Tuần lễ thời trang Milan, Lăng Tuyết và chuyên viên tạo mẫu tóc, kiêm luôn nhà thiết kế thời trang - Lăng Lan, cùng nhau tham gia. Thật ra thì cô chẳng hề muốn đến cái tuần lễ thời trang quá tải này một chút nào, nhưng lại không có biện pháp thoát ra khỏi sự dây dưa của Lăng Lan, chỉ có thể tạm gác mọi việc trong tay qua một bên, miễn cưỡng đến.
Nhìn mấy chiếc máy ảnh liên tục lóe đèn flash săm soi, mặt khác thì những người bên cạnh thỉnh thoảng lại cúi đầu thảo luận gì đó với người phụ trách, Lăng Tuyết cảm thấy, chuyến đi này rõ ràng là một sự sai lầm. Cô là chuyên viên trang điểm, mặc dù quả thật có hứng thú đối với những sự kiện thế này, nhưng mà chưa đến mức đi tham gia mấy tuần lễ thời trang quá tải và xô bồ như vậy.
Nhàm chán quan sát chung quanh, thấy mấy người mẫu nam mặc trang phục trắng trên bục chữ T, không biết tại sao lại làm Lăng Tuyết nhớ đến người luôn trung thành đi theo bên cạnh chị hai, Vân Trạch.
Vân Trạch, rõ ràng là người đàn ông này cười, nhưng cô lại thấy được sự cô đơn bên trong nụ cười ấm áp ấy của anh. Cô là người nhạy cảm, đôi lần cô đã nhìn ra được tình cảm anh ta dành cho chị hai từ sâu trong đôi mắt. Thứ tình cảm bị đè nén đến cực điểm đó, vô tình lóe lên giữa ánh mắt tràn ngập ý cười khiến lòng cô trở nên run rẩy.
Lăng Tuyết không hiểu, chị hai thật sự không biết hay là biết mà lại ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng cô chỉ rõ một điều, mình thật sự bị lún sâu rồi, cả khoang tim đều được lấp đầy bởi hình ảnh của anh. Cô muốn thay thế vị trí của người kia trong lòng anh, muốn nhìn nụ cười cưng chiều, yêu thương mà anh dành cho mình.
"Này, chị tư, chị đang nghĩ gì mà mất hồn như thế?"
Vất vả đi đi lại lại chỉ đạo trên bục chữ T, cuối cùng Lăng Lan cũng có thời gian rảnh rỗi, vừa quay đầu liền trông thấy chị tư nhà mình không biết đang nghĩ cái gì mà gọi mấy tiếng liền cũng không thấy phản ứng lại.
"À? Chị. . . . . . Thế nào?"
Lăng Lan không phát hiện ra sự khác thường của cô, loay hoay với chiếc máy chụp hình trong tay, nói: "Em nói, dầu gì chị cũng ngồi ở hàng đầu, dù là không để tâm đến vấn đề thời trang, nhưng xem qua một chút cũng có thể mang đến cảm hứng cho công việc trang điểm của chị? Thật sự không biết chị lại có thể thất thần trong một sự kiện như vầy, phục chị luôn.”
Khóe miệng kéo ra nụ cười cứng nhắc, ngược lại Lăng Tuyết cũng không nói gì. Bây giờ trong đầu đều là bóng dáng của người đàn ông với nụ cười ấm áp ấy, những chuyện khác thật sự không khơi dậy nổi hứng thú của cô.
Lăng Tuyết quay đầu nhìn sang Lăng Lan đang ngồi bên cạnh, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Lăng Lan, em nói, người ở bên cạnh chị hai là dạng người gì?” Thật ra thì cô chỉ muốn hỏi đến một mình Vân Trạch, nhưng vì không muốn làm cho Lăng Lan chú ý, chỉ có thể hỏi qua sơ lược.
"Người bên cạnh chị hai?" Lăng Lan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô một cái, không hiểu tại sao cô lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú đối với mấy người đó.
"Em nhìn chị làm gì?” Giả vờ như không thèm để tâm, Lăng Tuyết không hiểu hỏi. Nhưng trong lòng lại âm thầm toát mồ hôi hột, lo lắng bị người khác phát hiện.
Lăng Lan lắc đầu: "Em chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao chị lại cảm thấy hứng thú với mấy người bên cạnh chị hai mà thôi. Bốn người bên cạnh chị hai, không tính Vân Trạch, Vân Thanh tính khí nóng nảy, nhưng mà thâm niên trong nghề lại tuyệt đối không hề thua kém Âu Liêm. Vân Vũ thì tương đối dễ gần, còn Vân Lãng thì cả ngày làm mặt lạnh, khiến cho người ta không dám đến gần.”
Không nghe được người mình muốn nghe nhất, Lăng Tuyết dường như có chút vội vàng, giọng nói cũng hơi vui lên: “Tại sao Vân Trạch lại không tính? Anh ta thế nào?"
"Chị thông minh như vậy mà lại không biết?” Lăng Lan nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Vân Trạch là người chị hai coi trọng nhất, anh ta có khả năng đi theo bên cạnh chị hai, dễ dàng nhận thấy, anh ta rất được lòng của chỉ, quan trọng hơn là, chẳng lẽ chị không phát hiện, trong bốn người bọn họ, Vân Trạch là người cầm đầu sao? Người như vậy, không phải những người chúng ta có thể đánh giá được năng lực của anh ta. Mà này, chị tư, chị quan tâm đến người khác như vậy từ bao giờ?”
Lúc này Lăng Tuyết căn bản không nghe được câu hỏi của cô, trong đầu không ngừng nghiền ngẫm lời nói của Lăng Lan. ‘Những người giống như chúng ta là như thế nào? Chẳng lẽ không xứng với Vân trạch ư?’
Trong lúc không để ý, Lăng Tuyết vô tình nói ra suy nghĩ của mình. Vừa nói xong, Lăng Tuyết lập tức bụm miệng lại, hoảng sợ nhìn Lăng Lan ngồi bên cạnh, gương mặt tựa như vừa bị sét đánh trúng, trong lòng thầm hối hận vì sự bất cẩn của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Lan trầm xuống, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, kéo tay cô, dẫn đến một bên. Đôi chân mày thanh tú nhíu chặt: “Chị tư, chị biết mình đang nói gì không? Chị tư, trước khi chuyện này đi quá xa, chị nên lấy lại cái ý tưởng không mấy thiết thực kia đi.”
"Lăng Lan, em biết mình đang nói gì không? Em bảo chị lấy lại? Em cảm thấy mình có khả năng đó sao?” Dù sao cũng bị phát hiện rồi, Lăng Tuyết thẳng thắn nói ra ngoài, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, đáy mắt lóe lên sự kiên định: “Lăng Lan, chị thích anh ta, chị thích Vân Trạch, chị muốn được ở bên cạnh anh ta.”
“Chị điên rồi!"
Lăng Lan trợn tròn mắt, khó tin nhìn cô. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi chị tư của mình, người luôn cởi mở, không chịu trói buộc như chị tư mà lại bất chợt làm ra quyết định như vậy, muốn hù chết người sao? Cô cũng đâu có tạt nước lạnh vào mặt chị ấy, cô chỉ muốn nói rõ thực tế cho chị ấy biết.
"Chị tư, em chỉ nói vậy thôi, em hy vọng chị không bị thứ tình cảm khó đơm hoa kết trái này dày vò, Vân Trạch là loại người gì, chị hiểu được sao? Một người có thể cùng chị hai bôn ba hắc đạo, chị cảm thấy anh ta sẽ bằng lòng ở cùng một chỗ với cô gái như chị? Nói hơi khó nghe một chút, chị tư, em khẳng định chắc chắn, anh ta tuyệt đối sẽ không thích chị, chứ chưa nói là chịu tiếp nhận. Thay vì để khi đó người chịu đau là mình, chị nên sớm dứt ra khỏi thứ tình cảm không thực tế này đi.”
Lăng Tuyết không lên tiếng, giữa đôi mắt sáng trong, giờ khắc này kóe lên một tia không chịu khuất phục, Không thử sao biết? Cô cũng không tin mình không thể chinh phục được người đàn ông kia. Lăng Tuyết là người khi đã quyết định chuyện gì là sẽ làm đến cùng, dẫu cho không nhận được sự chúc phúc của người nhà. Cô tin rằng, chị hai nhất định sẽ đồng ý cho mình.
Cố chấp! Lăng Lan thầm than thở trong lòng, người này mà không đụng vào tường Nam (nam mô, tiếng gọi trong đạo Phật) sẽ không quay đầy lại, một khi đã nhận định chuyện gì, không đụng đến sứt đầu mẻ trán thì không bỏ qua. Muốn chị ấy quay đầu lại, căn bản là mơ mộng hão huyền. Thôi! Lăng Lan khẽ thở dài, có lẽ sau khi thử, bị đau rồi chị ấy mới biết hàm ý ngày hôm nay của mình.
Người như Vân Trạch, Lăng Lan nhíu mày nhớ lại, người đàn ông kia khiến người ta nghìn không thấu, gương mặt tươi cười ấm áp, đôi khi vô tình lại làm người ta buông xuống sự cảnh giác trong lòng, rồi lại bất chợt khiến họ trở tay không kịp. Người như vậy, thật ra thì người duy nhất có thể đến gần anh ta, đại khái chỉ có thể là chị hai của bọn họ.
Dựa vào trực giác của mình, cô đã sớm kết luận ra được, Vân Trạch và anh hai, chị hai là cùng một loại người, nguy hiểm, nguy hiểm không gì sánh bằng.
Nhìn Lăng Tuyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lòng của Lăng Lan cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đến cuối cùng thì chị tư sẽ phải thất vọng thôi. . . . . .
***
"Đem bản tiếng Pháp gốc này dịch ra, Johan, cho cậu thời gian ba ngày!”
Lúc này trong tay Vân Trạch đang cầm một quyển sách tiếng Pháp khá dày, cười đến ấm áp, ngón tay khẽ cong lên, gõ nhẹ vào bề mặt quyển sách, hướng về phía Johan đang giương ánh mắt khó tin nhìn anh, rất tốt bụng nói.
Johan chán nản cầm lấy quyển Tiếng Pháp vừa được đưa tới, ném sang một bên, lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông. Gương mặt trắng nõn còn vương nét ngây thơ, lúc này cũng đỏ lên vì tức giận, khiến gương mặt vốn dĩ đã tuấn tú khác người càng thêm thu hút.
Quả nhiên là giống với ấn tượng từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vân Trạch, người này rõ ràng rất nguy hiểm. Nếu như không vì muốn sống ở bên cạnh Nguyệt, hắn đã sớm xâu xé anh ta ra thành đủ chủng loại rồi.
"Không muốn?" Ngược lại Vân Trạch không cảm thấy tức giận, lùi về phía sau hai bước, chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, Lam chủ chưa bao giờ giữ lại người vô dụng ở bên cạnh, nếu như trong thời gian ngắn mà cậu không thể học được những ngôn ngữ này, vậy thì cậu có thể rời đi. Một người giống như đồ bỏ đi, giữ lại bên cạnh có ích lợi gì? Chỉ làm cho Lam chủ mất thể diện thêm, Johan, cậu cứ nói đi?”
Vân Trạch nói chuyện, luôn luôn dùng giọng điệu mềm mỏng, nhưng mà hàm ý trong từng câu từng chữ đều có thể đánh thẳng vào điểm yếu nhất của đối phương, thường thường chỉ cần một câu nói, đã có thể khiến cho đối phượng bị đả kích đến ngây người.
"Tôi. . . . . . Viết!" giọng nói có phần gượng ghịu, Johan trừng mắt liếc anh một cái, đôi con ngươi màu vàng nhạt không che giấu được sự tức giận, ôm lấy quyển tiếng Pháp vừa bị hắn ném đi, nện từng bước hậm hực, ưỡn thẳng sống lưng, chạy về phòng của mình.
Ba ngày, Johan oán hận cắn răng, thời gian ba ngày, để cho anh ta giết hắn đi còn tốt hơn. Mới dạy hắn tiếng Pháp được có mấy ngày? Thế nhưng lại đi ném cho hắn một nhiệm vụ như vậy, căn bản là cố tình gây khó dễ cho hắn.
Có thể dạy dỗ một người tính khí nóng nảy trở nên nghe lời như vậy, khiến bọn Vân Thanh, Âu Liêm đang ngồi một bên mở to đôi mắt, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Vân Trạch.
"Tôi vừa mới trông thấy Johan ôm một quyển tiếng Pháp, ai có bản lĩnh như vậy, có thể làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời!”
Người hỏi là Lam Duê mới vừa bước xuống lầu, có lẽ là sau khi trải qua một đêm được nghỉ ngơi đầy đủ, hiện tại sắc mặt của cô đã tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc Lam Duê và Lăng Ngạo bước ra khỏi cửa, ngạc nhiên vì không còn nhìn thấy Johan ngồi xổm trước cửa phòng chờ mình như mọi khi, không ngờ lúc vừa đi đến cầu thang, liền thấy Johan trừng mắt, vẻ mặt tức giận. Lúc trôngthấy cô thì chỉ biết mím môi, uất ức nhìn cô một cái, rồi lại không nói gì cả, chạy tọt vào phòng mình, ‘rầm’ một tiếng đóng sầm cửa lại.
Có thể làm cho Johan lộ ra vẻ mặt như thế, quả là có bản lĩnh.
"Lam Duê, cuối cùng cậu cũng xuống đến nơi, bụng của mình, mình đói đến xẹp cả bụng rồi!” Vân Thanh vừa thấy cô xuống, gương mặt oán trách nói. Trước kia lúc nào Lam Duê cũng rời giường vào lúc chín giờ, bây giờ thì ngược lại, ngày nào cũng không có thời gian cố định, mà cái tên Vân Trạch kia lại cứ ương bướng, sống chết cũng phải chờ Lam Duê xuống mới có thể dùng bữa sáng, có trời mới biết, bởi vì chuyện này mà cái bao tử yếu ớt của cô phải chịu bao nhiêu tội.
"Chỉ là cho cậu ta ôn tập một chút tiếng Pháp!" Vân Trạch thản nhiên cười, nhưng hai từ ‘chỉ là’ kia lại khiến người ta phải co giật khóe miệng, cũng may là anh ta còn có thể nói một cách bình tĩnh như vậy. Theo bọn họ biết, hình như anh chỉ mới dạy Johan tiếng Pháp được mấy ngày thôi, trừ phi Johan thực sự là một thần đồng, bằng không, ba ngày, một quyển tiếng Pháp dày như vậy, bảo hắn dịch hết, quả thật là muốn lấy mạng người ta.
Lăng Ngạo gật đầu: "Ừ, tốt lắm!" Rất tốt, cuối cùng thì cái tên kia cũng không đi quấn lấy cô nữa.
Tầm mắt của Vân Trạch lướt qua trên người của Lăng Ngạo, sau đó nhìn về phía Vân Thanh cách đó không xa, thản nhiên nói: "Ở đây nhiều đầu bếp như vậy, tôi chưa từng có ý muốn cô chờ cùng! Vân Thanh cũng tự nguyện, không phải sao?"
Vân Thanh quắc mắt xem thường, hừ, ỷ vào tài nấu nướng của mình. . . . . .
Đám người Lam Duê và Lăng Ngạo cùng nhau dùng bữa, lặng yên không nói gì ăn bữa sáng. Thật ra thì nhìn thời gian, cũng có thể gọi là cơm trưa rồi.
Sau một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động, Vân Trạch hướng về phía Lam Duê gật đầu một cái, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, nhẹ giọng trả lời.
Lam Duê trước sau vẫn ngồi yên một chỗ, bình thản ăn điểm tâm.
Một lát sau, Vân Trạch cúp điện thoại, đứng ở sau lưng cô, mãi cho đến khi cô thả dao nĩa trong tay ra, từ trên bàn ăn đứng lên.
Lăng Ngạo lẳng lặng quét mắt sang, Lam Duê xoay người đi lên lầu.
***
"Lam chủ, Vân Lãng truyền đến tin tức, người của tập đoàn Fiennes, trong khoảng thời gian này đã vận chuyển ma túy và quân hỏa từ Thái Lan, đi hơn nửa vòng Trái Đất, bí mật đưa vào biên giới của Trung Quốc."
Bước chân của Lam Duê ngừng lại một chút, sau đó lại xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước, giọng nói điềm tĩnh: “Vân Trạch, đây là một sự sai lầm nghiêm trọng.”
Vân Trạch cúi đầu: "Dạ, thuộc hạ hiểu, đây là do sự sơ xuất của thuộc hạ."
Vân Trạch hiểu, một câu nói này của Lam Duê là đã cho anh tình cảm và thể diện rất lớn. Nếu như thường ngày, để xảy ra sai sót nghiêm trọng như vậy, e rằng bây giờ anh cũng không có khả năng để đứng ở đây.
Đi hơn nửa vòng Trái Đất, tập đoàn Fiennes quả thật muốn dốc hết vốn liếng. Đi lòng vòng quanh co, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật sự là mất hết cả vốn rồi, thế mà cũng có lá gan làm như vậy đấy.
Thấy cô không nói lời nào, Vân Trạch tiếp tục nói: "Mới vừa nhận được tin tức, sắp có một số lượng lớn quân hỏa và ma túy trị giá 100 tỉ, đi vòng qua Thái Bình Dương, bây giờ đã trở về Ấn Độ Dương, đang định trở lại Thái Bình Dương, xuyên qua lãnh hải Nhật Bản, từ. . . . . . ." Câu nói kế tiếp còn chưa chui ra khỏi miệng, chỉ thấy người trước mặt dừng chân lại.
Lam Duê đứng lại, xoay người nhìn về phía anh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhưng lại ẩn chứa sự tàn nhẫn: “Hả? Thật sao? Vậy hãy để cho tôi đích thân đi nghênh đón bọn họ, tận tâm làm tròn trách nhiệm của người chủ địa phương một lần."
~Hết Chương 78~