Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 269: Chương 269: Chương 269: Cũng may chưa chết




Editor: demcodon

Ông bà Tần căn bản không ngăn cản được. Mà những người đó vừa vào nhà đã nhìn thấy Tần Trường Bình với vẻ mặt đau khổ chăm sóc người phụ nữ trên giường. Trên mặt Sở Tú Trinh ngoài vết sẹo bỏng kia những chỗ khác đều bầm tím, nhìn qua thật sự hơi dọa người. Không chỉ vậy, đôi môi tái nhợt đến mức không có chút máu làm cho người ta không khỏi lo lắng.

Tuy nói mấy năm nay đều đã quen với việc Tần Thất đánh vợ. Nhưng dù sao trước kia Tần Thất mỗi lần đánh người sau đó đều sẽ xin lỗi vợ. Hơn nữa Sở Tú Trinh còn có thể trốn ở trong nhà mấy ngày. Mọi người gần như đều không nhìn thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống này của Sở Tú Trinh. Bởi vậy lúc này nhìn thấy đều giật mình.

“Thằng Thất lại ra tay nặng như vậy, người này không phải đã...” Một người phụ nữ nhìn không ra vội vàng tiến lên, lòng sợ hãi kiểm tra hơi thở của Sở Tú Trinh. Còn mọi người trong chớp mắt cũng yên tĩnh xuống, chờ thêm mấy giây người phụ nữ này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Cũng may... cũng may chưa chết...”

Nếu như đã chết thì bọn họ làm sao trả được món nợ lớn như vậy?

“Không phải tôi mới vừa nói sao? Nó không sao, nhà tôi hầu hạ nó ăn ngon uống tốt, còn muốn thế nào?” Bà Tần đi tới hét lên đầy tức giận.

“Mẹ thằng Thất, bà cũng đừng nóng giận. Đây đều là vì lợi ích của thôn chúng ta.” Người phụ nữ vừa rồi kiểm tra hơi thở lại mở miệng nói: “Phần mộ tổ tiên bên kia xuất hiện chuyện quỷ dị như vậy. Nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến số phận cả thôn chúng ta, nhiều rắn như vậy không tìm nhà chúng tôi, cố tình lại tìm mấy người. Khẳng định cũng có nguyên nhân, không phải sao? Cho nên tôi nghĩ chúng ta nếu đã tìm được nguyên nhân rồi, vậy sửa lại. Miễn cho đám rắn này sống chết không chịu đi, mèo chó kêu bậy không để cho mọi người yên tĩnh. Ngài nói có đúng hay không?”Bà Tần buồn bực trong lòng, người nói chuyện này mặc dù còn trẻ. Nhưng cô là con dâu của thôn trưởng!

“Dù sao tôi cảm thấy trong chuyện này có gian trá. Đúng rồi, hôm nay có người ngoài thôn đến nhà tôi, không chừng là nó mang đồ dơ đến.” Bà Tần lại nói.

“Điều đó không có khả năng, bà nói người ngoài thôn đó tôi biết. Trước khi nó đi còn đến nhà tôi, nói là ở cửa sân nhà bà nhìn thấy đồ dơ. Con bé đó vẻ mặt sợ hãi, lá gan đều sắp bị dọa hư, cầu xin tôi đuổi tà cho nó một hồi mới bằng lòng đi. Hơn nữa tôi thấy trên người con bé không có gì.” Bà cốt nói.

Lấy tiền của người thì trừ tai họa cho người. Sở Từ chỉ cho bà cốt này mấy đồng tiền, so sánh với bà Tần này, bà cốt khẳng định nói chuyện thay vị khách là Sở Từ này.

Bà Tần tức giận đến khó chịu, cố tình việc này chỉ vào nhà bọn họ lại làm cho bà không lời nào để nói. Hơn nữa nếu đến chỉ có một người cũng không sao, nhưng lại có mấy chục người đến. Trong đó có người không quá quen thuộc, thậm chí không biết. Nhưng lại còn có một số là họ hàng nhà bà, đánh gãy xương cốt còn đứt gân!

Hơn nữa, theo lý thuyết những họ hàng này căn bản không có khả năng làm hại đến nhà bà. Nhưng hiện tại nhìn biểu cảm nghiêm túc của mọi người như vậy bà cũng hơi chột dạ. Dù sao mặc dù bà không thừa nhận, nhưng ngược đãi con dâu xác thực cũng là sự thật.

“Vậy bà nói phải trừ tà như thế nào? Còn nữa, đồ dơ kia sẽ không có làm hại con trai và cháu trai của tôi chứ?” Bà Tần nói tiếp.

Tần Trường Bình đứng bên cạnh nhân cơ hội nói: “Thay vì trừ tà trước, có phải nên cứu mẹ cháu trước hay không? Nếu như chữa trị cho bà khỏi, những đồ dơ đó hẳn sẽ không đến nữa.”

“Đúng vậy! Nhưng nhà cháu đã có đồ dơ, vậy khẳng định không thích hợp dưỡng bệnh, có lẽ quá nhiều âm khí sẽ làm cho tình hình của mẹ cháu tồi tệ hơn. Cho nên các vị trưởng bối có thể làm chủ để cho mẹ cháu đến nhà em họ cháu ở một thời gian hay không? Chờ bà khỏe hẳn rồi trở về?” Tần Trường Tố nhân cơ hội nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.