Không tìm được Lam Duê, chẳng những Lăng Ngạo càng ngày càng âm u, ngay cả người tính tình lúc nào cũng tương đối phóng khoáng như Vân Thanh, trong khoảng thời gian này cũng điên cuồng đi tìm tung tích của cô.
Càng tìm không ra, tính khí của cô lại càng trở nên tồi tệ.
Mỗi lần Âu Liêm nhìn thấy, trong lòng lại lo lắng đến cáu bẳn cả lên.
Khi Vân Thanh mệt mỏi rã rời trở về, vết thương trên tay đã được hai tháng lại tiếp tục bị nứt ra, lần này thì Âu Liêm hoàn toàn nổi giận.
Một tay túm cô kéo đến phòng anh, không để ý đến việc cô kêu la thiếu kiên nhẫn, ấn cô ngồi xuống giường, còn anh thì đi lấy hòm thuốc để xử lý vết thương cho cô. Vân Thanh giùng giằng: "Tôi nói mình không sao cả, có phải lỗ tai của anh bị điếc hay không? Hay là anh cảm thấy y thuật của mình bây giờ cao hơn tôi? Bản thân tôi còn không xử lý tốt cho cơ thể của mình hả?”
Khoảng thời gian này mệt mỏi rã rời, cộng thêm vết thương trên người cũng không nhẹ, khiến thể lực của Vân Thanh đã bị tiêu hao đến cực hạn. Thứ cô cần nhất lúc này chính là nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, dưỡng tốt vết thương trên người. Mà không phải như bộ dạng hiện giờ, cả ngày bán mạng lao ra ngoài tìm chết.
Âu Liêm lập tức bị cô chọc cho tức điên lên, siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, giương mắt, đáy mắt dâng lên một tầng lửa giận mà Vân Thanh chưa từng thấy: “Cô biết rõ cơ thể của cô, chẳng lẽ không biết, nếu còn tiếp tục như vầy, cánh tay này sẽ bị cắt bỏ sao? Cô biết, mà lại còn đi giày xéo cơ thể của mình? Vân Thanh, cô cho rằng người mình làm bằng sắt hả? Cô cho rằng một mình cô so với bọn đàn ông chúng tôi mạnh hơn? Hay là từ đầu đến giờ cô chỉ muốn đâm đầu vào chỗ chết?”
Âu Liêm luôn luôn điềm tĩnh trong mọi vấn đề, tính khí của anh thật sự rất tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng bao giờ đụng đến ranh giới cuối cùng của anh. Anh không giống Vân Trạch, tính tình của Vân Trạch, theo lời nói của Lam Duê, chính là một con hồ ly điển hình, tuy rằng tươi cười rất ôn hòa nhã nhặn, nhưng thật ra thì không biết rốt cuộc anh ta đang tính toán những gì.
Giả sử lúc này người nổi giận với Vân Thanh là Vân Trạch, thì anh nhất định sẽ không gầm thét lên với cô như vậy, mà sẽ sử dụng một biện pháp khác, khiến cô tự nhận ra được sai lầm của mình. Đây là lần đầu tiên Âu Liêm tức giận như thế, hiển hiện rõ ràng ra ngoài, khiến lời nói vừa đi đến cổ họng của Vân Thanh lập tức bị vướng lại, nhất thời không có cách nào để nói ra.
Đây là sự khác biệt rõ rệt giữa anh và Vân Trạch.
Hơn nữa, thái đội khi nổi giận với cô cũng không giống nhau.
Điều quan trọng hơn, cô chỉ xem Vân Trạch là bạn, còn Âu Liêm là…..
Há miệng thở dốc, đôi con ngươi sáng ngời của Vân Thanh hơi trầm xuống, cuối cùng cũng không kháng cự lại nữa, để mặc cho anh xử lý vết thương trên tay.
"Tôi và Lam Duê đã biết nhau từ mười năm trước, khi đó tôi chỉ là một cô bé đen đúa xấu xí không ai thèm, ăn mặc rách rưới, đói ngất đi. Khi đó, tôi chỉ mong mình không phải cứ như vậy mà chết?”
Không biết tại sao, Vân Thanh bắt đầu kể cho Âu Liêm nghe những chuyện cũ mà ngoại trừ cô thì chỉ còn có Lam Duê và Vân Trạch là biết.
Âu Liêm lặng im ngồi nghe, động tác trên tay vẫn như cũ, chưa hề dừng lại.
"Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Duê, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười ba tuổi, bên cạnh là ông cụ non Vân Trạch, cứ như vậy đứng ở trước mặt của tôi." Dường như là đang hồi tưởng lại chuyện xưa, đôi mắt của Vân Thanh dần trở nên mông lung: “Khi ấy tôi thường xuyên bị người ta bắt nạt, nên tính tình cũng trở nên rất xấu. Khi hai người bọn họ mặc toàn trang phục đắt tiền đứng ở ngay trước mặt tôi, trong lòng tôi liền nghĩ, lại là mấy đứa thiếu niên hư hỏng, không có việc gì làm đi gây sự.”
"Chỉ có điều, lúc Lam Duê nhìn thấy tôi, cũng chỉ hơi cười cười! Sau đó liền nói với Vân Trạch đang đứng bên cạnh, ‘ chính là cô bé này sao? Quả thật có chút cá tính, nhưng mà, tôi không thích những người quá bướng bỉnh, Vân Trạch, anh xem trọng cô bé này ở điểm nào? ’, anh có thể biết tâm tình của tôi khi ấy như thế nào không? Chỉ là một cô bé xấp xỉ tuổi của tôi, thế nào lại hống hách như vậy? Giọng điệu khiến người ta ghét."
"Không chỉ là Lam Duê, ngay cả Vân Trạch cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi cũng không ưa, cảm giác nụ cười của hai người kia sảm tạp quá nhiều thứ khiến cho người ta kinh hãi. Dựa vào bản năng sau khi trải qua đủ loại nguy hiểm, tôi biết hai người kia không phải dễ chọc vào, tôi đã muốn chạy trốn.” Cười giễu một tiếng, Vân Thanh cúi đầu nhìn Âu Liêm đang ngồi xổm bên cạnh cô, đáy mắt lóe sáng: “Lam Duê là người thích sự khiêu chiến, từ nhỏ tôi đã phát hiện, việc chạy trốn theo bản năng của mình đã khơi lên sự hứng thú của cô ấy, sau đó mới có tôi bây giờ. Có thể nói, đối với tôi, Lam Duê không chỉ là chủ nhân, mà còn là một người bạn cực kỳ thân thiết, bây giờ cô ấy gặp chuyện như vậy, tôi chỉ chịu chút vết thương thì có sá gì? Âu Liêm, nếu như Lăng thủ lĩnh xảy ra chuyện gì, anh sẽ có tâm trạng như thế nào? Anh còn có tâm trạng để ý đến vết thương trên người của mình?”
Âu Liêm lặng thinh, sau khi xử lý xong khâu cuối cùng, ngồi xuống bên cạnh, né tránh vết thương bên cánh tay trái, hai tay giữ lấy bả vai đang run lên của cô: “Nếu như thủ lĩnh gặp phải chuyện như vậy, tôi khẳng định mình sẽ còn điên cuồng hơn cô. Nhưng, đây là sự trung thành đối với thủ lĩnh, cô cũng vì sự trung thành đối với Lam đương gia, điều này tôi có thể hiểu. Nhưng mà đây chỉ là về mặt lý trí, trên phương diện tình cảm, không có bất kỳ người đàn ông nào có thể chịu đựng được, người phụ nữ mà mình yêu thương không thèm quan tâm đến an nguy của cô ấy, suốt ngày làm tổn hại đến bản thân, Vân Thanh, em có thể hiểu chưa?"
Âu Liêm chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ đi yêu cái người suốt ngày cãi nhau với mình, người phụ nữ chưa từng cho anh chút mặt mũi. Nhưng yêu chính là yêu, anh hiểu được trái tim của mình, hiển nhiên sẽ không trốn tránh.
Lời nói vừa rồi, lập tức khiến hồn phách của Vân Thanh bay đến nơi nào, ngơ ngác nhìn anh, cả một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Người phụ nữ……yêu thương?
Nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của cô, Âu Liêm bất ngờ cười ra tiếng: “Anh đang thổ lộ mà em lại không có chút phản ứng nào là sao? Đây là thái độ gì hả!"
Vụt lên rồi hạ xuống, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, gương mặt xinh đẹp của Vân Thanh nhanh chóng được bao phủ bởi một tầng đỏ ửng mê người. Cái miệng nhỏ nhắn từ trước đến nay vẫn luôn biết cách ăn nói, bây giờ lại không nói được câu nào.
"Nếu không nói gì, anh coi như là em đã đồng ý! Vân Thanh, bây giờ ở đây nghỉ ngơi một chút!”
Nói xong, không đợi đối phương kịp phản ứng, lập tức đẩy cô nằm xuống chiếc giường êm ái, kéo tấm chăn mỏng ở một bên qua, không hề để tâm đến quần áo bẩn trên người cô, trực tiếp ôm lấy cực kỳ chặt chẽ.
Vân Thanh vẫn còn đang sững sờ, nhưng lại rất phối hợp với động tác của anh, không hề phản kháng.
Lúc này đầu của cô còn đang trong trạng thái lơ lửng trên mây, căn bản là không có cách nào để chi phối cơ thể của mình.
Đợi sau khi tỉnh lại, mới phát hiện, thì ra là trong lúc giật mình ngây người, cô đã bán thân rồi.
Tuy nhiên, đối tượng đã bán cũng tươi đối hài lòng. . . . . .
***
Lăng Ngạo gõ tay theo tiết tấu xuống mặt bàn, trong đầu đem hết thảy những thông tin có liên quan đến Lam Duê, sàng lọc lại lần nữa.
Dựa vào trực giác, tất cả bọn họ đều kết luận rằng Lam Duê đã mất tích, tuyệt đối không hy vọng là. . . . . .
"Hình như trong hai tháng này Andrew có hơi yên lặng!"
Không biết là nghĩ tới điều gì, Lăng Ngạo nheo mắt lại, mi mắt mân thành một đường chỉ, thản nhiên nói.
Ngự Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như đúng là vậy: “Thuộc hạ lập tức điều tra!"
Ngự Phong hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, thời gian trôi qua lâu như vậy mà lại không hề có một chút tin tức nào. Ai có thể vào tình huống này còn phong tỏa tin tức sạch sẽ đến thế?
Mà dạo gần đây quả thật Andrew yên tĩnh một cách kỳ quái.
Chẳng lẽ nói, sự mất tích của Lam đương gia có liên quan đến hắn?
Hai giờ sau, Ngự Phong gõ cửa thư phòng lần nữa.
"Thủ lĩnh!"
Ngự Phong kêu lên một tiếng, chỉ thấy Lăng Ngạo nhàn nhạt gật đầu một cái, nhưng cũng không mở miệng. Ngự Phong biết thủ lĩnh đang chờ tin tức của mình. Ngay lập tức bắt đầu báo cáo kết quả sau hai tiếng điều tra vừa rồi.
"Hai tháng trước, Nathan Andrew từng bí mật tiến về phía Trung Quốc, nhưng chỉ dừng lại một thời gian rất ngắn, cũng không gây nên bất cứ chuyện gì, sau đó lập tức lặng lẽ rời khỏi. Về phần hắn đã đến đó làm gì, rất xin lỗi thủ lĩnh, thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra được." Dừng một chút, Ngự Phong tiếp tục nói: "Hai tháng gần đây, Nathan Andrew, ngoại trừ những lúc cần thiết, bằng không, phần lớn thời gian hắn đều ở tại khu vực Thái Bình Dương, nghỉ dưỡng trên một hòn đảo nhỏ tư nhân. Ngay cả cuộc giao dịch ma túy trị giá ba tỷ đô la vào tháng trước hắn cũng không tham gia, mà giao lại cho người bên cạnh làm. Trong hai tháng này, tần suất hắn đến hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương so với những năm trước cũng nhiều hơn mấy lần.”
Điều tra đến đây, hiện tại Ngự Phong cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ Lam đương gia đã bị Nathan Andrew mang đi thật? Bất quá, anh cảm thấy chẳng có lý do gì để làm thế cả. Nếu thật sự là vậy, thì trên lý thuyết hắn sẽ phải dùng Lam đương gia để làm con tin hòng chiếm chút lợi ích, nhưng hiện giờ thì ngược lại, suốt hai tháng trời mà vẫn không có động tĩnh nào.
Ngự Phong không biết, cũng không có nghĩa là Lăng Ngạo không rõ.
Anh biết rõ rành rành Andrew đã ôm tâm tư gì đối với Lam Duê.
Một hòn đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương sao? Thái Bình Dương lớn như vậy, e rằng có chút phiền phức.
Lần này Lam Duê trở về, anh nhất định phải làm cho cô ngoan ngoãn ở yên trong nhà, bên ngoài nguy hiểm như vậy, xảy ra một lần là đủ rồi, anh tuyệt đối không cho phép có lần thứ hai.
Trên thực tế, sau khi Lam Duê trở về, quả thật rất biết điều, chỉ ở trong nhà, không phải bởi vì lời nói của Lăng Ngạo, mà là bản thân cô cũng chưa có biện pháp đi đứng một cách tự lập.
"Mấy con côn trùng ở Tam giác vàng đã giải quyết hết rồi?"
Lăng Ngạo biết, nếu như thật sự Lam Duê đang ở tại nơi của Andrew, chí ít thì sinh mạng cũng được bảo toàn, sẽ không bị uy hiếp.
Lời của anh khiến gương mặt vô cảm của Ngự Phong hơi run lên: "Đã giải quyết, Lao Đốn chạy trốn!"
Ngay từ khi nhận được tin Lam đương gia mất tích, thủ lĩnh đã đem toàn bộ nợ nần ra trút hết lên đầu những người của tập đoàn Fiennes. Mặc kệ có phải là bọn hắn ở sau lưng giở trò quỷ hay không, nhưng suy cho cùng cũng bởi vì bọn hắn buôn lậu ma túy vào Trung Quốc trước, nên mới khiến Lam đương gia chú ý, dẫn đến chuyện như ngày hôm nay.
Hành động đầu tiên chính là, hang ổ của Fiennes ở Tam Giác Vàng đã bị thủ lĩnh ra tay nhổ cỏ tận gốc, một lần nữa Tam giác vàng lại trở về với cục diện ban đầu, nằm dưới sự quản lý của hai nhà.
Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, vì sao thủ lĩnh lại muốn giải quyết hết bọn chúng vào ngay lúc này?
Hình như đã nhận ra sự khó hiểu của Ngự Phong, ‘tạch’ một tiếng, Lăng Ngạo trượt nắp chiếc bật lửa, ánh sáng le lói hơi run rẩy giữa làn hơi thở.
Nhếch môi cười nhạt: “Không chỉ là Fiennes, mà là thay máu toàn bộ. Giữ lại những người có ích, xóa bỏ những kẻ vô dụng!”
Còn anh, phải đi đón vợ yêu của mình về nhà!
~Hết Chương 82~