Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 302: Chương 302: Chương 302: Thiệu lòng dạ hiểm độc




Editor: demcodon

Sở Từ rất hài lòng với vị trí của cửa hàng này. Bởi vậy không chút do dự gật đầu, ba người đợi ở trong cửa hàng một lát. Không bao lâu, ông Thiệu đã chuẩn bị hợp đồng xong. Sau khi Sở Từ xác nhận không có sai xót thì rất dứt khoát ký xuống.

Tổng cộng một năm tiền thuê là 600 đồng. Hợp đồng vừa ký xong, Sở Từ lập tức sảng khoái lấy tiền giao ra. Sau đo lại cẩn thận nhận biên lai của ông Thiệu đưa.

Tần Trường Tố ở bên cạnh ước gì có thể kéo Sở Từ đi ra ngoài. Nhưng đối cô mà nói, Sở Từ mặc dù là em họ của cô. Nhưng hiện tại cũng là bà chủ của cô. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này Sở Từ biểu hiện ra ngoài căn bản không giống dáng vẻ cô gái 17-18 tuổi. Cho nên ở trước mặt Sở Từ, cô theo bản năng lựa chọn nghe theo.

“Căn nhà này trong vòng một năm sẽ cho cháu sử dụng. Đây là địa chỉ hiện tại của tôi. Nếu cháu có việc thì có thể đi tìm tôi.” Thiệu Quốc Hưng viết địa chỉ xuống đưa tới nói.

Sở Từ gật đầu. Thiệu Quốc Hưng lúc này mới thoải mái rời đi.

“Thiệu Quốc Hưng? Chị thấy là Thiệu lòng dạ hiểm độc mới đúng!” Người vừa đi, Tần Trường Tố lúc này mới lẩm bẩm một câu. Tiếp theo dạo quanh một vòng trước sau trong nhà: “Cũng không có gì hơn những nhà khác, tại sao đắt như vậy? Em họ, em chuẩn bị dùng căn nhà này làm gì? Tiền thuê 600 đồng, buôn bán nhỏ sao có thể kiếm lại được?”

“Chị họ sao không ngăn cản sớm một chút? Bây giờ nghĩ lại cũng vô dụng.” Sở Đường ở bên cạnh bất lực nói.

“Nói sớm? Chị cũng không dám.” Tần Trường Tố thở dài một hơi, lại cố ý cười nói: “Tính tình chị của em còn cứng đầu hơn chị. Chị sợ chị nói gì đó không thích hợp thì em ấy sẽ ném chị ra ngoài. Hơn nữa... chị không phải nghĩ A Từ có thể xem bói biết trước tương lai sao, không chừng là phát hiện dưới căn nhà này có bảo tàng đấy?”

Sở Từ nheo mắt, thật sự là một cô gái ngây thơ mà. Một tháng trước nói gạt cô đến bây giờ vẫn còn tin tưởng.

Sở Đường tự nhiên biết chị nhà mình có nhiều thủ đoạn. Cho nên nghe nói như thế chỉ cười ngây ngô, chớp mắt qua loa với Tần Trường Tố.

Lúc này Sở Từ mới cẩn thận xem xét chung quanh căn nhà này. Đại sảnh của căn nhà này có diện tích lớn nhất, hơn một trăm mét vuông. Ngoài phòng khách, cuối cùng có hai phòng riêng biệt, một lớn một nhỏ. Phòng lớn có thể dùng làm phòng bếp, phòng nhỏ có thể làm phòng riêng. Ngoài ra phòng bếp thông cửa sau, cửa sau có sân rộng. Sân khá sạch sẽ, bên trong có nhiều bể nước lớn. Về phần cầu thang công cộng của các gia đình khác thì ở ngay góc, có tường vây ngăn cách. Cho nên không cần lo lắng sẽ có người thường xuyên qua lại sân sau này.

Sở Từ rất hài lòng với nơi này.

“Chị ơi, chúng ta mới đến đây, có muốn mua gì đi thăm hàng xóm hay không?” Sau khi Sở Đường và Tần Trường Tố ầm ĩ xong cũng nhớ đến chuyện chính.

Chỉ là nhắc đến chuyện này trong lòng hơi khó chịu, chủ yếu là hàng xóm chỗ này thật sự không ít. Ngoài người hai bên cửa hàng, còn phải chào hỏi với người trên lầu. Dù sao có rất nhiều thứ đều phải xài chung. Tương lai cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Nếu như giả ngu không để ý tới người cũng không tốt lắm.

“Tặng quà không thể nhẹ, nhưng trên lầu dưới lầu nhiều gia đình như vậy, cũng không thể mua gì quá đắt phải không?” Tần Trường Tố lập tức nói.

Sở Từ suy nghĩ: “Không nóng nảy, chờ sau khi dụng cụ nhà bếp đưa tới em có thể làm một ít thức ăn tặng qua, thực dụng cũng không lãng phí. Nhưng gần dây em không tiện về thôn, bên xưởng...”

“Em họ, xưởng còn có Hoắc thần tiên trông mà. Hơn nữa chị Hương Như mặc dù hơi thành thật, nhưng cũng may là cẩn thận. Ngoài ra, chị hiện tại mặc dù đi thep phụ em, nhưng lúc không bận cũng có thể trở về nhìn một cái. Cho nên em cứ việc yên tâm.” Tần Trường Tố lập tức vỗ ngực, dứt khoát lưu loát nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.