Editor: demcodon
Sở Từ thấy ba người bận rộn, cũng không có thời gian nói chuyện. Mà Tần Trường Tố và hai cô bé đã ăn cơm gần xong nên chuẩn bị thanh toán rời đi. Nhưng lần này Hiểu Hồng không lên tiếng, cô gái tên Mẫn Hoa lại đứng dậy, cau mày ngăn cản nàng nói: “Cô có phải thật quá đáng rồi không? Vừa rồi Hiểu Hồng quả thực đã sai. Nhưng cô cũng không nên xé quần áo của cô ấy chứ? Tôi cảm thấy cô nên xin lỗi cô ấy.”
“Cô cũng biết đó là lỗi cô ấy sao? Cô ấy cũng không xin lỗi. Tại sao tôi phải xin lỗi?” Sở Từ cười khẽ.
Đối phương nghẹn họng: “Nhưng vừa rồi tôi đã thay mặt cô ấy nói lời xin lỗi với cô rồi. Cô làm như vậy không cảm thấy vô lý sao? Cô ấy là con gái, quần áo bị xé rách như vậy, cô bảo cô ấy làm sao về nhà được?”
“Cô ấy muốn đi chết, cô cũng muốn đi thay cô ấy sao? Cô chứa lòng gì vậy? Hơn nữa, nếu cô đã có lòng tốt như vậy, tại sao cô không đưa quần áo mới của mình cho cô ấy mặc, tìm tôi tính sổ có ích gì?” Sở Từ bĩu môi, chỉ vào túi quần áo đặt một bên.
Cô gái này hơi sửng sốt. Sau đó sắc mặt cũng thay đổi. Quần áo này là cô ta mới mua, vô cùng thích. Nếu đưa cho Hiểu Hồng như vậy cô ta cũng không vui.... Nhưng miệng của cô gái trước mặt này cũng quá giỏi. Cô ta căn bản là nói không lại nàng!
“Nếu cô không có chuyện gì khác, chúng tôi phải đi trước.” Sở Từ nói xong, thanh toán tiền rồi bước ra ngoài. Nhưng cảm giác được ánh mắt của đối phương vẫn chưa từ bỏ, nên không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Nhìn dáng vẻ của cô, sau này vẫn đừng qua lại với loại chó điên gặp người thì cắn này. Nếu không để cho người khác vô tình làm tổn thương cô cũng thật đáng thương.”
Sắc mặt Bạch Mẫn Hoa cứng đờ, vừa muốn nói gì thì Sở Từ đã đi mất.
Người này... thật sự không lễ phép.” Bạch Mẫn Hoa bĩu môi và nói một câu.
Chàng trai bên cạnh vỗ vai cô ta: “Em nghe giọng địa phương của cô ta thì có thể biết được cô ta đến từ nơi khác, chỉ gọi mấy món đơn giản thôi. Hình như vừa rồi anh có nghe được bọn họ nói chuyện tiền bạc gì đó. Cho nên vừa thấy thì biết chưa thấy qua nhiều việc đời, thậm chí có thể cũng không được đi học. Em nói đạo lý với bọn họ, làm sao nói thông được?”
“Anh họ, anh nói rất đúng. Lần sau em sẽ không ngốc như vậy nữa.” Bạch Mẫn Hoa thè lưỡi nói.
Hai anh em họ nói xong, lúc này mới bất lực nhìn Hiểu Hồng khóc đáng thương. Bạch Mẫn Hoa suy nghĩ một chút, không lấy ra quần áo mới mà mượn áo khoác của anh họ: “Hiểu Hồng, chúng ta đã lâu không gặp nhau. Mình cũng muốn trò chuyện vui vẻ với cậu, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Mình thấy có chuyện gì lần sau chúng ta gặp rồi nói đi. Bây giờ cũng không còn sớm, mình và anh họ đi về trước. Anh họ mình cho cậu mượn áo khoác dùng trước. Dù sao cũng cũ, cũng không cần trả lại...”
Cô ta nói xong cũng không đợi Hiểu Hồng phản ứng lại đã lập tức kéo anh họ rời đi.
Mà Hiểu Hồng vốn dĩ