắt như thế, làm đám người của Ba Định đánh trống ngực liên hồi! Nói thế nào thì hai người kia cũng là một trong những đương gia có thế lực trên thế giới, được đếm trên đầu ngón tay. Từ lâu đã quen với những cơn sóng to gió lớn như thế này, chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy sợ hãi tự trong lòng!
"Con đàn bà thúi! Mẹ nó, bớt nói nhảm đi, nếu không phải là ỷ lại vào ông nội hậu thuẫn. Cô cho rằng một con đàn bà như cô có thể làm ra cái giống gì? Là đàn bà thì nên vui vẻ ở dưới người của đàn ông, giang rộng hai chân ra mà phục vụ! Mẹ kiếp, bớt ở đây làm ra vẻ với bố mày đi!”
Đã sớm khó chịu một người phụ nữ như cô lại đi nhúng tay vào chuyện của mình, một trong ba trùm buôn thuốc phiện lên tiếng. Hắn cho rằng, hiện tại hai người kia đã là cá chậu chim lồng rồi. Đôi mắt màu nâu vẩn đục, mang theo tình dục nồng đậm nhìn cô!
Những lời này hoàn toàn chọc giận Lam Duê, đây là lần đầu tiên có người lại dám nói như thế với cô! Chỉ là còn chưa kịp đợi cô mở miệng, người bên cạnh đã sớm động thủ trước một bước!
Chiếc hộp sắt đặt ở trên bàn đột nhiên bị ném tới cái miệng đầy răng vàng khè, ngăn chặn những lời nói ô uế tiếp theo của hắn!
Đối với hành động của Lăng Ngạo, Lam Duê ngược lại có chút kinh ngạc. Vài phút trước còn tức giận bởi vì những lời nói kia, tâm trạng hiện giờ cũng được giảm xuống không ít!
"Cút!" Lăng Ngạo từ trước đến giờ lời ít mà ý nhiều, cũng không buồn nhìn những họng súng đang nhắm vào mình, lạnh lùng khạc ra một chữ!
"Lăng Ngạo, cậu tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ký khoản hợp đồng này. Nếu không, hôm nay các người ai cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây nửa bước! Phải biết đây không phải là Mỹ hay Canada, nơi này chính là do bọn tôi định đoạt! Hơn nữa, Trung Quốc cũng không phải là phạm vi thế lực của các người. Các người cần gì xen vào việc của người khác như vậy?" Một trong ba trùm buôn thuốc phiện – Narco Jacob, cầm điếu xì gà lên hút thật sâu, cao ngạo hất cằm khuyên bảo!
Liếc nhìn tài liệu trên bàn, dưới những ánh mắt hết sức vội vã của bọn hắn, Lam Duê chợt đứng lên!
Vòng qua cái bàn, đi tới bên dưới những họng súng đang chỉ vào mình, tươi cười nhìn bọn hắn: "Các người thật cho rằng, tất cả mọi thứ ở đây đều nằm trong lòng bàn tay của mình sao? Chậc, quả nhiên là tôi coi trọng các người!"
"Cô có ý tứ gì?"
Những người ở chỗ này nghe lời của cô..., tất cả đều giật mình.
Lam Duê cười không đáp, chỉ là chợt giơ tay lên, một cái búng tay ở trong không gian tĩnh lặng đặc biệt vang dội!
Cũng chỉ là một cái búng tay như vậy, bên ngoài chợt truyền đến hàng loạt tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc! Tất cả bọn người kia trong nháy mắt mất hồn, bỗng dưng bị đáng lạc hướng. Cơ thể tráng kiện của Lăng Ngạo thoăn thắt tựa như Báo săn, từ trên ghế sofa nhảy lên!
Chẳng biết từ lúc nào, trên tay Lăng Ngạo đã cầm hai khẩu súng lục. Lam Duê cũng với động tác thần tốc, từ đôi chân thon bên dưới làn váy rút ra hai khẩu súng tiểu liên màu bạc!
"Bang …Bang…Bang!" Mấy tiếng súng nổ liên hồi quét ngang những tay súng trên lầu kia. Dưới sự hợp tác ăn ý của hai người, từng tên một nối tiếp nhau ngã xuống!
Mấy trùm buôn thuốc phiện bên dưới cũng bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ. Cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội vàng rút súng ra, bắt đầu bắn quét hỗn loạn!
“Bọn người trước mặt liền giao cho anh!”
Lam Duê ngụ ý chính là đem phía sau giao cho cô, nói như vậy, hai người đều đã phân công lẫn nhau, đem phía sau lưng giao cho đối phương. Chỉ cần có một người mang tâm địa xấu xa mà nói, thời điểm này chính là lúc đưa ra một nhát dao trí mạng!
Lăng Ngạo lạnh lùng, ngạo nghễ liếc cô một cái, môi mỏng mím chặt, không có trả lời, liền dùng hành động của mình thay cho lời nói!
Toàn bộ đám người phía sau hiện ra trước mặt cô. Lam Duê ngược lại có chút mất hồn, khóe miệng thâm thúy nhếch lên, nhanh chóng trở mình, từ bên kia quét về phía đám người đó.
Trải qua hàng loạt phát súng càng quét, trong phòng đã ngổn ngang rất nhiều thi thể!
Hơi thở hổn hển tựa vào góc tường, lúc này trên mặt Lam Duê đã lộ ra một chút nhếch nhác. Lăng Ngạo mặc dù không nói lời nào, nhưng từ nét mặt nguội lạnh của anh, cũng có thể nhìn ra được, nhất định hiện tại anh cũng rất mệt mỏi!
Dù sao hai người chống lại nhiều người như vậy, nói thế nào thì thể lực cũng có chút không chịu nổi!
"Không ngờ tôi với anh lại có thời điểm hợp tác với nhau!" Chậm rãi tháo hộp đạn trống không xuống, Lam Duê vừa đổi lại vừa thản nhiên nói!
"Đi ra ngoài thì không phải như vậy rồi!"
Khác thường, Lăng Ngạo thế nhưng lại trả lời cô..., bên trong tròng mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, lại thoáng qua một luồng ánh sáng dị thường! Vứt bỏ hai khẩu súng lục đã hết đạn ra, mủi chân nảy lên, liền chộp lấy một khẩu súng tiểu liên cầm chắc trong tay!
Những người này, tối hôm nay toàn bộ được giải quyết trong một lần duy nhất!
"Bên trên cô tự ra mặt xử lý!”
Lam Duê quét mắt lên đám người trên lầu hai, tỉ mỉ tính toán một chút. Đại khái có chừng hai mươi tên, mà bên dưới mới là trọng điểm!
Nhưng không sao, đối với việc giải quyết bọn người bên dưới, đám người Vân Lãng cũng nên tiến vào rồi!
Lăng Ngạo bưng khẩu súng tiểu liên lên, tùy ý quét về phía đám người kia. Cũng chính bởi vì vậy, bọn chúng liền bị đánh lạc hướng! Lam Duê mượn cơ hội này, vịn cầu thang, lặng yên không tiếng động sờ soạng đi lên!
Thời điểm có kẻ đầu tiên nhìn thấy cô, cũng đã quá muộn, một tràn bắn liên hồi. Hơn hai mươi tên trên lầu toàn bộ ngã xuống, không còn một mống! Vừa lúc tiếng súng trên lầu hai ngừng lại, cánh cửa lớn đóng chặt bên dưới bị đám người bên ngoài phá bỏ. Vân Lãng, Vân Vũ cùng Âu Liêm xuất hiện ngay ngưỡng cửa!
Mà lúc này, chuyện bên trong đã sớm chấm dứt!
"Thủ lĩnh, người không sao chứ?" Âu Liêm cầm súng vọt đến bên người Lăng Ngạo!
"Lam chủ, đây là K5 – thuốc nổ kiểu mới!" Lam Duê từ lầu hai đi xuống, Vân Lãng cầm trong tay một món đồ nhỏ đưa lên!
Lam Duê nhìn cũng chưa từng nhìn, chẳng qua chỉ khoát khoát tay: "Bắt lại đi!"
Đem ba trùm buôn thuốc phiện lớn đang bị khống chế kéo ra ngoài, Lam Duê đi tới trước mặt Đồ Ban Lạp - tên ăn nói càn rỡ vừa nãy. Gót giày bén nhọn liền đá vào khoang ngực của hắn, chỉ cần một phát liền làm hắn ngã nhào xuống đất:
"Muốn thị trường Trung Quốc, ông cho rằng mình xứng đáng sao?”
Lam Duê vốn dĩ không phải là phụ nữ nhu nhược bình thường, một cú đá kia sức lực cũng không nhẹ! Đồ Ban Lạp bị một cú đá này làm cho hộc máu, chỉ sợ rằng lá lách đã bị nứt rồi!
"Đem bọn chúng giao cho chính phủ Thái Lan! Vân Lãng, nhớ phải chăm sóc bọn chúng thật tốt!”
Bọn chúng đã đối nghịch với chính phủ nhiều năm, cảnh sát Thái Lan đã truy bắt bọn chúng từ rất lâu rồi nhưng không được. Hiện tại đang phát lệnh truy nã, vừa may đúng lúc cô muốn dâng lên một phần quà tặng!
"Dạ!"
Tựa hồ là có cảm tính giống nhau, Lam Duê chợt xoay người, một khẩu súng lục màu bạc lại vừa vặn chỉa vào đầu Lăng Ngạo. Cùng lúc đó, Lăng Ngạo đã sớm đoạt lấy khẩu súng trên tay Âu Liêm, đồng thời chỉa về phía cô!
"Xem ra trước đó là tôi đánh giá thấp anh!" Lam Duê cầm súng, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt!
Lăng Ngạo giống như là nhìn người chết, đưa tầm mắt đến nụ cười của người phụ nữ trước mặt!
"Theo ước định của cả Gia tộc, giữa tôi và anh chỉ có thể hợp tác trên phương diện này. Những phương diện khác, tôi và anh trước sau vẫn là đối thủ! Tôi rất muốn biết, tương lai của trò chơi sinh tử này, rốt cuộc cuối cùng người thắng là ai?”
"Tôi cũng vậy, rất muốn biết rõ!" Đáy mắt Lăng Ngạo nổi lên gợn sóng chết chóc điên cuồng. Bọn họ cũng đều biết, đối phương chính là đối thủ tuyệt đối của mình!
Trong bất kỳ lĩnh vực nào, đế vương, chỉ cho phép tồn tại một mà thôi. Hai người kia đều sâu sắc hiểu rõ điểm này!
Sau nhiều năm đối đầu như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ cầm súng chỉa vào nhau. Cả hai đều tin rằng đây không phải là lần cuối cùng!
Bất quá hai người đều biết, cho dù có muốn tiêu diệt đối phương như thế nào đi nữa, nhưng mà bây giờ tuyệt đối không thể. . . . . .