Editor: demcodon
Trong lòng Trương Hồng Hoa nghĩ rất hay. Nhưng chuyện bà có thể nghĩ đến thì Sở Từ càng không cần phải nói, tự nhiên sẽ không làm cho bà dễ dàng đạt tới mục đích như vậy.
“Mày nói đi, mày muốn bao nhiêu? A Từ, tình huống nhà chúng tao cũng không tốt hơn mày bao nhiêu, 8-10 đồng có thể lấy ra. Nhưng nhiều hơn thì không có, mày cũng đừng quá tham lam.” Trương Hồng Hoa cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói.
“Từ Nhị, cậu cũng không có bao nhiều quần áo thay đổi phải không? Nhưng sắp vào thu rồi...” Giọng Sở Từ buồn chậm rãi nói.
“Được, trở về tao sẽ đi hợp tác xã mua bán trên thị trấn mua cho nó hai bộ quần áo...” Trương Hồng Hoa khẽ cắn môi lập tức nói.
Sở Từ lắc đầu: “Thím Hồng Hoa, nếu thật sự chỉ cần hai bộ quần áo tôi đã có thể đặt mua nó, căn bản không cần phải chờ thím ra tay. Thím xem nhà này của tôi một nghèo hai trắng. Áo bông mùa đông của Từ Nhị cũng không có. Ngoài ra, lúc người khác đám cưới thì trưởng bối trong nhà đều chuẩn bị mấy bộ chăn bông. Nhưng nhà tôi con chuột cũng không muốn ghé thăm...”
Trong nhà kỳ thật cũng không tính là nghèo, chỉ là đồ nội thất hơi ít. Trước đó Sở Từ chuẩn bị dọn đến huyện, cho nên không chuẩn bị thêm đồ nội thất trong nhà. Bàn ghế, thậm chí là chén đũa bây giờ dùng đều là chính nàng mài giũa ra.
Trương Hồng Hoa chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, đều cảm thấy mình đang gặp ảo giác, vội vàng nói: “Lòng... lòng mày cũng quá lớn, quần áo thu đông, còn muốn chăn? Sao mày không dứt khoát kêu tao xây căn nhà cho mày luôn đi!”
“Nếu có thể được như vậy tự nhiên không còn gì tốt hơn.” Sở Từ híp mắt cười nói.
“Mày nghĩ thật hay!” Trương Hồng Hoa trừng mắt lên nói.
Con trai ruột của bà còn chưa kết hôn đâu, dựa vào cái gì bà phải tiêu nhiều tiền uổng phí như vậy cho con trai người khác? Quần áo thu đông dày, một cái cũng tốn nhiều tiền. Bình thường bà ăn uống tiết kiệm nhiều năm cũng chưa mua được một cái mới. Lúc này còn phải mua cho con hoang trước? Còn không bằng kêu bà đi chết đi!
“Bản thân thím không ra dáng trưởng bối, dựa vào cái gì muốn tôi và Từ Nhị nói tốt giúp thím?” Sở Từ tiếp tục nói.
Từ Nhị cũng nhịn không được gật đầu, nghe thấy anh cả sắp về đến trong nháy mắt trong lòng y muốn những chuyện oan ức trước đó cho anh cả biết rõ. Nhưng nếu nói chuyện này y lại suy nghĩ nhiều hơn. Năm đó lúc anh cả đi có dặn dò y bình thường phải học thông minh một chút, kiên cường một chút. Nhưng y rốt cuộc không có bản lĩnh như anh cả, cuối cùng vẫn là bị khi dễ suýt nữa mất mạng. Chỉ là việc này nếu lọt vào lỗ tai anh cả khẳng định sẽ làm anh ấy thất vọng. Tương lai ở trong bộ đội cũng không an tâm.
Cho nên y một mặt muốn báo cáo sự thật, một mặt khác lại muốn thuận thế giấu diếm cho qua. Nhưng nếu thật sự giấu diếm xuống không khỏi có lợi cho Trương Hồng Hoa.
“Mẹ, nếu mẹ muốn con không nhắc đến chuyện này, vậy cũng được thôi. Dựa theo lời Sở Từ nói mua cho một nhà ba người chúng con mỗi người hai bộ quần áo mùa đông, bổ sung thêm tám bộ chăn dùng kết hôn trước đó. Chỉ cần mấy thứ này đầy đủ hết, con bảo đảm sẽ không nói lung tung.” Từ Nhị suy nghĩ mở miệng nói.
“Dựa vào cái gì? Mua cho mày cũng được, nhưng tại sao phải mua những thứ đó cho nó và Sở Đường?” Trương Hồng Hoa tức giận đến mức mặt đỏ lên.
“Sở Từ là con dâu của mẹ, Sở Đường là cậu em vợ của con, đều là người một nhà. Con có gì bọn họ tự nhiên cũng phải có, có đồng ý hay không tùy mẹ. Mấy thứ này mặc dù nhiều, nhưng cộng lại cũng không bao nhiêu tiền. Nếu như mẹ thấy tiếc, vậy con cũng không có lời gì để nói!” Từ Nhị nói tiếp.
Áo bông những đứa nhỏ trong thôn mặc hầu hết đều là các trưởng bối tự tay làm, xem như công việc thủ công của mỗi phụ nữ. Nhưng một lần muốn cho Trương Hồng Hoa làm ra sáu bộ quần áo mùa đông khẳng định là hơi khó khăn. Bởi vậy chỉ có thể đi mua, giá cả tự nhiên cũng sẽ mắc hơn tự mình làm.
Càng đừng nói đến chăn, mỗi ký bông trị giá 2-3 đồng. Cho dù một bộ chăn khoảng 4 ký, vậy cũng phải hơn 10, thậm chí 20 đồng. Huống chi còn phải vải bọc bông, tính ra phải tốn hơn 200 đồng đây!