Lãnh Ngạo Phong và Từ Khởi vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm người nói chuyện vừa rồi, bộ dạng giống nhau muốn lập tức đem người kia xé xác.
Từ Khởi lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông cách đó không xa. Đại khái khoảng hai bảy hai tám tuổi cao, dáng vẻ lưu manh, tên gọi tắt trên mạng theo như lời phi chủ lưu, đầu tóc vuốt keo dựng đứng, cho rằng chính mình rất tuấn tú. Lúc này hắn một mặt đáng khinh nhìn hai người bọn họ.
“Chậc chậc, còn tưởng rằng là một mỹ nữ, không nghĩ tới là Chung Vô Diệm. Ánh mắt huynh đệ cũng quá kém đi, loại phụ nữ này anh cũng ăn được sao.”
Gã thấy mặt Từ Khởi, nhất thời tràn đầy khinh thường cùng chán ghét. Châm biếm nói:
“Lão tử kém cỏi quá, một người ở đây so với cô ta còn đẹp hơn. Muốn khuôn mặt không mặt mũi, muốn dáng người không dáng người, đứng lên nhất định cũng đủ ghê tởm.”
Phốc xuy, nghe gã nói mọi người xung quanh lập tức che miệng cười to. Thật đáng buồn cô gái thế nhưng làm cho người bên đường bình luận xì xầm.
“A, là Triệu Kị.” Bốn phía đột nhiên vang lên một đạo thanh âm rất nhỏ.
“Anh biết hắn ta .”
“Ở Hắc Thị ai chẳng biết hắn, hắn là con trai của của Triệu Cường, người bị truy nã thứ tư trên thế giới.”
“Ân, anh nói anh ta là người luyến ái?”
“Đúng rồi, là anh ta. Vì coi trọng tình cảm nên Triệu Kị mới chán gét phụ nữ. Ai, phải biết rằng Triệu Kị ở hắc thị nhưng là cái tên siêu cấp ác bá. Đôi nam nữ vừa đi vừa nói chuyện, tiến đến liền bắt gặp Triệu Kị, không hay ho nha.
“Ở hắc thị cũng không có hai chữ đồng tính.”
Bốn phía truyền đến tiếng mọi người nói nhỏ, Từ Khởi trong mắt bén nhọn càng sâu. Triệu Kị? Chiêu kĩ? Thiết nghĩ, xem ra ba anh ta cho hắn cái tên không sai đi, có văn hóa nha.
Đảo mắt nhìn sắc mặt khó coi của Lãnh Ngạo Phong, hắn quả nhiên là yêu nghiệt. Đi ra phố đều làm cho mọi người ghé mắt .
“Anh nói ta ghê tởm?” Từ Khởi hai tay vòng trước ngực tiến lên, khuôn mặt hờ hững lạnh nhạt, con ngươi ảm đạm híp lại.
Ngạch, toàn bộ mọi người đồng loạt im lặng. Tuy rằng cô ở nơi này thô lỗ, nhưng cũng thẳng thắn, mắt cũng không chớp nói quát lên. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Từ Khởi khiến tất cả mọi người xung quanh phát giác rằng những lời cô nói là tính văn minh.
“Anh liền nói tôi bộ dáng ghê tởm sao? Cũng không biết anh có thấy mình giống cây tăm không, lại còn đi nói người khác. Thật vô sỉ, anh nhìn lại mình thử xem. Hừ.” Từ Khởi tương đương bình tĩnh nói ra.
Phốc xuy, một trận cười nhạo đột nhiên vang lên, mọi người không khỏi cười ra tiếng. Cường đại nha, phải biết rằng Triệu Kị người này là song tính luyến ái, coi trọng đàn ông. Từ Khởi một câu có thể đem hắn nói thành bộ dáng như vậy, quả thực là châm biếm giới tính Triệu Kị.
Lãnh Ngạo Phong khóe miệng giật giật, hắn biết cô là người mỏ nhọn lợi hại, nhưng hắn không nghĩ tới cô quả thực là độc miệng.
Triệu Kị khuôn mặt đều đỏ, một đôi con ngươi tràn đầy âm độc, cô ta cũng dám ở bên đường nhạo báng hắn.
“Cô muốn chết.” Cắn răng nghiên lợi Triệu Kị hung tợn nói.
“Anh muốn chết.” Từ Khởi trực tiếp nói ngược lại hắn, nhìn chằm chằm Triệu Kị, khóe miệng gợi lên một đạo âm hiểm.
Triệu Kị nhìn chằm chằm Từ Khởi, càng xem cô ta càng chướng mắt, một phen phóng thiết côn lên người Từ Khởi, hắn muốn giết người. Trên tay hắn thiết côn phóng đến, cái kia độ mạnh tuyệt đối chỉ nặng không nhẹ, cứ như vậy hướng về phía Từ Khởi.
Từ Khởi con ngươi chợt tắt, người này muốn là mạng của cô. Thân thể linh hoạt vừa động, bất khả tư nghị lắc mình, làm cho Triệu Kị thấy hoa mắt. Khóe miệng Từ Khởi hiện lên độ cong nguy hiểm càng sâu, cô chưa bao giờ bỏ qua người muốn mạng cô.
Năm ngón tay mãnh khảnh nắm chặt, mang theo lực đạo vô hình, vị trí khéo được thiên thời địa lợi, đối với Triệu Kị ngực hung hăng nhất kích. Phanh, một thanh âm vang dội.
“Hừ.” Triệu Kị đột nhiên cảm thấy trên ngực một trận đau đớn, một cỗ vị ngọt nảy lên yết hầu. Nhưng mà tất cả chẳng qua chỉ là mới bắt đầu.
Từ Khởi con ngươi ảm đạm hiện lên một chút huyết tinh, đầu lưỡi màu đỏ khẽ liếm bạc môi, cô muốn làm cho người ta nhớ đến cả đời khó quên.
Quyền đầu không cách Triệu Kị ngực, Từ Khởi thuận thế xoay lưng khóa tay Triệu Kị, tay kia thì với lên nắm thiết côn, thủ hung hăng hướng lên trên đá văng.
“A” Một tiếng thống khổ rên lên, Từ Khởi đem toàn bộ thân hình Triệu Kị xương cốt đánh gãy, nhất thời một bàn tay trở nên đau rát.
Cơ hồ hơn nữa ngày, thiết côn nằm gọn trong tay Từ Khởi, chân thon dài một cái xoay tròn đem Triệu Kị phía sau hung hăng đá ngã xuống đất. Một cái âm hiểm tươi cười làm cho xung quanh mọi người ngây ngốc, một loại cảm giác làm cho người ta thấy ớn lạnh trong lòng.
Chỉ thấy Từ Khởi trong lòng bàn tay cầm thiết côn linh hoạt hoạt xoay tròn một vòng, mang theo hơi thở âm lãnh tản ra bốn phía. Đột nhiên, thân hình mảnh khảnh hướng phía sau vung lên, thiết côn thẳng tắp hướng về phía sau, dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Triệu Kị ánh mắt hoảng sợ, nhìn thiết cô ngày càng gần hắn. Nhìn chằm chằm hướng Triệu Kị bỏ đi.
“A” Một tiếng hét thê lương xẹt qua phía chân trời, cùng lúc đó hắn theo bản năng kẹp chặt đùi.
Mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hạ thân Triệu Kị một bãi vết máu, không khỏi gian nan nuốt nước miếng. Đảo mắt nhìn một mặt lạnh nhạt đến không chút lưu tình của Từ Khởi. Quả là cô gái nhanh nhẹn dũng mãnh.
Từ Khởi từ từ xoay người, thản nhiên nhìn Triệu Kị nửa chết nửa sống, trong mắt biểu lộ khinh bỉ:
“Chậc, quả nhiên yếu kém, chạm vào một chút liền như vậy bạo .”
Ngạch, xung quanh hoàn toàn hoá thạch. Cô gái thế nhưng nói ra những lời vô sỉ, cái thiết côn kia độ mạnh yếu ra sao mọi người có thể nhìn ra được, là gạch đều có thể vỡ tan nát chứ đừng nói đến dùng trên người hắn.
Mọi người nhìn Từ Khởi, đều ăn ý từng bước lui ra phía sau. Cô gái này chẳng những nhanh nhẹn dũng mãnh, còn thực vô sỉ.