Editor: demcodon
Không chỉ có Hùng Xuân tỏ vẻ ngạc nhiên, mà ngay cả những người khác cũng vậy, hoàn toàn bị sốc trước những món ăn mà Sở Từ bày ra liên tiếp.
Lúc đầu nghe nói có một cô gái đến tìm Từ Vân Liệt mọi người cũng không nghĩ nhiều. Dù sao Từ Vân Liệt ở trong quân đội đã làm cho rất nhiều nhân viên y tế chung tình. Người lén lút chạy tới xem hắn huấn luyện cũng không ít. Cho nên nghĩ rằng cô gái dường như ngay cả điện thoại cũng không biết hẳn là em gái Từ Vân Liệt tương đối chăm sóc cùng thôn. Cho dù dáng vẻ xem như thông qua, nhưng khí chất cũng không khá hơn là bao. Nhưng không nghĩ rằng người này vừa vào cửa lại làm cho người ta tỏa sáng.
Dáng người không quá lùn, thân hình bình thường không mập không ốm. Mặc dù làn da trắng nõn mềm mại hơn Dịch Tình nhiều, nhưng lại có hơi thở khỏe mạnh. Mái tóc dài buộc nửa trông hơn rối nhưng có loại cảm giác kỳ lạ khôn thể giải thích được. Đôi mắt phượng, lông mày tự mang ngạo khí, cả người trông rất có sức sống. Hơn nữa loại thần thái bên ngoài của nàng lại không thể hình dung bằng từ xinh đẹp.
Con gái bình thường đa phần đều nhỏ nhắn, lanh lợi. Mặc dù xinh đẹp dùng để khen mấy cô, nhưng có rất nhiều người xinh đẹp cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Sở Từ thì khác, nàng nhìn qua giống như lửa mặt trời đỏ trong tuyết trắng mùa đông, hơi kiêu ngạo và hơi lạnh lùng. Nhưng lại có mấy tự tin quyết đoán và tỏa sáng lấp lánh.
“Anh Hùng, trong đây có nhiều món mặn như vậy, trong thôn nhỏ không có được mấy người có thể ăn được, càng đừng nói là làm. Em ấy còn nhỏ tuổi như vậy, anh hỏi câu này không phải làm em ấy khó xử sao?” Cô em họ Nghiêm Cầm ngồi bên cạnh Dịch Tình mở miệng cười nói.Trên mặt Hùng Xuân hiện lên một tia xấu hổ, nhưng nghĩ lại cũng đúng: cho dù cuộc sống của người bình thường ngày càng tốt hơn sau khi mở ra. Nhưng cũng không có nghĩa là có thể thường xuyên ăn được thức ăn như vậy. Hơn nữa dựa vào trình độ này gần như có thể so sánh với tiệc cả nước. Cô gái 17-18 tuổi như Sở Từ sao có bản lĩnh này?
“Em gái, những món ăn này em mua ở quán ăn nào? Nhắc đến quán ăn lớn nhỏ ở huyện này thì anh đã ăn qua không ít. Nhưng chưa thấy qua quán nào có thể làm ra trình độ như vậy...” Hùng Xuân sửa miệng cười nói.
Sở Từ mỉm cười, đối với hai cô gái đang tranh giành tình cảm trên bàn nàng không chút nào che giấu khinh thường của mình, khẽ cong môi nói: “Người thôn chúng em xác thực còn nhiều điều chưa thấy qua, nhưng cũng không có nghĩa là không có nhân tài. Em biết nấu ăn cũng không có gì hiếm lạ. Hơn nữa, thôn đổ nát như vậy không phải còn sinh ra Từ Vân Liệt sao? Phong thuỷ mà tốt thì con cháu sáng sủa mà thôi. Đồng chí Dịch và đồng chí Nghiêm nếu hâm mộ em sẽ nói với thôn trưởng một tiếng, để cho thôn trường xây một căn nhà gần phần mộ tổ tiên của thôn chúng em. Hai người cũng đến sống chung, không chừng qua 1-2 năm. Cho dù hai người không thể toàn năng như em, cũng có thể chấp vá như hoa như ngọc.”Nàng nói xong những câu này. Cho dù là người đàn ông thô bạo như Hùng Xuân cũng nghe hiểu được ý không khách khí của nàng, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Theo lẽ thường, cô gái bình thường lần đầu tiên quen nhiều người như vậy trong lòng ít nhiều gì cũng hơi căng thẳng và kiêng kị. Cho dù thật sự bị khi dễ cũng sẽ nén giận. Nhưng nàng thì khác, quả nhiên là trẻ tuổi nóng tính, nói mấy câu đã mắng hai cô gái ày trên bàn cơm này không đáng một đồng.
Tuy nói như hoa như ngọc là từ tốt. Nhưng nó cũng đại diện cho sự mềm mại và yếu đuối. Dịch Tình là nhân viên y tế đi theo quân đội, loại nhận xét này giống như một lời chế giễu cô. Đặc biệt là từ miệng Sở Từ nói ra quả thực là ủ rũ phá hư đến cực hạn.
“Anh Từ!” Nghiêm Cầm vừa nghe lập tức nhìn về phía Từ Vân Liệt.
Dịch Tình cũng vậy, đôi mắt nói hộ lòng mình, tràn đầy uất ức. Nhưng khóe miệng của Thẩm Dạng mỉm cười, vui mừng xem náo nhiệt.