Editor: demcodon
Lúc này ba Từ nghe tin Sở Từ muốn đuổi ông đi thì cả người lập tức choáng váng.
Trước khi chuẩn bị trả hết nợ, ông đã đặc biệt hỏi qua Sở Từ rằng liệu ông có thể tiếp tục làm việc ở Phúc Duyên Đài hay không. Dù sao ông cũng sống hòa đồng với mọi người ở đây. Thậm chí còn chút cảm tình với công việc ở sân sau. Ở chỗ này, ông có thể cảm nhận được mình đang sống; không giống như trước đây ở thôn Thiên Trì, suốt ngày uất ức ở trong nhà bị vợ quát mắng.
Lúc chờ đợi Sở Từ trả lời, đó là khoảnh khắc khó chịu nhất trong mười mấy năm qua của ông. Khi nghe được giọng Sở Từ đồng ý, ông thậm chí một lần cảm thấy đứa bé Sở Từ này thật lương thiện và đáng yêu.
Nhưng chưa đầy một tháng làm việc nghiêm túc, ông đã bị Sở Từ sa thải rồi?
Mặc dù Sở Từ đồng ý trả cho ông 30 đồng. Nhưng dù thế nào thì ông vẫn không vui nổi.
“Bà chủ Sở, chuyện này là lỗi của tôi. Tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm, cô hãy cho tôi một cơ hội nữa đi!” Ba Từ nôn nóng nói với gương mặt đỏ bừng.
“Chú Từ, tôi đã cho chú một cơ hội.” Thái độ của Sở Từ không có một chút động lòng nói thêm: “Vốn dĩ lúc chú trả hết nợ thì nên rời đi. Nếu không phải vì chú làm việc cẩn thận hơn một năm làm tôi rất hài lòng, tôi cũng không có khả năng giữ chú lại. Chú cũng biết Trương Hồng Hoa có tính tham lợi, còn con trai chú không học vấn, không nghề nghiệp. Chỉ cần không có mặt tôi thì bọn họ có thể dựa vào chú đến chỗ tôi gây rắc rối, giống như bây giờ. Nhưng trước đó tôi hơi tin tưởng vào chú. Dù sao tôi tin tưởng người đàn ông nói một không hai như anh Từ, hẳn là có một người ba có tính tình tương tự. Nhưng không nờ rằng tôi đã đánh giá cao chú.”
Mặt ba Từ càng khó coi, đặc biệt là lúc Sở Từ nhắc đến Từ Vân Liệt. Ở Phúc Duyên Đài, ông cũng nhận được rất nhiều tin tức về con trai cả. Trong lòng ngoại trừ kiêu ngạo thì không có gì khác. Thậm chí còn gạt đi những ân oán mà ông từng có với vợ trước.
Mặc dù vợ trước ghét bỏ ông chân què vô dụng, nhưng vẫn có ân với ông. Bởi vì để lại cho ông đứa con trai ngoan như Từ Vân Liệt, làm cho nhà họ Từ của ông rạng rỡ tổ tiên, tương lai ông có chết cũng có mặt mũi gặp tổ tiên.
Chính vì chịu ảnh hưởng của đứa con trai xuất sắc như vậy nên ông ngày càng nghiêm túc với bản thân, sợ làm xấu mặt con trai. Ông bắt đầu chậm rãi không dám ham món lợi nhỏ, không dám nói những lời vô trách nhiệm. Mặc dù đã chịu nhiều hạn chế, nhưng lại được rất nhiều người tôn trọng, làm cho mặt ông sáng lên, trong lòng cũng trẻ hơn rất nhiều.
Cho nên, khi hiện tại Sở Từ nói đã đánh giá cao ông, lập tức làm cho ông cảm thấy mình bị đánh trở về nguyên hình. Loại cảm giác chênh lệch này làm cho ông không còn mặt mũi gặp người. Chỉ cảm thấy ánh mắt của những đồng nghiệm xung quanh đều làm cho mặt ông nóng rát và đau đớn.
Ông bĩu môi, cuối cùng vẫn chưa nói ra lời cầu xin, càng không có cách nào mặt dày ở lại. Cuối cùng chỉ có thể cầm tiền, căng da đầu kéo Trương Hồng Hoa và con trai rời đi.
“Em thật sự để cho chú ấy đi như thế à? Vậy không phải đã lãng phí thời gian của mình hơn một năm sao?” Tần Trường Tố thở dài.
“Em đi viết bảng thông báo tuyển người.” Sở