Editor: demcodon
Nhìn từ bên ngoài là Dịch Tình đưa tiền, Sở Từ coi như có lợi. Nhưng một khi đã nhận thì mất phần, thật tốt đưa cơm đến ngược lại thành đầu bếp nhỏ phục vụ bọn họ, thể diện cũng không còn.
Nhưng Sở Từ cũng không phải người để ý thể diện. Nếu nàng từ chối chẳng phải bóp chết suy nghĩ của cô gái này một cách vô ích sao?
“Được! Nếu đồng chí Dịch nhất quyết đưa tiền cho em thì em sẽ nhận.” Sở Từ không chút khách sáo cầm khăn tay gói tiền nhét vào túi.
Dịch Tình hơi sửng sốt, nhưng tiếp theo cũng cười. Cô vốn dĩ nghĩ rằng Sở Từ có thể từ chối mức lương đầu bếp 200 đồng kia nên 50 đồng cũng không phải có sức hấp dẫn lớn với nàng, không ngờ cô gái này lại hẹp hòi như vậy. Quả thực là bánh bao nghèo trời sinh.
“Quần áo em cũng nhận. Nhưng nếu đó là đồ của em, vậy hẳn là có thể tùy tiện em xử lý đúng không?” Sở Từ lại cười nói.
“Đó là tất nhiên.” Dịch Tình rộng lượng nói.
Sở Từ mỉm cười, quay đầu nhìn hai bảo vệ trông cửa, tươi cười ngọt ngào: “Hai anh à, em có thể mượn điện thoại dùng được không?”
Nhân viên bảo vệ có ấn tượng tốt về nàng, cũng biết nàng quen với Thẩm Dạng. Lúc này lập tức gật đầu. Dịch Tình thay đổi sắc mặt, còn chưa kịp ngăn cản thì Sở Từ đã gọi điện thoại và bắt đầu nói chuyện với Thẩm Dạng.”Anh Thẩm, cô Dịch để mắt đến em, thưởng cho em 50 đồng tiền cơm. Cô ấy vừa khóc vừa cầu xin em nhận, em không lấy cũng không tốt. Nhưng dù sao đồ ăn là em mời mấy anh ăn, cầm số tiền này chính là chịu hổ thẹn. Em suy nghĩ một hồi quyết định đưa số tiền này thành tiền thưởng cho hai anh nhân viên bảo vệ chăm chỉ trông cửa. Anh thấy được không?” Sở Từ trực tiếp nói thẳng, một hơi tỏ rõ ý của mình.
Dịch Tình thay đổi sắc mặt. Nghiêm Cầm đứng bên cạnh lập tiến lên giật lấy micro.
Nhưng sức lực của Sở Từ không phải hai cô có thể so sánh được. Nghiêm Cầm kéo một hồi tay chân của Sở Từ cũng không di chuyển.
Thẩm Dạng nghe vậy hơi ngạc nhiên, xác thực không nghĩ tới Dịch Tình sẽ làm ra loại chuyện này, trong lòng cũng hơi không vui.
Sở Từ mời khách là ý tốt, bản thân Dịch Tình không thích ăn thì thôi, làm gì ầm ĩ đến khó coi như vậy? Quả thực là lãng phí xuất thân tốt. Nếu cô hiểu chuyện thông minh một chút thì Từ Vân Liệt sẽ không xem thường cô như vậy.”Nếu như tặng tiền cho em thì chính em xử lý là được. Nhưng anh cũng thay mặt nhân viên cám ơn em.” Thẩm Dạng khách sáo nói.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy.” Sở Từ nói xong cúp điện thoại còn lưu loát hơn lần trước.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Từ không nói hai lời chia tiền thành hai phần đưa cho hai nhân viên: “Hai anh đừng khách sáo, đây là ý của ông chủ. Anh ấy vừa nói qua điện thoại, mặc kệ là chức vụ gì đều là một phần không thể thiếu nhất trong nhà máy. Hai anh xứng đáng có được số tiền này, cảm ơn hai anh đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày để bảo vệ an toàn cho nhà máy.”
“Đúng rồi, em xách hộp cơm lớn trong tay như vậy, không thể lại lấy thêm đồ khác. Hơn nữa loại màu sắc loè loẹt tương đối già dặn không thích hợp với tuổi của em. Hai anh nếu thích có thể chọn mang về tặng cho vợ, em bảo đảm hai chị sẽ vui vẻ.” Sở Từ nói tiếp.
Hết cái này đến cái khác, đôi mắt xinh đẹp của Dịch Tình đã tràn ngập lửa giận. Nhưng cố tình, Sở Từ nói nhanh nhẹn dứt khoát, cô căn bản không có cách nói gì nữa!
Không cho nàng tặng, sau đó nếu hai nhân viên bảo vệ này mất hứng. Sau đó truyền ra ngoài, chẳng phải hình tượng của cô ở trong lòng Từ Vân Liệt sẽ bị phá hủy sao?
Quần áo mà Dịch Tình tặng quả thật rất đẹp. Mặc dù không phải hoàn toàn mới, nhưng hầu như giống nhau. Dù sao cô là một cô gái có thân phận, ra cửa cũng không có khả năng mang theo đồ mình không thích.
Thời buổi này mỗi nhà đều tiếc làm đồ mới, một cái áo bông làm để cho con cháu trong nhà thay phiên nhau mặc, miếng vá nhiều đã thành nét đặc sắc. Hiện tại có người cho đồ tốt miễn phí như vậy, còn nói dễ nghe như vậy. Hai người làm sao có thể từ chối cửa này chứ?