Editor: demcodon
Từ Vân Liệt đã nghĩ ra cách tốt nhưng không nói với Sở Từ. Thậm chí Sở Từ vẫn luôn bận rộn ở sau bếp căn bản cũng không biết Sở Thắng Lợi đã tới. Chỉ biết là lúc mình hết bận thì bàn khách cuối cùng rời đi, sắc trời cũng đã tối. May mắn nàng mặc dù là con gái, nhưng hiện tại thể lực rất tốt. Bằng không đã mệt đến ngất xỉu từ lâu.
Khoảng 7-8 giờ tối chính thức đóng cửa. Lúc này Sở Từ mới ngăn kéo ở quầy lễ tân ra, nhìn thấy bên trong nhét đầy tiền lẻ.
Các món ăn ở chỗ nàng không đắt, món ăn nguội đơn giản như đậu phộng từ 3 đến 6 hào, món chay thì rẻ nhất cũng 8 hào một đĩa, món đắt nhất cũng khoảng 3 đồng. Đa số khách đến chỉ gọi hai ba món. Nhưng sau khi ăn mấy miếng thì hầu hết đều phải gọi thêm món ăn. Đặc biệt sau khi biết món sở trường của nàng thì đa số đều sẽ gọi một món ăn thử.
Một ngày trôi qua, gần như là tiệc cơ động (buffet), không ngừng tiếp đón gần ba trăm bàn khách. Mỗi bàn ăn cũng không ít, trung bình khoảng 3 đồng một bàn, thu nhập khoảng 8-900 đồng.
Tất nhiên, dù sao cũng là ngày đầu tiên, có rất nhiều người đến góp vui nên thu nhập không tưởng. Sau này chưa chắc có thể kéo dài liên tục như vậy, hơn nữa chi phí của quán ăn này rất cao. Nguyên liệu bao gồm: dầu, muối, nước tương, dấm đã chiếm khoảng một nửa. Ngoài ra phải trừ chi phí cho những món quà nhỏ và tiền điện, tiền thuê nhà, vv..., lợi nhuận còn lại khoảng 300 đồng.
Nhưng số tiền như vậy đối với người bình thường chắc chắn là giá trên trời, cả huyện tuyệt đối không có quán ăn nào lúc khai trương lại chật kín như Phúc Duyên Đài.
“Một ngày bán được 8-900 đồng, một tháng không phải là hơn 20.000 sao?” Tần Trường Tố nghe được Sở Từ cộng tiền thì tim nghẹn đến cổ họng, khó tin nói: “Vậy, nhiều tiền như vậy... Em họ, không bao lâu nữa em cũng có thể trở thành nhà triệu phú?”
Ở trong thôn, làm ruộng trồng trọt thêm một năm có thể kiếm được 1000 đồng cũng đã rất khó. Nhưng không phải ai cũng có thể như gia đình nhà mẹ của Tôn Bách Linh có nhiều người và nhiều ruộng, trong chớp mắt trở thành nhà triệu phú!
“Đây là thu nhập mà thôi, lợi nhuận thu được chưa đến một nửa. Hơn nữa dù sao cũng là ngày đầu tiên khai trương nên có nhiều người đến. Chỉ sợ ngày mai số người sẽ giảm đi một nửa.” Sở Từ ăn ngay nói thật.
“Nếu giảm một nửa thì một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Tần Trường Tố trừng mắt mắt hỏi.
“Hơn 100 đồng.” Sở Từ cũng không gạt cô.
Tần Trường Tố hít sâu một hơi. Cô nghĩ đến ban ngày Sở Từ tặng nhiều đồ ra ngoài, còn tưởng rằng gần như không có lời. Ai ngờ mặc dù là như vậy vẫn kiếm được tiền, hơn nữa số tiền kiếm được một tháng còn nhiều hơn người khác kiếm một năm như cũ.Đây chỉ là quán ăn mà thôi, không tính đến xưởng sản xuất thuốc kia của nàng xưởng!
“Vậy, vậy cũng quá nhiều... Em họ, em nói tất cả quán ăn cửa hàng điều kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Nhưng tại sao trong huyện lại có ít quán ăn như vậy?” Tần Trường Tố khó hiểu hỏi.
Khóe miệng của Sở Từ co giật. Sở Đường ngồi bên cạnh cũng không nhịn được cười nói: “Chị họ, chị phải biết rằng gần sắp bước qua năm mới, mọi người đều muốn ăn ngon một chút. Cho nên ra tay cũng hào phóng hơn. Hơn nữa quán ăn khác làm gì có buôn bán giống chúng ta chứ? Một ngày cho dù có thể có mấy chục bàn khách đã xem như không tệ. Hơn nữa món ăn trong những quán ăn đó cũng không ngon bằng chị em làm, tự nhiên không có khả năng làm cho khách gọi thêm mấy món. Trong một ngày có một bàn tiêu tốn hơn 10 đồng đã coi như không tệ rồi, hơn 5 đồng chỉ sợ cũng ít ỏi hai ba bàn mà thôi. Cứ tính theo như vậy, thu nhập hằng ngày của những quán đó chỉ hơn người bình thường một chút thôi. Khi may mắn thì có lẽ còn lời được 50 đồng. Khi xui thì có thể không lời không lỗ cũng đã không tệ rồi.”