Duê bị tập kích, thậm chí bây giờ không biết sống chết ra sao, tin tức này giống như một quả bom tấn bất thình lình dội thẳng vào hai nhà Lam Lăng, dẫn đến chấn động rất lớn.
Người nhà họ Lam vốn bị Lam Duê đưa ra ngoài làm ‘nhiệm vụ’, khi nhận được tin tức này, lập tức vội vã trở về. Vợ chồng Lam Thành, Tô Tình là người chịu đả kích lớn nhất, bọn họ mới vừa mất đi một đứa con trai, bây giờ lại đến thông báo, con gái của bọn họ lại xảy ra chuyện như vậy.
Bọn họ không ngốc, lần trước Lam Triệt mất tích, Lam Duê tìm kiếm không có kết quả, hơn nữa còn ở ngay vùng biển kỳ bí đó, cả một chiếc du thuyền lớn bị mất tích không thấy tăm hơi, sợ rằng lành ít dữ nhiều. Khó khăn lắm mới có thể tự an ủi chính mình, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi nghĩ đến tác phong làm việc từ trước đến nay của Lam Duê luôn có độ tin cậy cao, sẽ không lừa gạt bọn họ. Nhưng bây giờ thì thế nào, bọn họ chỉ còn lại mỗi một đứa con gái, vậy mà lại gặp chuyện không may, hỏi làm sao bọn họ có thể chấp nhận cho được.
Khi tất cả mọi người của cả hai nhà tụ tập tại huyện Mạc Hà, toàn thân Lăng Ngạo đang bốc lên lửa giận ngút trời, ánh mắt lạnh lẽo không ngừng bắn ra tia lửa.
Trước đó anh đã đến nơi xảy ra sự cố, nhưng ngoại trừ những mảnh vụn vươn vãi đầy đất từ sau vụ nổ, không còn lại gì cả.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, anh có thể tưởng tượng được vụ nổ khi ấy mạnh đến cỡ nào.
Lăng Ngạo siết chặt quả đấm trong tay, anh quả thật không nên để cho cô một mình đến đây xử lý những chuyện này.
Chỉ là, khi anh vừa nhìn thấy khẩu súng lục đã được sửa đổi trong tay Vân Vũ, trực giác của anh không ngừng mách bảo, nhất định Lam Duê chưa chết. Nhưng mà nếu chưa chết, thì cô đã bị đưa đi đâu? Theo lý mà nói, cô không phải là loại người bỏ mặc tất cả phía sau, bất chấp mọi hậu quả để rời khỏi.
Có thể có hai khả năng!
Một là được người khác cứu, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì mà người đó lại không liên lạc với bọn họ.
Hai là…….rơi vào trong tay kẻ địch!
Đây là trường hợp nguy hiểm nhất, ai trong bọn họ cũng không hy vọng chuyện này xảy ra.
Từ Milan, Lăng Tuyết và Lăng Lan nhận được tin tức vội vàng chạy tới, nhìn quanh toàn bộ đại sảnh, nhưng cũng không thấy người mà cô muốn gặp. Lăng Tuyết thấp thỏm trong lòng, vừa muốn mở miệng hỏi thăm, liền trông thấy bốn người, Vân Vũ, Vân Trạch, Vân Thanh cùng với Vân Lãng, bộ dạng nhếch nhác, sắc mặt rất khó coi đi vào.
Vừa tiến vào, bốn người đồng loạt hướng về một mục tiêu duy nhất, đi tới trước mặt Lam Kính, vẻ mặt nghiêm túc, quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói: "Tung tích của Lam chủ không rõ, xin lão đương gia xử phạt!"
Chỉ khi rơi vào trường hợp này, bốn người bọn họ mới có thể trịnh trọng gọi Lam Kính một tiếng ‘lão đương gia.’ Bọn họ là người của Lam Duê, trên dưới nhà họ Lam, ngoại trừ Lam Duê, thì bốn người bọn họ chính là người nắm quyền lớn nhất. Nói hơi khó nghe, ngày nào Lam Duê còn làm đương gia, thì quyền hạn của bốn người kia so với lão đương gia như Lam Kình còn lớn hơn. Nếu như bọn họ muốn làm chuyện gì, ngoại trừ Lam Duê, thì căn bản không cần phải thông qua sự đồng ý của Lam Kính hay bất kỳ người nào trong nhà họ Lam.
Người như vậy, cũng không ỷ vào quyền lợi của mình ở nhà họ Lam mà trở nên kiêu ngạo, ngược lại, bọn họ cũng rất tôn trọng mọi người, chỉ cần không liên lụy đến Lam Duê, bọn họ đều xem người nhà họ Lam như chủ nhân hoặc là bạn bè.
Thế nên, dĩ nhiên mọi người trong nhà họ Lam đều rất yên mến bọn họ, huống chi Lam Kính còn thương yêu bốn người này không thua kém gì cháu gái của mình.
Chuyện lần này, mọi người đều biết không phải là do lỗi của bọn họ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bọn họ sẽ nhận hết lỗi về mình.
Nhìn bốn người quỳ gối trước mặt mình, toàn thân bê bết máu, đầu tiên Lam Kính hơi sững sờ, sau khi kịp phản ứng, chống gậy, mất hứng nói: “Thế nào, chẳng lẽ cô cậu cho rằng ta già rồi, không biết phân rõ đúng sai, tìm người trút giận qua quýt cho xong? Chuyện này vốn dĩ không có liên quan đến cô cậu, hà cớ gì phải hạ thấp mình như vậy? Tất cả đều đứng lên cho ta!”
"Không, lão đương gia, bốn người chúng con có trách nhiệm phải bảo vệ Lam chủ, nhưng bây giờ lại để nảy sinh ra chuyện như vậy, kỳ thực đều do sự sơ xuất của bọn con, căn bản phải chịu trách nhiệm, tiếp nhận trừng phạt!"
Lúc này Vân Thanh bỗng nhiên tỏ thái độ khác thường, lạnh lùng nghiêm nét mặt, giọng nói kiên định, vết thương trên cánh tay trái chỉ dùng vải băng bó qua loa một chút, máu tươi nhuộm đỏ hơn phân nửa quần áo trên người, khiến Âu Liêm đang đứng bên cạnh Lăng Ngạo cũng phải nhíu chặt mày.
Chảy nhiều máu như vậy, rốt cuộc vết thương của cô ấy nghiêm trọng đến mức nào?
Vẻ mặt cố chấp của Vân Thanh khiến Lam Kính nhất thờ sững sờ, nói không nên lời.
Vân Vũ cúi đầu nói: "Nếu không phải là không có ai trong bọn con ở bên cạnh Lam chủ, thì người cũng sẽ không bị mất tích như vậy.”
Anh ngụ ý là, bởi vì tất cả bọn họ đều rời khỏi nơi đó, cho nên mới xảy ra chuyện không thể tránh khỏi.
Lam Dịch nghe lời này, thu hồi thái độ cà lơ phất phơ, nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, giễu cợt nói: “Ý của cậu là, chỉ cần các cậu ở đây, Lam Duê sẽ không xảy ra chuyện gì? Lấy bản lĩnh của em ấy, nếu như bản thân đã chạy không khỏi, ai trong các cậu có thể né tránh? Bớt dát vàng lên mặt mình đi, không có việc gì làm đi kiếm chuyện gây sự.”
Lam Dịch cũng không hiểu, có vài người khi đụng phải chuyện thế này, đều ước gì bản thân mình không có liên quan, mà những người kia thì ngược lại, tranh nhau nhận tội, chỉ sợ rằng không có dính líu đến mình.
Là do tình cảm giữa Lam Duê và bọn họ quá tốt, hay là những người này không có việc gì làm, muốn đâm đầu vào chỗ chết?
"Muốn nhận trừng phạt?"
Không đợi Lam Kính mở miệng, Lăng Ngạo với sắc mặt u ám vẫn ngồi lặng lẽ ở một bên, bất chợt đứng lên, lạnh lùng nhìn bọn họ. Ánh mắt lạnh lẽo như băng đượm sự tức giận: “Vậy thì trước tiên hãy tìm ra cô ấy, Lam Duê trở về, tự mình đến xin tội!"
Lăng Ngạo không phải là người chẳng phân biệt được thị phi, mặc dù quả thật có tức giận bởi sự lơ đễnh của mấy người này, nhưng mà nếu cô không cho phép, chắc chắn bọn họ sẽ không dám rời khỏi hiện trường, thế nên, chuyện này đương nhiên không phải lỗi của bọn họ.
Vân Trạch trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, đứng lên, hướng về phía Lam lão ông, Lam Kính đang ở trước mặt, kiên định nói: "Cụ ông yên tâm, nhất định bọn con sẽ tìm ra Lam chủ!”
Là tìm ra, mà không phải cứu ra!
Khác một chữ, nhưng hàm ý lại cách biệt rất xa.
Lăng Ngạo nhàn nhạt dời tầm mắt: "Âu Liêm!"
"Dạ!"
Âu Liêm đứng ra, tiến lên nhìn bốn người mình đầy vết thương, máu me nhuộm đỏ, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ rằng trước khi các cậu ra khỏi cửa đi tìm Lam đương gia, nên xử lý vết thương trên người một chút thì tốt hơn. Các cậu cũng không thể để bản thân ngã quỵ trước khi chưa tìm ra Lam đương gia chứ?”
Câu nói sau cùng, khiến bốn người vốn còn không muốn, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Đúng vậy, bọn họ không thể không thừa nhận, mải miết tìm kiếm từ tối hôm qua đến giờ, hơn nữa trước đó còn tác chiến bằng hỏa lực, vết thường trên người cả bọn cũng có chút nghiêm trọng. Toàn bộ thể lực bị tiêu tan, khiến bọn họ phải đồng ý với lời nói của Âu Liêm, nếu như khăng khăng không chịu chữa trị, e rằng bọn họ sẽ ngã xuống thật. Mà vào thời điểm này thì tuyệt đối không thể, thế nên, cho dù không muốn để lỡ mất thời gian, nhưng cũng không thể không chịu khuất phục.
Âu Liêm vốn đã đoán được tâm tình ấy của bọn họ, mới có thể nói ra những lời đánh thẳng vào tim như thế.
Trước khi đi, Lăng Tuyết lôi kéo Lăng Lan, đột nhiên nói: "Chúng tôi tới giúp một tay nhé!"
Kinh ngạc quét mắt nhìn sự nhiệt tình của Lăng Tuyết, Âu Liêm gật đầu một cái, dù sao một mình anh cũng làm không xuể, có người giúp một tay cũng tốt.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Lam Kính nhìn lên bốn vũng máu trước mắt.
Mới vừa nãy bọn Vân Trạch quỳ ở đó, máu trên người không ngừng nhỏ xuống. Chỉ trong giây lát mà trên sàn nhà đã đọng lại nhiều máu như vậy, khẳng định vết thương trên người chúng nó rất nghiêm trọng.
Thật là mấy đứa trẻ cố chấp!
"Tất cả mọi người trở về đi!"
Lăng Ngạo nhìn chung quanh một vòng, trầm giọng nói.
Hiện tại ở lại chỗ này, căn bản cũng không giúp ích được gì. Nếu như Lam Duê được người khác cứu đi mà lại không liên lạc với anh, thì e rằng đã sớm rời khỏi nơi này, ở lại đây cũng không làm được gì.
Bây giờ kẻ tình nghi lớn nhất, dĩ nhiên là tập đoàn Fiennes.
Vân Lãng nói, cuộc đàm thoại giữa anh và Lam Duê trước khi xảy ra chuyện là về năm chiếc máy bay tàng hình tập kích bất ngờ, khi ấy Lam Duê có truyền lệnh diệt gọn. Sau đó liền nghe thấy một tiếng nguyền rủa, thế rồi cuộc đàm thoại lập tức bị cắt đứt.
E rằng vào ngay khoảnh khắc ấy, Lam Duê đã phát hiện ra khách sạn có gì đó không ổn, vì không muốn để bọn Vân Lãng phân tâm, mới cắt đứt tín hiệu liên lạc.
Lam Duê, em nhất định không được xảy ra chuyện. . . . . .
***
Toàn thân đau đớn khiến Lam Duê buột miệng rên rỉ, dần dần khôi phục ý thức.
Thì ra là cô còn chưa chết ư! Khẽ tự giễu trong lòng, lại bị cơn đau đớn dữ dội hành hạ có hơi khó chịu.
Từ bé đã phải tiếp nhận đủ kiểu huấn luyện khác nhau, cũng đã từng bị thương, lúc nghiêm trọng nhất, suýt chút nữa không sống được. Lần này xem ra chưa chết, nhưng cũng chịu tội không nhỏ đây.
"Chủ nhân, cô ấy đã mang thai hai tháng, ngược lại đứa bé không bị ảnh hưởng gì cả, có thể thấy cô ấy đã ra sức bảo vệ đứa bé trong bụng rất tốt. Nhưng mà tình trạng của cơ thể mẹ rất xấu, nếu như giữ lại đứa bé, sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến người mẹ.”
Dưới ánh trăng mờ mịt, dường như Lam Duê nghe được những người đó đang thảo luận về đứa bé trong bụng của mình.
Theo ý của bọn họ, hình như đang tính loại bỏ con của cô.
Tuyệt đối không cho phép!
"Ý của ông là?" Âm thanh trầm thấp vang lên, mang theo một tia nghi ngờ.
Một giọng nói khác có phần do dự vang lên: “Theo tôi nghĩ, để cơ thể mẹ có thể nhanh chóng hồi phục, tốt nhất. . . . . ."
"Không. . . . . ."
Ra sức đấu tranh mở to hai mắt, đáy mắt phủ đầy tơ máu, mồ hôi hột tuôn ra như mưa, cho thấy tình trạng hiện tại của cô cực kỳ xấu.
Thời điểm Lam Duê mở hai mắt ra, người bên cạnh lập tức sững sờ, đáy mắt hiện rõ sự khó tin.
Nathan Andrew!
Cô làm sao cũng không nghĩ tới việc mình lại rơi vào trong tay anh ta.
Trong nháy mắt, khoang tim dâng lên cảm giác không nỡ.
"Không. . . . . . Không thể. . . . . . Andrew, đứa bé. . . . . ."
Đôi con ngươi xanh lục của Andrew nhìn đăm đăm vào gương mặt nhợt nhạt của cô, toàn thân đều là vết thương, giọng nói có phần khó tin: “Lam Duê, cô biết giữ lại nó sẽ dẫn đến hậu quả gì không?” Khó khăn lắm mới tỉnh lại được, bây giờ cô ấy chỉ quan tâm đến đứa bé của Lăng Ngạo ở trong bụng? Nghĩ tới đây, đáy mắt của hắn lóe lên một tia sắc bén, nếu như đây là sự ràng buộc mà nói, vậy thì càng không thể giữ lại được nữa.
Nhận thấy được ánh sáng khiến cho người ta khiếp sợ lóe lên từ đáy mắt của hắn, Lam Duê cả kinh, cánh tay bê bết máu chợt kéo lấy vạt áo hắn, bởi vì dùng sức mà gân xanh hiện rõ trên trán: "Andrew. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối không, không thể gây tổn thương. . . . . . tổn thương đến con của tôi. . . . . . . Tôi...tôi cầu xin anh. . . . . . ."
Người luôn kiêu ngạo từ trước đến nay như Lam Duê, đây là lần đầu tiên cúi đầu trước người khác, lần đầu tiên nói ra hai tiếng ‘ cầu xin ’, khiến cho người ta cảm thấy xót xa trong lòng.
Andrew ấp úng nhìn cô: "Thật sự, thật sự quan trọng như vậy?"
Không có ai trả lời hắn, bởi vì sau khi Lam Duê nói ra những lời ấy, cơ thể đã không chịu đựng được nữa, lại lâm vào hôn mê, nhưng cánh tay vẫn giữ chặt lấy vạt áo của hắn, không hề nơi lỏng, có thể thấy được cô đã dùng hết bao nhiêu sức lực.
"Chủ nhân!"
Andrew thu hồi ánh mắt ảm đạm, đôi con ngươi màu xanh lục xoay chuyển, nhìn người phụ nữ đang hôn mê sâu, lại nhìn đến vùng bụng bằng phẳng của cô, có giữ lại hay không, hắn vẫn còn đang đấu tranh….
~Hết Chương 80~