Edit: Mai Anh
Sau đó, Tần Lộ chỉ cảm thấy mình càng thêm bối rối: “ “Bạn gái” theo nghĩa đen sao?”
Triển Lê gật đầu.
Hô hấp không thông, Tần Lộ nghi ngờ chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ anh: “Lê thiếu, anh thiếu phụ nữ ư?!”
Động tác của Triển Lê cứng đờ, lại nghe Tần lộ mở miệng nói.
“Lê thiếu chỉ cần gọi một tiếng, anh muốn phụ nữ, lập tức có cả hàng dài xếp từ đại sảnh của Triển thị kéo dài qua bên ngoài, lượn quanh lượn lại thành phố C cũng trọn hai vòng. Lê thiếu cần gì phải làm khó tôi đây?”
“Làm khó?” Chén rượu thủy tinh đặt lại trên bàn vang lên một tiếng “cạch”, sắc mặt Triển Lê khó coi, “Đại tiểu thư nghĩ như vậy à?”
“Khụ khụ, Lê thiếu, có gì chúng ta từ từ nói....” Thật ra trong lòng Tần Lộ có chút sợ Triển Lê, thấy anh như vậy, vội vàng dùng giọng điệu thương lượng để nói với anh, “Mặc dù năm đó... Nhưng mà mấy năm nay, vì câu nói của anh, hôn sự của tôi đã bị hủy hai lần, có gì bực bội anh cũng nên cho qua đi, không phải sao?”
Triển Lê nhìn cô chằm chằm hồi lâu, không nói gì thêm, lau miệng, đứng dậy bỏ đi. Tần Lộ ngồi một mình trước bàn ăn, gió từ biển thổi vào, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy hối hận như vậy.
Mà chuyện khiến cho cô thấy hối hận nhất đã xảy ra vào mùa hè năm cô hai mươi tuổi.
Khi đó Tần Lộ vẫn còn học đại học, nghỉ hè rảnh rỗi, cô gặp được Triển Lê ở nhà họ Tần, lúc đó anh hơn cô một tuổi, khuôn mặt anh tuấn, khí chất thanh cao; mang một cặp mắt kính, đi theo sau cha cô là Tần Luyện, dáng vẻ nghiêm túc, giúp việc cho ông.
Khi đó Triển Lê không có phong thái như bây giờ. Tần Lộ làm sao lại thấy anh giống như học sinh; vì vậy khi cha vừa đi ra ngoài, cô liền lẻn vào phòng làm việc.
“Anh là phụ tá mới của ông chủ Tần, thực tập sinh sao?” Tần Lộ trực tiếp hỏi về suy đoán của mình.
Triển Lê đang soạn lại đống giấy tờ, nhướn mắt nhìn người đang đứng trước bàn, đẩy nhẹ mắt kính, “Cô là Tần Lộ?”
Nhân viên của Tần thị khi thấy Tần Lộ đều khách khí gọi cô một tiếng Tần tiểu thư hoặc là đại tiểu thư, dám gọi thẳng tên cô cũng chỉ có mình Triển Lê. Tần Lộ lúc ấy chỉ có một suy nghĩ, nếu tên này là một tiểu thịt tươi, hẳn sẽ rất mềm, rất ngon.
Tần đại tiểu thư tiến lại gần, thấy tiểu thịt tươi đang cầm bản thiết kế trên tay, cô vội tìm cớ bắt chuyện, “A, đây không phải là tác phẩm dự thi cuộc tranh tài UIA sao? Anh học kiến trúc à?”
Đối phương ừ một tiếng, coi như là trả lời. Lần đầu tiên, Tần Lộ không được nể mặt như thế, cho nên cô liền cầm lấy bản vẽ trên tay Triển Lê, “Tôi rất thích bản thiết kế này, đáng tiếc giám khảo không có mắt thưởng thức, cứ như vậy mà không cho tác phẩm này trúng cử.”
Triển Lê rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra nghi ngờ. Tần Lộ nửa vì cố ý gây chú ý, nửa vì trong lòng thật sự thấy bất bình, nói thẳng, “Giám khảo đưa lý do không sử dụng bản thiết kế này là vì nó có tính nguy hiểm cao, trước thì nói nó lạnh băng lãnh khốc như băng thủy tinh, có thể nói là không có chút hơi thở nghệ thuật ấm áp nào cả. Nhưng tôi lại thấy nó rất ấm áp.”
“Tại sao cô cảm thấy nó thật ấm áp?” Triển Lê hỏi cô.
“Rõ ràng mà.” Tần Lộ nhìn Triển Lê, khó chịu khi mặt thẩm mỹ bị chất vấn, cô quên mất mục đích trả lời, im lặng trong chốc lát mới thở dài, chậm rãi mở miệng nói, “Thông thạo về kiến trúc như vậy, xa xa có thể thấy được ánh đèn bên trong... Anh biết có người đang ở đó chờ anh về, chẳng lẽ không ấm áp hay sao?”
Đối phương dường như đang cười, nhưng nhìn ánh mắt của cô cũng bớt lạnh lùng. Tần Lộ thông qua đề tài này, thành công cạy được miệng Triển Lê, tán gẫu trong chốc lát mới phát hiện đi sai phương hướng rồi -- căn bản chính là không có biện pháp tán gẫu nào để lên giường.
Cũng may Tần Lộ cũng không nổi giận, đón máy bay, lấy được rất nhiều tin tức về Triển Lê, khi đối phương tới nhà họ Tần vào lần thứ hai, cô thay đổi sách lược tác chiến.
Trải qua một ngày chung sống, Triển Lê đối với cô cũng không bài xích, vì vậy ngày thứ hai, lúc Triển Lê đang ở phòng làm việc phụ giúp giấy tờ, Tần Lộ liền tùy tiện tìm lý do, ngồi ở một bên trên ghế sa lon, yên tĩnh xem sách.
Đều nói nam sinh của ngành kiến trúc khó chịu, Tần Lộ tính toán hàm súc một chút, vì vậy cô vô tình hữu ý vừa đọc sách vừa ngắm Triển Lê, đợi đến khi đối phương quay đầu nhìn cô phát hiện ra ánh mắt cô đang nhìn mình, cô lại vội vàng dùng sách che mặt, làm bộ như đang chuyên tâm đọc sách.
Như thế mấy phen, chỉ cần là đàn ông bình thường, cũng có thể nhìn ra cô đối với anh có chút ý tứ, tránh không được mà hỏi một câu. Tần Lộ lên kế hoạch rõ ràng, ngay cả lời thổ lộ của bản thân cũng đã nghĩ xong. Kết quả, Triển Lê vẫn làm việc của mình như cũ, không hề có khuynh hướng sẽ mắc câu.
Đây là do đọc sách quá nhiều khiến đầu óc ngu muội đi sao? Tần Lộ rút quyển sách trên giá sách xuống một lần nữa, cuối cùng quyết định dùng chiêu lớn.
Cô lợi dụng lúc nghỉ ngơi khi người làm đưa trà tới, thừa dịp Triển Lê ngồi ở trên ghế sa lon uống trả, cô liền cầm quyển Anh văn “Có tên” mình đã chọn tỉ mỉ đi tới.
“Lúc trước, anh có học đại học ở nước ngoài, nhất định là vốn tiếng Anh rất tốt.” Tần Lộ mở sách, đưa tới trước mặt Triển Lê, ngón tay cô cố ý chỉ đoạn ngắn có cảnh 18+, “Tôi không hiểu chữ viết ở đoạn này, anh có thể giúp tôi phiên dịch một chút không?”
Hôm đó, cô đặc biệt chọn loại áo cổ rộng, giơ tay, nhấc chân, đều sẽ để lộ cảnh xuân ra bên ngoài.
Ánh mắt Triển Lê không cẩn thận lướt qua cảnh xuân lộ ra bên trong cổ áo cô, hơi quay đầu, ho khan nhắc nhở Tần Lộ. Song, khi tầm mắt của anh dừng lại trên bộ sách, thấy rõ nội dung phía trên thì lại ho khan không ra được, miệng mở rộng hồi lâu mới nói, “Quyển sách này có bản tiếng Trung ở trên web, đại tiểu thư có thể lên web tra một chút.”
“Là sao?” Tần Lộ đến gần anh, ngực không rõ vô tình hay cố ý chạm vai anh, dùng giọng nói mềm mại cầu đạo, “Nhưng anh ở chỗ này rồi, anh không thể giúp tôi phiên dịch một chút sao?”
Triển Lê sắc mặt có chút không bình thường, hai tai cũng hơi đỏ lên, Tần Lộ quan sát được đối phương thay đổi, trong lòng biết hấp dẫn, vì vậy thừa thắng xông lên.
“Không bằng tôi thử phiên dịch, anh xem xem tôi phiên dịch có đúng hay không nhé?”
Cô dùng thân thể mềm nhũn, giọng điệu nhẹ nhàng nhu mì, dán chặt vào Triển Lê, bắt đầu phiên dịch một cách sinh động y như thật, khiến Triển Lê nổi lên lửa nóng triền miên. Ở chỗ mấu chốt, cô vẫn không quên rên rỉ vài tiếng.
Phiên dịch thêm một đoạn nữa, sắc mặt Triển Lê không được ổn lắm, tiếng hít thở nặng nề đã bán đứng anh.
“Anh trai, anh đã làm chuyện như sách miêu tả bao giờ chưa?” Tần Lộ mở đôi mắt ướt sũng, nhìn Triển Lê, thấy anh không có lên tiếng, ánh mắt càng mờ đục, cô gác quyển sách qua một bên, đưa tay mân mê cánh môi mím chặt của anh, nhẹ nhàng cất giọng: “Anh có muốn thử một chút hay không?”
Triển Lê vẫn như cũ, không hề lên tiếng, Tần Lộ tưởng anh chấp nhận, nghiêng người ngồi lên đùi anh, từ từ kề sát môi anh.