Editor: demcodon
Sở Từ tận mắt nhìn Từ Vân Viễn bị đánh, cũng tận mắt nhìn thấy y tiếp tục lấy lòng ông già kia, trong lòng không khỏi hơi thất vọng.
Mỗi người đều có cách sống riêng, nàng không phải Từ Vân Viễn, cũng không đủ tư cách để đánh giá y làm đúng hay sai. Nhưng đối với nàng, khí chất và sự kiêu ngạo là lớn hơn tất cả. Trừ khi phía trước chỉ còn một con đường. Nếu không thì nàng sẽ không bao giờ sống khép nép như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, trước kia Từ Vân Viễn có thể giận dỗi bỏ đi bởi vì một số thôn dân chỉ trích. Nàng thực sự không hiểu tại sao bây giờ lại thay đổi. Với tính tình của y, bị làm nhục ở nơi công cộng như vậy sẽ phất tay bỏ đi mới đúng. Chẳng lẽ người đàn ông này còn có lợi ích gì mà y muốn có sao?
Mặc dù nàng hơi tò mò về tình hình của Từ Vân Viễn, nhưng Sở Từ cũng không ở lại quá lâu. Sau khi mang đồ về nhà lại đi mua một số đồ dùng khác.
* * *
Nửa tháng sau, tứ hợp viện được sửa sang lại hoàn toàn, không còn hoang vắng và cũ kỹ như lúc ban đầu, khắp nơi lộ ra hơi thở mới mẻ. Trong sân trồng rất nhiều cây xanh, trông rất tươi mát dễ chịu. Trong nhà trang trí tương đối cổ điển, nhưng cũng không thiếu hơi thở hiện đại. Ngôi nhà đã sắp xếp xong, Sở Từ và mấy người trực tiếp dọn vào ở.
Ngoại trừ căn nhà đã thuận lợi vào ở, đơn xin kết hôn của Từ Vân Liệt cũng được thông qua. Cấp trên đã cho phép, Sở Từ và Từ Vân Liệt tự nhiên không muốn tiếp tục kéo dài nữa, mang theo một loạt giấy tờ đi đăng ký kết hôn. Ngoài sổ hộ khẩu cơ bản và giấy chứng nhận sĩ quan, còn có giấy giới thiệu kết hôn và tờ khai không cùng huyết thống. Nhưng chỉ cần có đủ giấy tờ cần thiết thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sở Từ ít người thân, hiện tại đang ở thủ đô nên đám cưới tổ chức hết sức đơn giản.
- -- ---
“Tiểu Từ, nhớ trước đây cháu mười mấy tuổi đã nhập ngũ, chỉ chớp mắt đã 9 năm rồi nhỉ?” Sư đoàn trưởng Dịch cảm thán một câu.
Bất luận Dịch Tình như thế nào, Sư đoàn trưởng Dịch đã rất quan tâm và đề bạt Từ Vân Liệt. Trong lòng Từ Vân Liệt, Sư đoàn trưởng Dịch xem như nửa người ba. Khi hắn còn trẻ tuổi và bốc đồng, y đã hướng dẫn và dạy dỗ hắn rất nhiều. Thậm chí còn làm rất nhiều điều mà ba ruột của mình chưa bao giờ làm. Bởi vậy, khi kết hôn, hắn tự nhiên muốn đích thân mời Sư đoàn trưởng Dịch một tiếng.
“Đúng vậy, cám ơn Sư đoàn trưởng đã chăm sóc cháu mấy năm nay.” Từ Vân Liệt gật đầu nói.
Sư đoàn trưởng Dịch vui mừng cười nói: “Mặc dù vị trí của cháu do tôi đề bạt. Nhưng cho dù không có tôi, với thành tích của cháu vẫn có thể đạt được thành tựu như bây giờ. Tiểu Từ, cháu có năng lực và sự kiên nhẫn, thứ duy nhất còn thiếu chính là bối cảnh. Trước kia tôi còn nghĩ cháu làm nửa con trai của tôi, ít nhất có chỗ dựa. Chỉ tiếc là con gái nhà tôi làm cháu chê cười.”
Sư đoàn trưởng Dịch thở dài một hơi. Y làm sao có thể không biết từ 'chăm sóc' của Từ Vân Liệt mặc dù là chân thành. Nhưng cũng cho y thể diện chứ?
Một người có thực lực là không cần bất kỳ sự chăm sóc đặc biệt nào của ai. Mà Từ Vân Liệt mới vừa nhập ngũ chỉ là một cậu bé, y làm sao có thể cho hắn bất kỳ sự ưu đãi nào chứ? Chính hắn là người đã tạo dựng tên tuổi mới đạt được tất cả như bây giờ mà thôi.
Mà y cũng chỉ thỉnh thoảng