Editor: demcodon
Sở Đường đứng bên cạnh nghe được lời dì nói thì xấu hổ cúi đầu. Chị ruột của mình, tất nhiên cậu cũng muốn chăm sóc tốt cho chị ấy. Nhưng Sở Từ làm mọi chuyện đều tốt hơn cậu, rất nhiều việc cậu căn bản không thể nhúng tay. Hơn nữa, bàn về sức lực thì cậu không thể so với Sở Từ. Người duy nhất có thể so sánh được chính là anh Từ - Từ Vân Liệt. Bàn về kỹ thuật càng không cần phải nói, chị cậu là người có thể làm ra mấy chục món khác nhau từ bột mì. Cậu chỉ có thể nhìn từ xa, nhiều lắm thì giúp một chút mà thôi.
“Dì, lát nữa phạt A Đường đi ra ngoài ngủ là được. Hai dì cháu chúng ta tâm sự cả đêm.” Sở Từ cười nói.
Sở Tú Trinh và Sở Đường nghe vậy hơi khó hiểu. Lúc này Sở Từ mới giải thích: “Anh Từ đưa cháu trở về. Anh ấy không về nhà họ Từ ngủ mà ngủ trên xe ở ngay bên ngoài, để cho A Đường đi ra ngủ với anh ấy.”
“Xe? Anh Từ lái xe về? Anh ấy biết chạy à?” Sở Đường nhất thời phấn chấn tinh thần, vội vàng hỏi.
“Khi anh Từ của em ở quân đội ngay cả xe tăng cũng có thể điều khiển. Bình thường là thứ gì có bánh xe anh ấy điều biết sử dụng.” Sở Từ nói một cách tự hào.
Sở Đường càng kích động, cũng không quan tâm Sở Từ lập tức chạy ra. Cậu vừa chạy ra khỏi cửa thì quả nhiên nhìn thấy xe hơi nhỏ dưới gốc cấy táo. Cậu kích động hét lên, cả người đều muốn nhào lên, nhìn dáng vẻ này đừng nói là để cho cậu ở một đêm. Cho dù là ở một năm cậu nhất định cũng vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Đường, Sở Tú Trinh và Thôi Hương Như cũng hơi ngạc nhiên. Dù sao Sở Từ cũng không có hiểu nhiều về đứa em trai Sở Đường này. Nhưng từ trước đến nay đều rất điềm đạm, hiếm khi có lúc tính trẻ con như vậy. Bây giờ cậu phản ứng thật giống như là đứa trẻ nhìn thấy viên kẹo yêu quý, đôi mắt trở nên sáng lấp lánh như những vì sao.
Mặc dù người phụ nữ trong nhà cũng cảm thấy hứng thú với chiếc xe bên ngoài. Nhưng chỉ giới hạn trong tò mò mà thôi. Sau khi ra ngoài nhìn một vòng thì không bám dính giống như Sở Đường. Hai người lại trở về phòng bắt đầu quan tâm đến tình hình của Sở Từ.
“Dì nghe Hoắc thần tiên nói việc buôn bán của cháu ở Phúc Duyên Đài khá tốt, chỉ là nhà bên cạnh không thân thiện lắm, còn tìm cháu gây chuyện, không có gì chuyện chứ? Thật sự không được thì nói dì đi với cháu một chuyến. Mặc dù dì không được việc, nhưng dù sao người phụ nữ nhà bên cạnh xem như cùng thế hệ, sẽ không mất tự tin. Lúc cãi nhau cũng không cần kiêng nể.” Sở Tú Trinh nói.
Sở Từ nhếch khóe miệng, dì của nàng chính là hình tượng vợ hiền mẹ tốt. Hơn nữa, trước đó bị người nhà họ Tần chà đạp nhiều năm như vậy, nên tính cách hơi yếu ớt. Lúc nói chuyện đều nhỏ nhẹ, rất ít khi có mâu thuẫn với người khác. Mặc dù thật sự có mâu thuẫn, nhất định cũng có thể nhường được thì nhường, cốt khí thậm chí còn kém hơn chị Hương Như. Bây giờ lại nói cho nàng là muốn giúp nàng cãi nhau với người khác?
“Chẳng qua chỉ là đối thủ cạnh tranh mà thôi. Nếu cãi nhau có tác dụng thì khắp đường phố sẽ náo nhiệt. Mọi người cũng không cần làm ăn, dựa vào cái miệng là được.” Sở Từ cười nói.
Sở Tú Trinh cau mày: “Dì cũng không hiểu những điều này, chỉ là cảm thấy một đứa con gái như cháu vất vả như vậy cũng không dễ dàng.”
“Cháu không sao... Đúng rồi, dì à, lúc cháu không có ở nhà có ai từ thôn họ Tần đến không?” Sở Từ lại hỏi.
Sở Tú Trinh vừa nghe trong mắt hiện lên một tia kiêng kỵ, giọng nói hơi yếu ớt: “Có, nhưng bọn họ không dám làm gì dì. Hơn nữa cũng không phải quấy rối dì. Đúng rồi, thôn trưởng bên thôn họ Tần cũng ra tay giúp đỡ, để cho dì và dượng của cháu ly hôn. Bây giờ Trường Tố có cháu chăm sóc, Trường Bình cũng lớn lên có thể làm chủ. Cuộc sống khó khăn của dì xem như đã qua rồi.”
Người thôn họ Tần căn bản là không dám để cho Sở Tú Trinh về thôn. Dù sao không khí ngược đại con dâu ngoài thôn bọn họ còn chưa qua đi. Mặc dù động vật trong thôn đều khôi phục bình thường, nhưng ai cũng không muốn làm cho những chuyện kỳ quặc này xảy ra một lần nữa.