Editor: demcodon
Sở Từ vẫn luôn chú ý động tĩnh của bà Lưu này, ở cách đó không xa đúng lúc nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ chồng nàng dâu này mỉm cười. Sau khi thấy Sở Thanh Phân hầm hừ tức giận bỏ đi. Lúc này mới tiến lên nhìn bà lão lưng gù này nói: “Bà có biết Thúy Nha không?”
Mấy chữ đơn giản lại lập tức làm cho sắc mặt bà lão này đột nhiên thay đổi: “Tại... tại sao mày...”
Sở Từ vừa thấy dáng vẻ của bà thì biết bà cũng rõ ràng tình huống năm đó, ánh mắt trong chớp mắt lạnh lẽo xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu là như thế, vậy nhà họ Lưu của bà đoạn tử tuyệt tôn cũng là xứng đáng... Nhưng...”
“Có lẽ bà sẽ không đợi được ngày con trai bà ra tù, nể tình bà tuổi già sợ là không có người đưa tang. Tôi cũng có thể nhắc nhở bà một chuyện.” Sở Từ đang nói thì chuyển giọng nói tiếp: “Con trai bà và Vương thị yêu đương vụng trộm hơn 20 năm. Mấy ngày trước đó bên ngoài đều đồn con trai của Vương thị không phải của cậu cả tôi, chỉ sợ cũng không phải lời đồn vô căn cứ. Ba đứa con trai của Vương thị, không chừng... chia cho bà một đứa cũng được.”
Nói xong, Sở Từ khinh thường nhìn bà một cái. Sau đó nhanh chóng bước đi.
Sau lưng, bà Lưu đứng sững sờ, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, điên cuồng chạy về phía ông Sở đã đi cách xa mấy chục mét.
Sở Từ nói rất đúng. Bà không có bản lĩnh tranh cháu nội với thôn trưởng. Nhưng không có đạo lý không thể tranh với nhà họ Sở! Ông Sở nhiều cháu nội như vậy, dựa vào cái gì còn muốn chiếm lấy cốt nhục của con trai bà không buông tay chứ? Hơn nữa, năm đó Vương thị lập gia đình mấy năm đầu bụng căn bản không tin tức. Nhưng lúc liên lạc với con trai bà thì có, vậy có thể không phải là của con trai bà sao?
Mẹ Lưu mất con trai, trong lòng vốn dĩ yếu ớt. Trước mắt lại dường như bắt được cọng rơm cuối cùng, tuyệt vọng lao theo hy vọng của mình và phát điên.
“Em họ, ba đứa em họ kia của chị... có thể hơi vô tội hay không?” Tần Trường Tố nhìn bóng dáng bà Lưu, trong lòng đột nhiên hơi chột dạ.
“Thật sao? Không trải qua chút chuyện này thì làm sao lớn lên được? Hơn nữa, vì đạt được mục đích tự nhiên cần phải có hy sinh. Ba đứa em họ kia còn không đáng em mềm lòng vì bọn nó.” Sở Từ cũng không thèm để ý liếc mắt những người đó một cái, tiếp tục đi đường của nàng.
Ba anh em con cậu cả do Sở Thiên Dũng cầm đầu, đều là tiểu bá vương. Trong bọn nó đứa nhỏ nhất cũng 10 tuổi. Nhưng ngoại trừ dùng thủ đoạn gian dối ở ngoài không đúng tý nào, còn nhỏ tuổi đã biết ỷ thế hiếp người. Trước kia Sở Đường ở nhà họ Sở cũng không ít lần bị bọn nó ức hiếp. Cho nên lần này, coi như là nàng đòi tiền lãi cho em trai ruột.
Nhà họ Lưu mặc dù chỉ có một mình bà lão, nhưng cũng có họ hàng. Con nối dõi lại là chuyện lớn. Cho nên sau này tuyệt đối sẽ vẫn luôn cắn nhà họ Sở không buông. Ông Sở là một người sĩ diện như vậy. Nếu tự mình đưa cháu nội ra ngoài thì không chỉ có thừa nhận Vương thị đội nón xanh cho con trai ông, lại thừa nhận nhà họ Sở là một tên ngốc, đã nuôi con trai người khác nhiều năm như vậy. Cho nên loại thiệt thòi này ông Sở làm sao sẽ chịu chứ?
Một chiêu chó cắn chó này nàng dùng rất sảng khoái, cũng vui vẻ.
Sở Từ một khi vui vẻ miệng sẽ ngâm nga một điệu hát dân gian. Tần Trường Tố vừa nghe em họ nói như vậy cũng cảm thấy bản thân rất vô dụng. Mấy năm nay bị mấy đứa em họ này ức hiếp bao nhiêu. Bây giờ thì tốt rồi, có thể trả thù ngược lại còn mềm lòng, thật sự là xứng đáng bị người xem thường.
Chuyện của Lưu Dương Sinh và Vương thị này treo hơn một tháng, cho đến không khí ăn tết đến mới phai nhạt một chút.
Trong khoảng thời gian này, bà Lưu kia và ông Sở thật sự trình diễn một tuồng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người. Thậm chí có tranh đấu thật sự này. Ngay cả phim chiếu ở trong thôn cũng không được hoan nghênh như vậy.