Editor: demcodon
Nói đến một nửa, Võ Thuận nói ngập ngừng, lộ ra gương mặt đỏ bừng. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thôi Hương Như, vội vàng nói tiếp: "Em... em đừng hiểu lầm, anh không phải ghét bỏ em không sinh con được... Là... là... anh nghe người trong thôn nói về chuyện của em. Nhưng anh không quan tâm đế những điều này... Hương Như, anh thề với trời, anh là thật lòng với em. Bất luận tương lai có chuyện gì xảy ra, anh hứa cả đời cũng không thay đổi tình cảm này..."
Thôi Hương Như cũng nổi lửa giận, đừng nói trước kia cô thật sự không có gì với Võ Thuận. Cho dù là có thì chuyện ngày hôm qua cũng đủ có thể làm cho cô chặt đứt mọi tâm tư. Giờ phút này Võ Thuận nói càng chân thành thì cô lại càng cảm thấy bất an.
Cho đến bây giờ cô chưa từng gặp rắc rối lớn như vậy, người không nói lý nhất từng gặp chính là mẹ chồng trước đây của cô - dì Hoàng. Nhưng lúc trước bản thân yếu đuối, cũng chưa từng cãi nhau quá dữ dội với dì Hoàng. Có thể nói, ngày hôm qua là lần đầu tiên trong đời cô giống như người đàn bà đanh đá vừa đánh vừa mắng. Mặc dù làm cho người khi dễ cô chật vật chạy đi. Nhưng cách này không hợp với cô một chút nào. Cô không muốn làm như vậy một lần nữa.
Tối hôm qua thật là ác mộng, những người như mẹ Võ Thuận ở khắp nơi trong giấc mơ đều giương nanh múa vuốt ra tay đánh cô. Cô cố gắng phản kháng, cố gắng chạy, nhưng làm sao cũng không tránh khỏi.
Cô sợ, thật sự rất sợ. Cô không muốn người đàn bà kia lại tìm đến nhà. Cô không muốn đi giải thích những điều tương tự một lần nữa, không muốn chịu ánh mắt xem thường không có lý do của người đàn bà kia. Cho nên là thật lòng hy vọng Võ Thuận có thể cách cô càng xa càng tốt. Thậm chí xem như không quen biết càng tốt.
Bởi vậy giờ phút này nghe được những lời hứa hẹn trong lòng Võ Thuận, cô không chỉ không có một chút cảm động. Thậm chí như gặp sét đánh, vừa sốt ruột vừa tức giận: "Tôi không cần thật lòng của anh! Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh, cầu xin anh đừng đến tìm tôi nữa có được không? Thôi Hương Như tôi cho dù cả đời không lấy chồng nữa, cũng tuyệt đối sẽ không tiến vào cửa nhà họ Võ của anh!"
"Hương Như, em đừng tức giận mà nói những lời như thế. Làm gì có người phụ nữ nào cả đời không lấy chồng chứ?" Võ Thuận vội vàng nói.
Gã căn bản không tin Thôi Hương Như không muốn lấy chồng nữa. Cô là người phụ nữ tốt, cần mẫn và hiểu chuyện, nhất định sẽ là vợ hiền dâu thảo. Chỉ là bây giờ chưa nghĩ đến thôi.
Gã cũng biết xã hội này quá khắc nghiệt với những người phụ nữ như Hương Như. Cô đã ly hôn một lần, có quá ít người có thể chấp nhận cô. Nếu không gả cho gã, tương lai số phận của cô sẽ càng tồi tệ hơn; có khả năng chỉ tìm được ông già 4-50 tuổi làm mẹ kế cho người ta, cũng có khả năng sẽ bị người lên án cả đời. Gã không muốn cô chịu đựng như thế, không muốn cô chịu đối xử như vậy. Cho nên sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với cô, muốn giành được sự đồng ý của gia đình. Một ngày nào đó, ba mẹ của gã nhất định sẽ gật đầu...
Gã không tin Thôi Hương Như không hiểu tình cảm của mình. Nhưng nếu như đã biết tại sao không đồng ý chấp nhận gã chứ?
Cuộc đời của Võ Thuận đã quen với mọi việc thuận lợi suôn sẻ. Trong mắt gia đình và bạn bè của gã, gã cũng đủ tốt. Tự nhiên cảm thấy Thôi Hương Như tất nhiên nên thích gã.
Nhưng Thôi Hương Như lại bị những lời gã nói tức giận đến buồn cười. Võ Thuận chỗ nào cũng tốt, đối xử