Bị Triển Lê gọi lại, lúc này Lê Xán mới nhớ tới... mình vốn chỉ là ra ngoài đi toilet, lúc này cũng không muốn đi nữa rồi. Tần Lộ không vui nhìn Triển Lê, chờ đối phương cho mình một lời giải thích.
“A Xán là em họ của tôi.”
Triển Lê trực tiếp mở miệng,“Thằng nhóc ấy chưa hiểu chuyện, xin Tần đại tiểu thư hạ thủ lưu tình.”
Thật vất vả mới tìm được người nhìn vừa mắt, vậy mà lại có quan hệ thân thích với Triển Lê. Thế giới này thật nhỏ bé! Tần Lộ một mặt buồn bực, xoay người đi.
Mới vừa rồi bị Triển Lê quấy rối, Tần Lộ cũng mất cơ hội tìm thêm mục tiêu tâm tình. Trở lại bữa tiệc, cô vốn định cùng Lâm thiếu chào hỏi người đi trước. Không ngờ những người bên cạnh Lâm thiếu thấy cô đi tới, cũng là vội vàng nhường chỗ ngồi, sau đó đẩy cô lên chỗ bàn đánh bạc.
Lúc này Tần Lộ mới phát hiện, ván bài này bắt đầu cũng lâu rồi, Lâm thiếu tìm đến cách giải trí dành cho đại gia, có mấy cô người mẫu đã phải cởi hết chỉ còn sót lại mảnh bikini, mà bên cạnh cô Tống Nhị Báchcùng Tiêu công tử có lẽ đã uống không ít, cũng đã ngà ngà say.
Xem ra, không chơi hai cây đoán chừng cũng khó đi, Tần Lộ không thể làm gì khác ngoài phụng bồi bọn họ tiếp tục chơi tiếp.
Không biết có phải Triển Lê mang đến xui xẻo hay không, tối nay vận may của Tần Lộ vô cùng kém, mới ngồi xuống liền thua liên tiếp ba bàn.
Đương nhiên Tần đại tiểu thư không thể cởi quần áo giống như những người phụ nữ khác, vì vậy không thể làm gì khác hơn là uống rượu. Uống xong ba ly Vodka, sắc mặt của cô đã có chút đỏ lên.
“Ơ, hôm nay Tần đại tiểu thư không đưa bạn trai đến đây sao?”
Có người này mới phản ứng được, tối nay cũng không có người ngăn Tần Lộ uống rượu.
Rõ ràng thấy một người muốn đến gần, hết lần này tới lần khác tìm đề tài mà không được, Tần Lộ không để ý tới anh, rồi sau đó Tống Nhị Bách bên cạnh mỹ nữ đột nhiên mở miệng:“Giống như cậu ca sĩ mấy ngày trước ở trên trang đầu tờ báo giải trí, tên là... Từ Nghiêu, còn tự cho rằng mình là bạn trai của Tần đại tiểu thư nữa, thật là buồn cười!”
Mẹ kiếp, đây chính là ra đường mà không mang theo phụ nữ thông minh. Không mở bình thì ai mà biết bên trong bình có gì! Tối nay Tần Lộ bị Triển Lê cắt đứt chuyện tốt vốn là có chút tức giận, nay lại bị ngời khác nhắc tới chuyện Từ Nghiêu, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận khó chịu.
Cô nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng, rồi nhìn Tống Nhị Bách bên cạnh:“Nhị Bách, anh đưa vị “tiểu thư” này đến có phải là có tửu lượng cao hay không?”
Tôn Phỉ gần đây có chút đường làm quan rộng mở, nghe được hai chữ “tiểu thư” mà kiểu tóc cũng bị thổi rối loạn, vừa muốn nổi giận liền bị gười đàn ông bên cạnh kéo dậy.
Tống Nhị Bách vừa nói xin lỗi với Tần Lộ, vừa đứng trước Tôn Phỉ:“Tần Lộ, đừng coi là thật, Phỉ Phỉ đây là uống nhiều quá, tôi đưa cô ta đi ra ngoài để tỉnh rượu, mọi người cứ tiếp tục.”
Có người ngồi xuống thay vị trí của Nhị Bách, lại có người tới gần Tần Lộ nói:“Cô so đo với cái loại diễn viên đó làm gì chứ?!”
Tần Lộ lạnh lùng đáp một câu:“Nói quá nhiều.”
Cũng không biết nói người nào. Tiêu công tử ở một bên vội vàng vuốt đầu, chào hỏi: “Mọi người đừng ngồi nữa, tiếp tục chơi đi.”
Không khí thật vất vả mới náo nhiệt như cũ, lại nghe “cạch” một tiếng, Tôn Phỉ bị kéo ra ngoài cũng trở lại cùng người họ Tống kia.
Có lẽ cô uống rất nhiều, hất gương mặt mặt như đóa hoa cúc lớn của Tống Nhị Bách ra. Ngón tay ướt át đặt xuống chỗ Tần Lộ đang đổ xúc xắc, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi mà tới: “Tần Lộ, tại sao cô lại khoa tay múa chân với tôi chứ? Không phải là bằng mấy đồng tiền của cô chứ? Tiền kia là do cô kiếm được hay sao? Còn không phải là cha mẹ cô cho à! Tại sao cô lại cho rằng bản thân cô mạnh hơn tôi? Sao lại lôi kéo tôi?”
Đột nhiên chung quanh yên tĩnh, mọi người chung quanh đang bưng rượu mời nhau cũng từ từ dừng lại, ánh mắt không hẹn mà gặp đều nhìn về phía Tần đại tiểu thư.
Tần Lộ vỗ vỗ đầu, ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói:“Là vì, tôi tin vào tiền, tiền của tôi là cha mẹ tôi cho. Cô dựa vào đâu, chẳng lẽ tiền của cô không phải cha mẹ cho sao?”
Tôn Phỉ bị nghẹn họng:“Cái này không giống nhau.”
Ánh mắt Tần Lộ xoay một vòng, sâu xa nói:“Thế nào? Chẳng lẽ tiền của cô là người Hàn Quốc cho?”
Lúc này Tôn Phỉ đã rất bực tức:“Tần Lộ! cô ghen tỵ! Cô vu khống tôi. Được rồi, tiền của tôi là cha mẹ cho! Nhưng tự tôi nỗ lực! Bên ngoài có thể xinh đẹp hơn tôi, nhưng có mấy ai giỏi hơn tôi? Tôi có thể sáu tháng không đụng thịt chỉ ăn cà rốt cùng táo, cô ăn được không? Cô chịu được khổ như thế sao?”
Tần Lộ nhíu mày một cái:“Tôi lại không ra ngoài để bán*! Tại sao tôi phải ăn khổ như thế?”
* Ý “bán” ở đây cũng giống như bán thân vậy.
Sau đó Tôn Phỉ thực sự tức giận:“Cô nói ai ra ngoài bán hả? Chỉ là tôi lấn vào thế giới diễn viên, làm sao lại tính ra tiền lời rồi hả?! Năm đó mẹ cô cũng là diễn viên, chả lẽ cũng ra ngoài bán?”
Tôn Phỉ gây sự nhìn Tần Lộ, Tần Lộ đang định trả lời cô ta thì trong đầu xuất hiện hình ảnh cha đánh mẹ mình mấy cái bạt tai, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng Tần Lộ lại cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như khi ấy cô đã làm ra một việc vô cùng quyết liệt.
Chuyện xảy ra lúc cô 12 tuổi, kỳ thật thì cô cũng không nhớ rõ, nhưng thỉnh thoảng trí nhớ sẽ lại để lộ ra một cái khe hở, khiến cô có một chút ký ức.
Đầu óc bắt đầu đau nhức, hình ảnh trước mặt lung tung không rõ, cô muốn rời khỏi đám người này, đi hít thở không khí mới mẻ. Mới vừa đứng dậy, lại đứng không vững ngã nhào ra phía sau, theo bản năng cô muốn bám vào thứ gì đó, lại vừa lúc đổ khay rượu trong tay, tất cả đổ hết trên mặt đất.
“Tần Lộ, cô không sao chứ?” Tiêu công tử ở cách đó không xa chạy tới, vừa vặn đỡ được cô.
“Nơi này chán quá, đưa tôi ra ngoài.” Tần Lộ nắm tay Tiêu công tử.
Tôn Phỉ sững sờ đứng yên tại chỗ, có chút không rõ ràng lắm, chã lẽ câu nói kia của cô đã sai sao, khiến Tần đại tiểu thư phản ứng mạnh như thế.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người cũng chú ý tới đây, Tiêu công tử đỡ Tần Lộ hỏi: “Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?”
“Không sao, đưa tôi ra boong thuyền hóng mát một chút là được.” Sắc mặt Tần Lộ trắng bệch, nhưng đau đớn đã dần tan biến.
Triển Lê lúc trở lại đúng lúc bắt gặp Tần đại tiểu thư được Tiêu công tử đỡ ra ngoài.
“Sao vậy?” Anh hỏi Tiêu công tử.
“Người phụ nữ được Tống Nhị Bách đưa đến cãi nhau với Tần đại tiểu thư.” Tiêu công tử cũng không rõ, liền kể lại chuyện xảy ra khi nãy.
“Chẳng qua là cãi nhau sao có thể như vậy?” Triển Lê lại hỏi.
“Không biết, tôi chỉ nghe cô ta nói tới bác Tần thì sắc mặt Tần đại tiểu thư liền thay đổi.”
Đột nhiên Tiêu công tử nhớ lại, thuật lại lời của Tôn Phỉ vừa nói. Triển Lê thầm nghĩ hỏng bét rồi, nhận Tần Lộ từ tay Tiêu công tử: “Phiền anh nói với Lâm thiếu một tiếng, tôi đưa Tần Lộ về trước.”