Buổi chiều hôm sau, Lâm Như cũng nhận được bức thư nặc danh nhưng trong
phong bì thư chỉ có một bức ảnh chụp Hứa Thiếu Phong và Trần Tư Tư,
không có bất cứ nội dung nào khác.
Lâm Như sớm đã biết
trước chuyện này, cô không hề thấy bất ngờ chút nào, nhưng khi ngồi một
mình trong phòng làm việc, nhìn tấm ảnh đầy tình cảm kia, trong lòng cô
không khỏi tức giận, cô giận Hứa Thiếu Phong, cũng giận cả người gửi bức thư nặc danh đó. Cô biết mục đích của người gửi bức thư này cho cô là
muốn công kích để cô và Hứa Thiếu Phong cãi nhau, trong lúc Hứa Thiếu
Phong lao đao để cứu mình thoát khỏi sự việc này thì họ thừa cơ được
lợi. Đột nhiên cô cười một cách lạnh nhạt, cô thấy rằng hành động này
của bọn họ thật xấu xa hèn hạ, cô nhất quyết sẽ không bị chúng đưa vào
tròng, có biết bao uất ức mà cô đang phải chôn chặt trong lòng, nhưng
bên ngoài vẫn phải đóng kịch là một đôi vợ chồng ân ái mặn nồng, gia
đình hòa hợp, để cho những con người xấu xa kia phải thất vọng tràn trề. Thậm chí cô còn có một ý nghĩ kỳ quặc là sẽ hẹn Trần Tư Tư rồi cố ý đi
qua trước mặt Phùng Hải Lan để bà ta nhìn thấy quan hệ giữa hai bọn họ
không phải là quan hệ tình địch.
Lâm Như cất bức thư nặc danh
trong ngăn kéo, đợi sự việc của Hứa Thiếu Phong giải quyết ổn thỏa xong
sẽ đi tìm tay bảo vệ kia, cô nhất định sẽ điều tra ra người đứng đằng
sau điều khiển vụ này là ai, liệu có phải là Trương Minh Hoa và Phùng
Hải Lan không? Nếu không thì cho dù có chết cô cũng không thể nhắm mắt
được.
Lúc Lâm Như nhận được bức thư nặc danh thì Hứa Thiếu Phong cũng bị cán bộ Thành ủy gọi lên nói chuyện.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy hai từ “nói chuyện” trong lòng cũng đã cảm thấy
có chút căng thẳng, tim đập thình thịch. Không biết là ai đã nghĩ ra cái từ “nói chuyện” đó, chốn quan trường khi nhắc đến từ “nói chuyện” thông thường người ta nghĩ ngay đến hai khả năng, một là bạn có khả năng được đề đạt hoặc là sau khi được đề đạt thì lãnh đạo cấp trên gọi bạn đến để nói chuyện, để động viên, để chúc mừng nữa. Một khả năng khác nữa là
bạn làm sai chuyện gì đó, lãnh đạo gọi bạn đến nói chuyện mục đích là
khiển trách bạn. Lần này lãnh đạo Thành ủy tìm anh nói chuyện chắc chắn
là có liên quan đến chuyện bức thư nặc danh kia, chắc chắn là khiển
trách anh rồi. Thật không ngờ được rằng, mới chỉ tháng trước anh còn là
đối tượng dự bị cho cái chức Phó Thị trưởng Thành phố, được Bí thư gọi
lên nói chuyện, được đón tiếp nồng nhiệt, chỉ sau một tháng thôi, đúng
ngày hôm nay anh lại trở thành đối tượng chỉ trích của lãnh đạo, không
biết là vị lãnh đạo nào muốn tìm mình nói chuyện? Bí thư Uông Chính
Lương liệu có biết không?
Buổi sáng sau khi nhận được điện thoại
thông báo của văn phòng Thành ủy, Hứa Thiếu Phong mặc dù có sự chuẩn bị
về tinh thần nhưng buổi chiều khi xuất hiện trước tòa nhà văn phòng
Thành ủy, trong lòng anh không tránh khỏi hoảng loạn. Thực sự Lâm Như đã bao nhiêu lần nhắc đi nhắc lại với anh, bắt anh phải nói thật tự nhiên
rằng Trần Tư Tư là em họ của cô, nói anh và Trần Tư Tư rất trong sạch,
chẳng có quan hệ mờ ám gì cả. Vì thế đây chính là chuyện lừa dối lương
tâm, bắt anh phải phủ nhận những chuyện này trước tổ chức, anh vẫn cần
phải có dũng khí hơn nữa mới làm được. Hứa Thiếu Phong biết là nếu thừa
nhận chuyện này thì anh sẽ bị kỷ luật, cái ghế Cục trưởng cũng vì thế mà lung lay, còn nếu cố sống cố chết phủ nhận tội thì có khi lại qua được
cửa ải này.
Hứa Thiếu Phong đến văn phòng Thành ủy, thư ký bảo
anh ngồi đợi rồi đi ra ngoài, một lát sau thư ký quay lại nói với anh
rất khách sáo: “Ông Hứa, Bí thư Uông Chính Lương đợi ông ở phòng làm
việc, ông có thể đến đó được rồi”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe thấy
Bí thư Uông Chính Lương muốn tìm mình nói chuyện tự nhiên thấy hoảng,
liền đứng vội dậy đi về hướng phòng làm việc của ông ấy. Hứa Thiếu Phong vẫn thường xuyên đến phòng làm việc của Bí thư Uông để báo cáo công
việc, đó là vì công việc của đơn vị, mỗi khi đến đây, trong lòng anh
cũng có chút hoảng loạn, sợ hãi nhưng cảm giác đó không giống như bây
giờ. Sự hoảng loạn hôm nay rõ ràng là cảm giác không thể tự chủ được.
Anh biết được việc tốt và cả việc xấu của lần nói chuyện này, nó liên
quan trực tiếp đến vấn đề tổ chức có còn tin tưởng anh nữa không, cũng
chính là có liên quan trực tiếp đến tiền đồ chính trị của anh.
Đến trước cửa phòng làm việc của Bí thư Uông, anh khẽ gõ cửa, nghe thấy bên trong nói vọng ra: “Vào đi”, anh đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy Bí thư Uông ngồi cạnh bàn làm việc, còn trên ghế sofa là Bí thư Ủy ban Điều
tra Kỷ luật Lý Minh Đạt, anh cảm thấy ong ong trong đầu. Chuyện này mà
truyền đến Ủy ban Điều tra Kỷ luật Thành phố thì chắc chắn là nghiêm
trọng rồi, anh liền thận trọng nói: “Bí thư Uông, Bí thư Lý, chào hai
anh”.
Uông Chính Lương chào lại ông nói: “Nào ngồi xuống đi”.
Đợi anh ngồi xuống rồi, Uông Chính Lương mới nói: “Thiếu Phong, hôm nay mời cậu đến Thành ủy, tôi muốn tôi và Minh Đạt sẽ nói chuyện thẳng thắn với cậu một lần. Dạo này công việc của tôi cũng bận bù đầu rồi, cũng không
có thời gian nói chuyện nhiều với cậu, xem ra lần này tôi phải chọn thời điểm thích hợp để nói chuyện, trao đổi như thế có lợi cho công việc của chúng ta hơn. Kể từ khi cậu toàn quyền quản lý Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn đến nay, nói chung là công việc luôn tích cực và chủ động, có tính sáng tạo, dù là trên phương diện tạo ra tên tuổi ngành Văn hóa
Nghệ thuật thành phố Hải Tân chúng ta, quảng bá việc tuyên truyền xây
dựng hình tượng Hải Tân, trên phương diện lãnh đạo nội bộ, hay là tạo
lập danh tiếng cho công việc trọng tâm của Ủy ban Nhân dân Thành phố thì đều làm việc rất xuất sắc, Ủy ban Nhân dân Thành phố rất hài lòng. Tất
nhiên, là một cán bộ Đảng viên, chúng ta phải có yêu cầu cao hơn, nghiêm khắc hơn so với bản thân mình, dù là trên lĩnh vực công việc hay là
trong cuộc sống riêng tư thì đều phải tuân thủ điều lệ Đảng, luôn luôn
lấy tiêu chuẩn người Đảng viên để điều chỉnh hành vi của mình, phải tạo
dựng được hình tượng đẹp trong lòng quần chúng nhân dân. Gần đây, chúng
tôi nhận được phản ánh của quần chúng nói cậu không tự kiểm điểm mình
trong đời sống cá nhân, thật giả thế nào chúng tôi không biết, chúng tôi chủ yếu là muốn không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu nên vẫn chưa cho điều tra sâu rộng, muốn gọi cậu đến nói chuyện trước, tốt nhất là
nói chuyện trực tiếp, Bí thư Minh Đạt, anh thấy thế có đúng không?”
Hứa Thiếu Phong thấy mừng thầm trong bụng, lời nói của Uông Chính Lương chỉ là lời mở đầu, có thể hiểu thế này cũng được hiểu thế kia cũng được, dù hiểu thế nào thì cũng có thể nói được. Nói đến phần quan trọng, thì ông ấy lại đẩy sang cho Lý Minh Đạt, có thể thấy ông ấy thật thâm nho, sâu
sắc, trình độ học vấn cũng thật cao siêu nên Hứa Thiếu Phong đành im
lặng mà nghe theo.
Lý Minh Đạt tiếp lời Uông Chính Lương nói:
“Đồng chí Hứa Thiếu Phong, vừa nãy Bí thư Uông đã nói rất rõ rồi, thành
tích của anh tổ chức đã ghi nhận, mọi người cũng công nhận, tôi không
cần nói thêm gì nữa. Lần này gọi anh đến nói chuyện chủ yếu là muốn anh
thật thà nói rõ với tổ chức xem trong phong cách sống của anh có chỗ nào không đúng không, nếu có sai lầm thì sai phạm ở chỗ nào? Đảng ta luôn
yêu cầu cán bộ Đảng viên phải tăng cường tự kiểm điểm, phải nghiêm khắc
tuân thủ nguyên tắc làm việc, tuyệt đối không cho phép cán bộ Đảng viên
bồ bịch ở ngoài, nếu thực sự xảy ra chuyện này thì nhất định phải xử lý
nghiêm khắc. Sở dĩ chúng tôi chưa điều tra sâu rộng mà gọi anh đến đây
nói chuyện trước là vì muốn cho anh một cơ hội, để anh chủ động nói rõ
sự tình với tổ chức. Anh nói rõ là một chuyện, còn nếu để tổ chức điều
tra ra sự thực đúng như bức thư nặc danh đó viết thì lại là một chuyện
khác. Tôi mong là đồng chí không giấu tổ chức, có gì nói đấy, nếu giấu
diếm tổ chức thì tội lại càng nặng thêm”. Nói đến đây, Lý Minh Đạt nhìn
Uông Chính Lương rồi nói: “Được rồi, bây giờ tôi muốn nghe những lời
chân thành nhất từ anh đấy, anh Thiếu Phong”.