Ánh sáng ở ngã tư đường rực rỡ
sắc màu, ngọn đèn chói mắt không ngừng lóe sáng trước đại môn, vinh hoa
phố không hổ là vinh hoa phố, giống như tên gọi. Ngã tư đường náo nhiệt
phi thường, không ngừng xuất hiện ô tô giá trị xa xỉ, thu hút ánh mắt
mọi người, ánh mắt nồng cháy xuyên thấu qua vô cùng hâm mộ.
“Oa”
Đột nhiên một tiếng oa vang lên, đều dừng trước ngã tư đường làm người
qua đường ghé mắt. Một đạo rung động xuất hiện trước ánh mắt mọi người.
Chỉ thấy trên ngã tư đường, hai bên trái phải từ từ điều khiển những
chiếc xe sang trọng quý phái. Giống như một cái hàng dài chắp đầu, chậm
rãi tới gần.
Hai bên xe đi tới gần, làm người qua đường cũng quên hô hấp một hơi, thật lớn hứng thú. Bên trái là những chiếc xe hoàn hảo, đồng loạt dừng lại, cũng đều không phải mọi người chưa thấy qua hoặc
mua không nổi. Mà hiển nhiên bên phải lại làm cho người ở đây không khỏi ngưỡng mộ. Mỗi một chiếc xe là như một giấc mộng .
Mà lúc này, 5 chiếc xe, trên thế giới đều số lượng có hạng, nhanh nhẹn dũng mãnh. Khi chiếc xe ngừng hẳn, bên trái, người trợ thủ xuống xe, chỉ thấy trên 5
chiếc xe là nam nhân mang tây trang màu đen, ba người đàn ông trung niên là hộ vệ xuống xe. Ba người đàn ông trung niên không chỗ nào không phải là màu đen tây trang, chỉ thấy trên người này có có cảm giác làm cho
người ta sợ uy nghiêm.
Mà bên phải, chiếc xe cũng bắt đầu có động tác, 4 người đầu tiên xuống xe, nhất trí có trật tự mà cung kính hướng
tới một chiếc xe màu đen tuyền chói mắt mở cửa. Chỉ thấy một người đàn
ông lập tức xuống xe, mái tóc đen hơi chút dài, ngũ quan cương nghị,vẻ
mặt vô cảm.
Chỉ thấy hắn bước vững vàng cùng hộ pháp đi vào bên
trong tòa nhà. Động tác tao nhã mở cửa xe, một giong nói từ tính trầm
thấp khàn khàn vang lên:
“Đương gia.”
Một màn này làm tất
cả mọi người không khỏi tò mò, ánh mắt nghi hoặc cũng không rời khỏi
hướng nhìn chiếc xe bóng loáng kia, rốt cuộc nhân vật thần bí kia là
người như thế nào. Chỉ thấy một đôi giày da màu đen hết xuất hiện, ở
trong bóng đêm nhân vật thần bí chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.
Nháy mắt, “Tê” Từng đợt hô hấp khí lạnh không khỏi truyền đến, mọi người
trong mắt trừ bỏ rung động vẫn là rung động. Là người đàn ông tà mị,
lạnh lùng. Tây trang màu đen làm tôn lên thân hình cao ráo, hơi thở nguy hiểm không khỏi ẩn ẩn lộ ra, mái tóc đen chải gọn gàng càng tăng thêm
nét tà mị, quỷ dị, con ngươi rung động lòng người mang theo nguy hiểm,
làm cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.
Ngũ quan xuất sắc hoàn mỹ đến cực điểm, con ngươi hẹp dài thâm thúy u ám, giống như mặt nước
phẳng lặng không hề dao động, mũi tinh xảo cao thẳng giống như điêu
khắc, đôi môi mỏng bạc hơi hơi cong lên mang theo hơi thở tà khí, hóa
thân thành yêu nghiệt càng làm cho người ta mê hoặc tâm trí. Người đàn
ông nguy hiểm.
Lí Thiện Tâm và Từ Khởi cùng mọi người chờ ở cửa
lớn của địa ngục nhân gian đã lâu. Khi nhìn người đàn ông này , đại não
phản xạ xuất hiện ở trong trí nhớ cô.
“Trời ơi, đẹp trai quá” Một giọng nữ nhỏ ở cách vách vang lên. Từ Khởi nhẹ nhàng quay đầu, chỉ thấy người đứng bên cô cùng vài cô gái vừa làm vừa đi học không khỏi ngưỡng
mộ, há hốc mồm, đôi mắt to nhịn không được lóe ra. Trong đó, một cô gái
hơi hơi hoàn hồn, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm người đàn ông kiai,
cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói:
“Nếu có thể quen hắn thì tốt
rồi.” Nghe vậy, cô nhẹ nhàng nhíu mày, con ngươi ảm đạm không quá nhiều
cảm xúc trước sau như một bình tĩnh, nhún vai. Từ Khởi nhẹ nhàng lui ra
phía sau từng bước, làm cho chính mình càng bị vây chỗ tối. Lại nói,
càng xinh đẹp càng nguy hiểm, cô thực yêu quý sinh mệnh của mình .
“Lãnh đương gia, để anh từ nước Mĩ xa xôi đến đây. Thật sự là vất vả .” Một
thanh âm trầm thấp kéo suy tư mọi người trở về, chỉ thấy ba trung niên
bên trái, một người hơi tiến lên mang theo ngữ điệu khách khí hướng về
người đàn ông chào hỏi. Người được gọi là Lãnh đương gia, khuôn mặt tinh xảo vô cảm, một đôi con ngươi thâm thúy u ám thản nhiên đánh giá người
đàn ông, chính là khẽ gật đầu:
“Ân” Không có nhiều động tác cùng
khách khí, vô cùng đơn giản nói một tiếng, lại làm cho sắc mặt người đàn ông trung niên tử một trận xấu hổ. Ba người đàn ông, là nhân vật nổi
tiếng, cảnh giới cục cao nhất nhân viên. Thân phận ba người đều không
phải là như vậy, bình thường ở khắp nơi đều được người khác nịnh bợ, làm cho người ta không khỏi đề phòng. Trong lúc nhất thời không khí yên
lặng dần dần lan tràn.
“Nghiêm Cảnh Ti ông quá khách khí , có thể cùng quốc gia ông hợp tác là vinh dự của tôi.”
Vẫn đứng ở phía sau Lãnh đương gia, người thư kí mở miệng, hơi tiến lên
từng bước đơn giản đáp lễ, khuôn mặt cương nghị không mang cảm xúc,
giọng điệu không kiêu ngạo không nịnh nọt. Nghe vậy, người đàn ông trung niên được gọi là Nghiêm Cảnh Ti giống như tìm được cứu tinh, nhếch
miệng cười mang theo ý tứ lấy lòng hàm xúc nói:
“Làm sao làm sao, quả thật là Thanh Long tiên sinh, lần này là anh đi theo Lãnh đương gia tới đây sao.” Thanh Long thủ hạ đắc lực nhất trong 5 người của Lãnh
Ngạo Phong, là thủ lĩnh thế lực ở cửa ngầm Lục Đại, cả hắc đạo và bạch
đạo, ở trong thương giới là người tài cao.
Đối với sự lấy lòng của Nghiêm Cảnh Ti, Thanh Long vẫn như cũ không biểu tình, chính là thản nhiên nói:
“Cũng là đương gia để mắt Thanh Long, làm cho Thanh Long cùng tới đây mà thôi.”
“A, cũng là cũng là, bất quá có thể làm cho Lãnh đương gia đồng ý, cho thấy Thanh Long tiên sinh cũng là năng lực phi phàm.”
Nghiêm Cảnh Ti gật đầu liên tục nói, đối với thái độ của Thanh Long cũng không để ý. Sau đó thân thủ làm tư thế mời nói:
“Lãnh đương gia, chúng ta vẫn là đi vào trong đi, nơi này không ổn.” Nói xong cất bước đi trước dẫn đường, một bàn tay đột nhiên ngăn bước chân của
Nghiêm Cảnh Ti.
“Xin đợi một chút, Nghiêm Cảnh Ti.”
Nghiêm Cảnh Ti vẻ mặt kinh ngạc nhìn cánh tay ngăn hắn của Thanh Long, chỉ
thấy người phía sau không có giải thích gì. Cánh tay ở giữa không trung
vung lên, nhất thời, phía sau hơn mười người mặc tây trang màu đen nhanh chóng chia làm tam đội, hai đội lập tức đem toàn bộ nhân viên tiến vào
địa ngục nhân gian bọc đánh, nhanh chóng chui vào, hắc ám biến mất. Mà
đồng thời một khác đội, cũng tiến vào địa ngục nhân gian. Đột nhiên hành động, làm cho mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Lãnh đương gia, đây
là?” Nghiêm Cảnh Ti dương mắt nhìn mặt Thanh Long không chút thay đổi,
hơi hơi quay đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn đang trầm mặc. Mà nhiên, lại làm cho hắn thất vọng, người sau ngay cả liếc hắn một cái cũng
không nhìn. Nghiêm Cảnh Ti khụ hai tiếng che dấu xấu hổ. Ước chừng 5
phút, nơi các bóng người biến mất xuất hiện trong mắt mọi người, chỉ
thấy một người đàn ông đi vào đứng trước Thanh Long, cung kính hơi hơi
xoay người nói:
“Lão đại, bốn phía không phát hiện gì khả nghi,
đã muốn làm cho người ta ở bốn phía chờ đợi. Bên trong hết thảy đều kiểm tra xong, không có dụng cụ nghe lén, theo dõi đã bị hủy.”
Vừa
nói xong, bên này Nghiêm Cảnh Ti cùng mọi người sắc mặt không khỏi khó
coi, đối với sự hoài nghi như thể là không tín nhiệm quốc gia họ. Thanh
Long khẽ gật đầu ân một tiếng, quay người hướng Lãnh Ngạo Phong bên cạnh đi đến:
“Đương gia.” Nhẹ nhàng nói một tiếng, sau trầm mặc chờ
đợi chỉ huy của Lãnh Ngạo Phong. Ưng mâu nâng lên, hơi hơi dời đi. Bước
chân chậm rãi trầm ổn tiến lên, mang theo Thanh Long phía sau hướng địa
ngục nhân gian đi, không để ý đến Nghiêm Cảnh Ti bên cạnh, thân hình cao lớn dần dần biến mất ở cửa lớn.
Nghiêm Cảnh Ti nhìn bóng dáng
biến mất, khuôn mặt xanh mét một mảnh, một đạo âm thâm rất nhanh ở trong mắt hiện lên, lại khôi phục cực nhanh. Vung tay lên mang theo người
phía sau cũng đi theo vào địa ngục nhân gian.