Editor: demcodon
Mặc dù Sở Từ đã ngồi xe buýt và máy kéo nông trại trong huyện. Nhưng nó khác với chiếc xe hơi nhỏ trước mặt.
Theo Từ Vân Liệt nói, trong thôn chỉ có mấy người có được xe đạp, càng đừng nói xe hơi. Chiếc xe hơi nhỏ này Thẩm Dạng tìm mua với giá cao. Bình thường ngoại trừ hai ông chủ Từ Vân Liệt và Thẩm Dạng thì những người khác căn bản không thể chạm vào. Nhưng không thể không nói chiếc xe hơi nhỏ này thật khác biệt, tốc độ rất nhanh, ổn định hơn xe đạp nhiều. Thật đáng tiếc là ít người có thể mua được nó với mức giá này. Cho dù là nhà triệu phú họ Tôn trong thị trấn cũng không có khả năng mua được vật như vậy.
Tóm lại, đó là một thứ hiếm lạ.
Sau khu ngồi chiếc xe bốn bánh vỏ sắt này về thôn, Sở Từ chỉ cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là đường trong thôn hơi kém, có rung xóc.
Trước khi trở về Sở Từ đã thay quần áo. Dù sao bộ quần áo trước đó đã dính rất nhiều máu. Nếu bị dì và Thôi Hương Như nhìn thấy sẽ làm cho hai người phụ nữ này sợ đến mức mất ngủ.
Đã lâu không trở về, Sở Từ nhân tiện đi thăm ruộng thuốc của mình một chuyến, dược liệu phát triển rất tốt. Có lẽ bởi vì hạt giống được ngâm trong nước lá linh thụ không gian nên chúng lớn nhanh hơn dự kiến linh. Chỉ không bao lâu có thể thu hoạch được, vừa lúc theo kịp vụ gieo trồng mùa xuân đầu năm.
“Anh Từ, anh đừng xụ mặt nữa, không phải em không có việc gì sao? Hơn nữa, mặc dù thân thể của em không thích hợp luyện võ, nhưng cũng chỉ là bẩm sinh kém một chút. Qua 1-2 năm nữa, em cũng có thể dễ dàng đối phó với những người đó. Cho nên anh không cần phải lo lắng cho em.” Sở Từ thấy Từ Vân Liệt cả đoạn đường đi không nói chuyện. Sau khi dừng xe lại mới chủ động nói.
Bẩm sinh quá kém đều là tiểu hòa thượng giở trò quỷ, sợ nàng có võ công dễ dàng giết người. Cho nên dù cho nàng muốn luyện đến trình độ như Từ Vân Liệt hiện tại cũng phải mất 2-3 năm. Tất nhiên, có một phần ba năng lực của hắn cũng đủ đối phó với mười người cầm vũ khí sắc bén.
“Chuyện xảy ra tối hôm nay không có liên quan gì đến em, là lỗi của anh.” Từ Vân Liệt đột nhiên nói một câu.
Sở Từ hơi sửng sốt nhìn hắn một cái.
“Chờ sau này anh trở về bộ đội ổn định xuống sẽ ở trong khuôn viên khu quân đội, nơi đó an ninh tốt. Em đi theo ở chung với anh, anh mới có thể yên tâm. Nhưng trước đó, em phải hứa với anh bất luận tình hình nào cũng phải tự bảo vệ mình là chính.” Từ Vân Liệt lại nói.
Khi hắn ở đồn công an đã hỏi qua, đám người kia biết Sở Từ thuê nhà của Thiệu Quốc Hưng. Cho nên trong lòng cũng hơi kiêng kị, chỉ cần Sở Từ đưa tiền thì chuyện này cũng không phải không thể kết thúc. Tất nhiên, nếu Sở Từ đưa tiền, sau đó hắn nhất định sẽ hết sức cố gắng bắt đám người kia về và lấy lại toàn bộ số tiền để đảm bảo rằng nàng sẽ không bị thiệt.
Chỉ là hắn cũng biết tính cách của Sở Từ kiêu ngạo, đừng nói là 9 người. Cho dù là 90 người, có lẽ nàng cũng không để ở trong mắt, vẫn sẽ không cúi đầu như cũ. Tính tình nàng ngay thẳng, thà chết cũng không bỏ cuộc, thích hợp tham gia quân đội. Nhưng không phải thích hợp làm người thường.
Hắn bội phục và tôn trọng cách làm của nàng. Nhưng hy vọng nàng đặt 'an toàn tính mạng' của mình lên hàng đầu. Dù sao ở trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn bốn chữ đó.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trong lòng Sở Từ khó tránh khỏi cũng có chút cảm xúc, đôi mắt híp lại nói: “Em cũng biết anh sẽ đến. Nếu không sẽ lựa chọn cách thông minh hơn để đối phó với những người đó.”
Cách thông minh chính là tránh ở trong không gian. Dù sao bọn họ cũng không tìm được tiền, tạm thời tránh một chút nổi bật cũng không sao. Dù sao cũng không phải kêu nàng vứt vũ khí đầu hàng. Chỉ là nghĩ Từ Vân Liệt sẽ xuất hiện, nên nàng cảm thấy mình không cần thiết chịu bực bội. Nhưng đó chỉ là đánh một trận mà thôi, nàng đã trải qu những trường hợp nguy hiểm vô số lần, căn bản không kém lần này.