Khi nghĩ đến Lâm Như, trong lòng bà nghĩ ngay đến chuyện cũng phải gửi cho
Lâm Như một tấm ảnh để khiến cô ta kích động mà cãi nhau với chồng, có
tác động lớn thế này từ bên ngoài càng khiến mâu thuẫn bùng nổ.
Nghĩ như vậy nên bà thấy cần phải gửi ngay cho Lâm Như một tấm ảnh. Đáng
tiếc là những tấm ảnh kia lại để ở nhà mất rồi, bà đành phải đợi đến
sáng mai lúc đi làm mang theo rồi tranh thủ gửi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, cô con gái về phòng làm bài tập, Phùng Hải Lan liền hỏi
Trương Minh Hoa xem ở Cục có động thái gì không.
Trương Minh Hoa lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Bà đã gửi những lá thư nặc danh đó đi rồi sao?”
Phùng Hải Lan cúi mặt nói: “Đúng vậy, hôm qua lúc ông đi họp đồng môn, không
kịp hỏi ý kiến của ông nên tôi đã gửi đi rồi, với lại sự việc này để một người đàn ông như ông dính vào thì không tốt, đợi người vợ này dọn xong mâm cỗ thì lúc đó ông chỉ việc thưởng thức thôi”.
Trương Minh
Hoa nghe xong những câu này cũng mát cả ruột cả gan, nhưng ông vẫn lo
lắng không biết Phùng Hải Lan có đủ bằng chứng chưa, liền hỏi: “Chứng cứ của bà có đáng tin cậy không?”
Phùng Hải Lan nói: “Tất nhiên là
chính xác rồi, không tin cậy thì tôi có dám tùy tiện gửi đi như thế
không?”, nói rồi liền đến thư phòng đem đến một lá thư cho ông xem.
Trương Minh Hoa xem xong liền nói: “Tốt, tốt lắm, nghe nói trên tỉnh dạo này
đang cần điều chỉnh nhân sự, bây giờ mà gửi đi thì đúng lúc quá rồi, thế bà đã gửi đến những đâu?”
Phùng Hải Lan sau khi nghe xong lời
khẳng định của Trương Minh Hoa cũng rất vui vẻ liền kể cho ông nghe
những nơi mà bà đã gửi đến. Cuối cùng mới hỏi: “Lẽ nào Cục Văn hóa
Truyền thông Nghe nhìn của ông không có phản ứng gì sao?”
Trương
Minh Hoa nói: “Bà vợ của tôi ơi, tất cả mọi chỗ bà đều gửi đúng địa chỉ
rồi, chỉ có một nơi bà không nên gửi mà thôi, đó là Cục Văn hóa Truyền
thông Nghe nhìn. Bà nghĩ mà xem, bà viết tên địa chỉ người nhận là phòng làm việc, vậy thì chắc chắn Vương Chính Tài sẽ nhận được rồi, mà Vương
Chính Tài là ai bà có biết không? Anh ta chính là đệ tử ruột của Hứa
Thiếu Phong, anh ta có thể không báo cho Hứa Thiếu Phong không? Nếu Hứa
Thiếu Phong biết được chuyện này sớm, ông ta chắc chắn sẽ tìm được cách
ứng phó, sức chiến đấu của bức thư này coi như bị giảm xuống một nửa
rồi”.
Nghe chồng nói, Phùng Hải Lan có chút hối hận nói: “Tôi chỉ muốn gây xôn xao cho phòng làm việc các ông, không nghĩ ra lại có
chuyện như thế này. Hôm nay khi đi làm tôi còn nghĩ nên gửi cho Lâm Như
một tấm ảnh để gây mất đoàn kết trong gia đình họ, khiến họ khó bề đối
phó hơn, may mà tôi chưa gửi đi”.
Trương Minh Hoa nói: “Gửi cho
Lâm Như thì không sao, có điều bây giờ Hứa Thiếu Phong đã biết chuyện
rồi nhất định sẽ kích động Lâm Như, để bọn họ cãi nhau một trận cũng
chưa chắc không phải là chuyện không tốt? Tất nhiên nếu bà muốn gửi cho
Lâm Như thì tốt nhất chỉ nên gửi ảnh và bản đăng ký của Hứa Thiếu Phong
thôi, đừng gửi bức thư nặc danh đó đi”.
Phùng Hải Lan nói: “Tại sao lại phải như vậy?”
Trương Minh Hoa nói: “Nếu Lâm Như nhìn thấy bức thư nặc danh đó thì e rằng bà
ta sẽ không những không cãi nhau với Hứa Thiếu Phong mà còn lo lắng cho
cái mũ ô sa của Hứa Thiếu Phong sẽ bị mất nữa, lúc đó bà ta chẳng phải
sẽ tìm cách giúp Hứa Thiếu Phong sao? Nếu bà ta không biết có bức thư
nặc danh đó chắc chắn sẽ làm ầm lên cho mà xem”.
Phùng Hải Lan
sung sướng nói: “Được, được, tôi sẽ làm theo lời ông dặn, trước tiên sẽ
làm cho bà ta kích động, để bà ta và Hứa Thiếu Phong cãi nhau một trận
tơi bời, tác động lớn thế này thì Hứa Thiếu Phong khó mà chịu đựng nổi”.
Trương Minh Hoa nói: “Chuyện này bà phải dặn dò Phúc Sinh thật cẩn thận, tuyệt đối không được hé miệng ra ngoài, bất luận là khi nào, ở đâu, nói
chuyện với bất kỳ ai cũng không được nói ra, kể cả bà cũng vậy”.
Phùng Hải Lan nói: “Ông cứ yên tâm đi, chuyện này tôi hiểu chứ, tôi đã dặn dò nó cẩn thận rồi, đợi khi nào gặp tôi sẽ nói lại lần nữa”.
Trong
khi vợ chồng Trương Minh Hoa đang tính toán xem nên sắp đặt chuyện Hứa
Thiếu Phong thế nào thì Hứa Thiếu Phong và Lâm Như cũng ngồi bàn bạc xem làm sao để đối phó với âm mưu của người khác.
Sau khi ăn cơm
xong, Lâm Như thấy Hứa Thiếu Phong có vẻ buồn rầu liền quan tâm hỏi:
“Thiếu Phong, hôm nay ông sao vậy, có phải ông thấy trong người không
được khỏe không?”
Lúc đó Hứa Thiếu Phong mới than một tiếng: “Có người viết thư nặc danh tố cáo hãm hại tôi”.
Lâm Như kinh ngạc nói: “Thư nặc danh? Nội dung thư như thế nào ông có biết không? Tố cáo ông tội gì?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Bà còn nhớ không? Buổi tối hôm bà hẹn Trần Tư Tư đến
nói chuyện, sau khi Trần Tư Tư và bà chia tay nhau, cô ấy đã gọi cho tôi nói muốn nói chuyện, tôi cũng muốn nói chuyện dứt khoát với cô ấy, tôi
định gặp nhau một lần nói chuyện cho rõ ràng, sau đó đường ai nấy đi.
Nghĩ vậy nên tôi liền đồng ý. Khi đến khu hoa viên Di Tình, bảo vệ khu
đó bắt tôi phải điền thông tin cá nhân vào bản đăng ký, khi đến bãi đỗ
xe dưới tầng hầm thì cô ấy hơi say, có lẽ là do cô ấy đã uống rượu, chân bước không vững nữa, suýt chút nữa thì ngã nên cô ấy muốn tôi đỡ lên
lầu, tôi đã tránh né cô ấy nhưng không ngờ có người chụp lén cảnh đó từ
camera theo dõi, thêm cả bản đăng ký kia nữa, kết hợp thành chứng cứ lật đổ tôi, cũng làm thành nội dung chính của bức thư nặc danh kia”.
Lâm Như nghe xong thấy lo. Cô biết tất cả mọi chuyện này đều do tay bảo vệ
kia làm. Nếu như trước đây cô không bảo Hồ Tiểu Dương tham gia vụ này,
Hồ Tiểu Dương nhất định sẽ không đến tìm tay bảo vệ đó, tay bảo vệ đó
cũng không biết được Hứa Thiếu Phong là ai, cũng không có chuyện bức thư nặc danh này. Không ngờ sự việc lại phức tạp đến thế khiến người ta
không khỏi hối hận. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không hận trời,
không hận đất chỉ có thể trách Hứa Thiếu Phong mà thôi. Nếu ông ấy không làm mưa làm gió ăn chơi bên ngoài thì liệu có xảy ra chuyện thế này
không? Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng xảy ra chuyện mới thấy được sự
nghiêm trọng của vấn đề. Còn nói là cô ta uống nhiều rượu muốn đỡ cô ta, có ma mới biết được. Cô thực sự muốn mắng cho Hứa Thiếu Phong một trận
nhưng khi nhìn vẻ mặt u sầu của ông ta, cô nghĩ hẳn ông ta cũng đang lo
lắm nên lại thôi, liền nói: “Sao ông biết được chuyện bức thư nặc danh
đó?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Có người gửi cho Cục Văn hóa Truyền
thông Nghe nhìn một bức thư nặc danh, may mà Vương Chính Tài nhận được
nên không bị truyền ra ngoài. Theo tôi nghĩ họ đã gửi đến Cục Văn hóa
Truyền thông Nghe nhìn thì chắc chắn cũng gửi lên lãnh đạo cấp trên rồi, mục đích của chúng là nhằm vào cái ghế Cục trưởng của tôi thôi”. Nói
xong ông cầm bức thư đưa cho Lâm Như xem.
Lâm Như vội vàng xem
hết, trong lòng bỗng nhiên thấy lo lắng, cô biết vấn đề này bây giờ đã
nghiêm trọng lắm rồi, nếu không ông ấy sẽ không nói ra việc xấu của mình như thế. Cô buông một câu: “Ông hãy xem ông đấy… khó khăn lắm mới lên
được vị trí đó nhưng cuối cùng lại bị sụp đổ hết chỉ vì một con đàn bà”. Nói xong, sợ Hứa Thiếu Phong chịu không nổi, cô liền chuyển sang chủ đề khác: “Người viết bức thư nặc danh này thật độc ác, họ muốn dồn ông đến tận bước đường cùng mới thôi. Ông có nghi ngờ ai làm không? Liệu có
phải Trần Tư Tư không? Có những lúc đàn bà trả thù còn độc ác, hung dữ
hơn cả đàn ông nhiều, để đạt được mục đích thì hoàn toàn có thể bất chấp mọi hậu quả”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Không thể là cô ấy được. Tôi nghi ngờ có lẽ là do Trương Minh Hoa làm, ông ta nghĩ ra tay trước khi
điều chỉnh cán bộ là tốt nhất, gây ra những vụ tai tiếng cho tôi, ông ta được lợi rất nhiều”.
Lâm Như nói: “Cái tên Trương Minh Hoa này
cũng thật xấu xa, đường đường là một nam tử Hán sao lại có thể làm những chuyện hèn hạ thế này cơ chứ”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Theo tôi
nghĩ thì hắn đã gửi cho lãnh đạo thành phố rồi, rất có thể Ủy ban Điều
tra Kỷ luật Thành phố sẽ cử người xuống điều tra, nếu như thế thì lần
này to chuyện rồi”.
Lâm Như nói: “Thì ông nghĩ cách mà lật lại cục diện đi. Đừng để Trương Minh Hoa làm trò nữa”.
Chỉ đợi Lâm Như nói vậy, Hứa Thiếu Phong thấy cơ hội đã đến rồi liền nói
luôn: “Lâm Như, tôi đã nghĩ rồi, bây giờ cách duy nhất để cứu tôi là bà
phải chịu thiệt thòi một chút, nói dối Trần Tư Tư là em họ của bà, hai
người cùng hợp tác với nhau, diễn tốt vở kịch chị em, chỉ có như vậy thì tất cả mới dễ giải thích. Bà hãy nói là buổi tối hôm đó chúng ta cùng
ăn cơm với nhau, vì Trần Tư Tư uống nhiều rượu nên bà bảo tôi đưa cô ấy
về. Nếu bộ phận Điều tra Kỷ luật Thành phố xuống điều tra bà cứ nói như
thế thì chuyện bức thư nặc danh không có gì phải lo lắng nữa, tôi cũng
không phải chịu ảnh hưởng gì lớn”.
Trong lòng Lâm Như nghĩ, việc
đó mà ông ta cũng nghĩ ra được, bắt tôi nhận tình địch làm em họ? Tôi…
nhưng, Lâm Như cố nén cơn giận này. Vì Hứa Thiếu Phong, cô không thể
không nhượng bộ: “Sớm biết thế này, sao ngay từ đầu ông không tránh đi?
Khôn ba năm, dại cũng ba năm. Lần này cũng coi như một bài học, để tôi
xem sau chuyện này, ông rút kinh nghiệm như thế nào. Tôi có thể nhượng
bộ gọi cô ta là em họ, không biết thái độ của cô ta thế nào? Liệu có
phối hợp với chúng ta không?”
Tất nhiên Hứa Thiếu Phong không thể nói rõ với Lâm Như chuyện ông đã thương lượng với Trần Tư Tư rồi, nếu
không thì Lâm Như sẽ nghĩ theo hướng khác, ông ngập ngừng nói: “Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy nói chuyện một chút, tôi nghĩ là cô ấy
sẽ đồng ý, nếu cô ấy đồng ý hợp tác với tôi thì tôi sẽ nói lại với bà
ngay”.
Lâm Như đáp: “Vậy cũng được, cần phải thống nhất thời gian ăn cơm, địa điểm nào, gọi thức ăn gì, uống loại rượu nào, mấy giờ kết
thúc. Chẳng may ba chúng ta nói không khớp thì không phải là càng làm to chuyện hay sao?”
Hứa Thiếu Phong cảm kích nói: “Không ngờ bà lại chu đáo đến như vậy, không hổ danh là trợ thủ tốt, người vợ tốt của tôi”.
Lâm Như nói: “Bây giờ ông mới biết điều đó à?”
Hứa Thiếu Phong cười một cách đau khổ nói: “Bà đừng trêu tôi nữa, tôi phủ nhận bà không phải là người vợ tốt lúc nào?”
Lâm Như nghĩ thầm trong bụng, dù ông chưa bao giờ nói ra miệng nhưng hành
động của ông sớm đã phản bội tôi rồi. Trong lòng suy nghĩ một lát rồi
nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ không phải là lúc tranh cãi, nói chuyện chính
đi, ngày mai ông nói chuyện với cô ta xong thì nói cho tôi một tiếng,
tôi muốn trực tiếp gặp mặt cô ta, cố gắng hết sức để định ra phương án
tốt nhất”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Cũng được”.
Bây giờ Lâm
Như mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng có suy nghĩ liền nói: “Tốt
nhất là mai ông gặp cô ta vào buổi sáng để trưa tôi gặp cô ta, buổi tối
tôi muốn đến nhà Bí thư Uông Chính Lương một chuyến để hỏi thăm sức khỏe bà Vu Quyên Tú. Tôi thấy tốt nhất là chúng ta cùng đi”.
Hứa Thiếu Phong hiểu rõ ý Lâm Như nói cùng đi là như thế nào liền vui vẻ đáp: “Được, đúng là một ý kiến hay”.