Editor: demcodon
Đối với Từ Nhị, Sở Đường chưa chắc cũng không phải thấy không rõ. Mọi người đều là sói đội lốt cừu, tâm tư đều là không khác nhau. Nhưng chính là không rõ ràng mà thôi, chủ yếu chính là cậu cảm thấy chị nhà mình cũng đủ sức quyến rũ. Trong vòng 5 năm hoàn toàn có thể chiếm giữ trái tim Từ Nhị. Chỉ là không ngờ rằng xung đột giữa hai người lại lớn hơn cậu tưởng tượng.
Sở Từ chính là muốn nói rõ ràng mọi chuyện, miễn cho tương lai Từ Nhị tiếp tục lừa mình dối người.
Làm kỹ nữ (gái làng chơi) còn muốn lập đền thờ. Loại chuyện này ngẫu nhiên xảy ra không tính, cứ tiếp tục như vậy thời gian dài chỉ sợ một trái tim chân thành đều thành đen, ngụy trang nhiều hơn. Diện mạo bản thân ban đầu đến cuối cùng có lẽ cũng không tìm thấy.
“Được rồi, đừng làm dáng vẻ chết vợ. Từ hôm nay trở đi, nếu cậu thật sự muốn ở lại cái nhà này, vậy thì đơn giản. Sở Đường đối xử với cậu như thế nào thì cậu đối xử với nó như thế. Công việc trong nhà nên làm cậu có rảnh thì giúp một tay. Những người lung tung rối loạn đừng chọc về nhà, thật sự bất đắc dĩ dẫn về thì tự mình đánh trả, đừng làm cho đối phương mắng cả nhà đều xấu hổ theo!” Sở Từ cuối cùng lại nói.
Hát tuồng này cũng dễ làm thôi, vẫn cứ lăn lộn như vậy chỉ sợ vị thiếu gia thanh cao này không chừng nhăn mặt bỏ đi. Đến lúc đó lại đến Sở Đường lo lắng suông.
Về phần mục đích kêu y làm việc, thật ra cũng không phải thật sự cần y giúp một tay, chủ yếu vẫn là muốn bồi dưỡng ý thức tham dự của y. Chỉ có thật sự đi theo gia đình này cùng nhau cố gắng mới có thể cảm thấy mình là một phần của gia đình này, mà không phải ngồi mát ăn bát vàng ngày càng xa.
Cậu bé 17 tuổi bị Sở Từ mắng mắt đều đỏ. Nếu không phải cần mặt mũi thì hiện tại nước mắt đã chảy xuống. Sở Từ thích nhìn người cười, cũng thích thấy người khóc, cười tươi lên tinh thần, khóc lên ánh mắt ẩm ướt càng tinh thần hơn.
Giờ phút này cổ họng Từ Nhị đã nghẹn nói không nên lời nói, chỉ cứng ngắc gật đầu.
Lúc này Sở Từ mới vừa lòng mặc kệ y.
“Hai ta cũng là anh em tốt, muốn khóc thì khóc đi, cũng không mất mặt.” Sở Đường vỗ bả vai Từ Nhị, hai anh em lại đi tới một chỗ.
Khóe miệng Từ Nhị co giật nói: “Chị cậu chính là hổ cái.”
“Không hẳn vậy, nhưng hổ cái này oai phong nha, vừa biết quản gia vừa biết kiếm tiền, còn bảo vệ đàn con, thật tốt nha!” Sở Đường chân thành nói.
Từ Nhị liếc mắt xem thường, là bảo vệ đàn con. Nhưng bây giờ đàn con ở trong mắt Sở Từ người duy nhất là Sở Đường, mà y chính là con sư tử ốm yếu không cẩn thận bước vào đàn hổ muốn trở thành người một nhà, còn phải cởi đầu lông rậm sư tử của mình trước!
Nhưng không thể không nói khi mở ra giếng trời để nói chuyện thẳng cũng có chỗ tốt hơn. Trước kia Sở Từ cố kỵ mặt mũi vị khách là y, từ trước đến nay lưu lại vài phần làm người, cũng không sai khiến y. Cho nên bắt đầu sống chung có vài phần cảm giác giả dối.
Nhưng buổi chiều hôm nay, Từ Nhị lại bị cô ép buộc chân không cầm cuốc đi theo cô xuống ruộng xới đất. Ước chừng đến trời tối, trên tay đều nổi lên bọt nước. Nhưng lúc ăn cơm lại không cảm thấy chột dạ, ăn từng đũa từng đũa một chút cũng không mang theo khách khí.
--- ---
Buổi tối Sở Từ đến nhà Thôi Hương Như ngủ nhờ, sáng sớm hôm sau lại trở về.
Hai anh em nghỉ ngơi hai ngày, ở nhà có thể giúp nàng không ít chuyện. Nhưng cũng không biết có phải gần đây phong thủy xảy ra vấn đề gì hay không. Trước một ngày trong nhà mới có khách đến. Sáng sớm hôm sau lại có một chuyến viếng thăm thứ hai, hơn nữa nằm ngoài dự kiến của Sở Từ.
Ba mẹ Từ Nhị mang theo một cái rổ trong tay. Trong rổ được phủ một tấm vải đỏ, dưới vải đỏ là hơn 10 quả trứng gà. Ngoài ra còn cắt một miếng thịt heo đến.
Thời buổi này, chỉ có ngày lễ ngày tết mới ăn thịt. Thịt này mắc không nói, còn phải mua bằng phiếu. Bây giờ cuộc sống của Sở Từ mặc dù vẫn tốt. Nhưng những thứ xa xỉ như vậy sau khi mượn xác hoàn hồn cũng chỉ ăn hai đến ba lần thôi.