Editor: demcodon
Giữa hai quán ăn luôn có sự cạnh tranh gay gắt, sự xuất hiện của Sở Từ đã kích thích hai vợ chồng quán bên cạnh. Dù sao đối phương cũng làm đầu bếp lâu năm. Ngày hôm sau buộc phải làm thêm hai món mới, một đợt khách gần đó đầu tiên thực sự tiến vào quán bên cạnh.
Buôn bán đã không còn vắng vẻ nữa, miệng bà chủ đều cười nhếch lên trời, còn không quên đi ra ngoài cửa nháy mắt trêu chọc với Sở Từ, ngẩng cao đầu tự hào cũng không biết mệt.
“Có một số quán ăn cứ thích làm mấy món lạ mắt gì đó chỉ có thể tạm thời thu hút mọi người mà thôi, chờ mọi người đều biết hương vị không ngon. Sau này nhất định không bao giờ đến nữa. Tuổi còn nhỏ đã chạy đến học người khác mở quán ăn, cũng không nhìn xem mình có năng lực kia hay không.” Bà chủ kỳ quái, giọng sắc bén truyền thật xa, nghe được rõ ràng.
Tần Trường Tố hơi nóng nảy: “Em họ, em đừng quan tâm đến, quán bên cạnh là chồn chân chống nạng, giả làm người mà thôi! Khách hàng đến quán bà chỉ vì quán ăn đột nhiên thay đổi dáng vẻ cảm thấy hiếm lạ mà thôi, biết đâu lát nữa lại hầm hừ đi ra!”
Sở Từ không nhịn được mỉm cười: “Mọi thứ đều tuy thuộc vào năng lực, quan tâm đến bà ta làm gì?”
“Chị chỉ là chướng mắt dáng vẻ đắc ý kia của bà ta!” Tần Trường Tố thở hắt ra.
Sở Từ cũng khong nghĩ nhiều. Dù sao khách hàng này sớm muộn gì cũng có, không cần phải gấp gáp nhất thời.
“Tôi dám cá là hôm nay quán con bé kia không có một người khách!” Bà chủ hả hê nói với đàn ông nhà mình: “Hai quán ăn trên đầu đường cũng cố gắng ra sức hơn. Sáng sớm tôi đã nghe người ta nói bọn họ cũng làm lại quán và thực đơn, đều đưa ra thêm món sở trường. Điều này cũng chưa hết, hôm nay có một quán gọi món mặn tặng món chay, thủ đoạn lớn như vậy so với quán bên cạnh tặng đồ chơi nhỏ mạnh hơn nhiều!”
Sở Từ tặng đồ gì đó xác thực không đặc biệt, có câu đối có cắt giấy, hoặc là món đồ chơi cho trẻ con. Nhưng chữ của nàng đẹp, thường là người có chút nghiên cứu về chữ nhất định đều vui khi sưu tập chúng. Cho dù là gia đình bình thường cũng có óc thẩm mỹ. Hơn nữa, gần tết nhất, có đồ Sở Từ tặng bọn họ cũng không cần đi mua.
Nhưng dù sao câu đối này cũng không đáng giá, so với quán ăn khác làm hoạt động mua một tặng một thật là kém một chút.
Bản thân Sở Từ không để ý đến chuyện bên ngoài. Căn bản không biết mình khai quán ăn này làm cho những người cùng ngành mang đến thay đổi lớn như vậy.
Ngày hôm qua quán ăn chật ních, động tĩnh quá lớn. Hôm nay nhiều hàng xóm xung quanh đều quan sát động tĩnh của Phúc Duyên Đài.
Giống như bà chủ quán ăn, có nhiều người cảm thấy Sở Từ sắp khóc. Thậm chí lúc giữa trưa, thấy không có ai vào quán ăn hàng xóm đều đến an ủi.
“Chị em hai đứa là lần đầu tiên mở quán ăn phải không? Có thể làm được như vậy đã không tệ. Dù sao ông chủ của mấy quán ăn khác đều lớn tuổi và có kinh nghiệm, cháu buôn bán kém hơn cũng không có gì kỳ quái, cũng không nên bởi vì nhất thời không chịu nổi đả kích mà không làm. Nếu không sẽ lãng phí tiền vô ích.” Bà lão trong cửa hàng quần áo tận tình khuyên bảo.
Đúng lúc, người phụ nữ kia cũng lắc lư đi tới quán ăn, trong tay cầm một đĩa đồ ăn kèm cười hì hì nói: “Bà Vương cũng không thể nói như vậy. Nếu đã biết mình không giỏi kinh doanh ăn uống nên đổi nghề sớm một chút. Ngôi nhà này dùng để mở cửa hàng quần áo cũng được, không nhất định phải mở quán ăn. Bà nói có đúng không?”
Bà Vương này chính là thợ may, trong nhà tất cả đều là con gái. Hơn nữa đều đã gả chồng, hai vợ chồng không có việc gì làm nên mở cửa hàng này, buôn bán cũng không tệ lắm.
Nhưng bây giờ bà chủ này nói ra lời này hiển nhiên chính là hy vọng Sở Từ cạnh tranh buôn bán với bà Vương, đồng thời cảnh báo cho bà Vương đừng khuyên người lung tung.