Sáng sớm, Tần Lộ nằm sấp ở trên giường ngủ say, hôm qua người nào đó không biết kiềm chế mà giày vò khiến cả người cô phải hầu hạ tới rã rời.
Trời dần dần sáng, ánh mặt trời xuyên qua kính trần nhà và vách tường từ bốn phương tám hướng, Tần Lộ tiện tay kéo cái gối qua che lên mặt mình, định tiếp tục ngủ, nhưng mà hạ thân lại có một cơn chấn động.
Không biết là vật thể gì đang không ngừng nhảy lên ở sâu trong cô, rung rung, khiến cô vừa thoải mái lại vừa khó chịu, khoái cảm cùng ham muốn đồng thời hành hạ phía dưới, cuối cùng Tần Lộ cũng từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Tần Lộ toàn thân trần trụi mở đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn xung quanh, dường như đây là phòng ngủ của Triển Lê, nhưng chủ nhân căn phòng sớm đã chẳng thấy đâu, chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi sáng sủa khắp cả căn phòng.
Vật thể bên trong vẫn còn đang rung rung, Tần Lộ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, phải cố gắng mấy lần mới lấy được nó ra, nhìn một cái thấy thì ra là một cái trứng rung[1], nhưng khác với cái trứng rung bình thường chính là còn có thêm màn hình hiển thị thời gian.
[1]Trứng rung: (hay còn gọi là trứng rung tình yêu) là một món đồ chơi tình dục. Trong chương này, trứng rung được nhắc đến là loại có cả chức năng báo thức.
Triển Lê nhét vật này vào trong cơ thể mình từ khi nào chứ? Tần Lộ nhìn dấu vết lưu lại sau khi hoan ái trên người mình trước gương, chỉ nhớ rằng đêm qua quá mức kịch liệt, mình bị làm từ phía sau đến hôn mê bất tỉnh.
Nói vậy thì, Tần Lộ đã hiểu nguyên nhân tại sao Vô Song Kỳ không thích tìm Triển Lê, tuy đối phương có trình độ tốt, nhưng quan hệ xong lại chẳng có trách nhiệm gì cả, mà cũng chính tại trình độ quá tốt, nên mỗi lần Tần Lộ đều cảm thấy mình mới là người bị chơi ấy.
Tần Lộ vào phòng tắm đơn giản tắm qua, cũng không biết quần áo ngủ ở đâu, liền tùy tiện quấn khăn tắm rồi xuống dưới tầng.
Ánh mặt trời vừa phải, trong sân ngoài trời dưới tầng một, Triển nhị thiếu gia không biết là đang dùng bữa sáng hay bữa trưa, mắt thấy Tần Lộ tới, nhìn chằm chằm người cô chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm liền khẽ cau mày một cái.
Mẹ nó, giả bộ cái gì mà giả bộ, cô sớm đã bị thấy hết rồi, bây giờ mà cô có khỏa thân đi cũng có gì khác nhau chứ.
“Hay là đại tiểu thư thay quần áo khác rồi mới tới dùng bữa đi.” Triển Lê mở miệng nói với Tần Lộ đang ngồi trước mặt mình
“Chưa tỉnh ngủ, không có khẩu vị.” Sáng sớm Tần Lộ đã bị quấy nhiễu, tâm tình vốn đã không thoải mái, thấy Triển Lê lên tiếng như vậy, lúc này đặt trứng rung trên bàn của Triển Lê, “Lê thiếu làm rớt đồ này, tôi lấy xuống cho anh đó”
“À —— “ Triển Lê bình tĩnh nhìn thoáng qua cái trứng rung đặt trên bàn, cầm khăn lên nhẹ lau miệng, sau đó mới giải thích: “Nghe người làm Tần gia nói, đánh thức Đại tiểu thư chẳng phải là chuyện dễ dàng, cho nên trước đó tôi đã đặt cả đồng hồ báo thức để gọi đại tiểu thư dậy.”
Đồng hồ báo thức á?! Tần Lộ còn đang buồn bực sao lại không thấy công tắc đâu, vậy mà vật kia lại chợt rung lên trong cơ thể mình. Thì ra là do Triển Lê đã thiết lập hết từ trước.
Nhìn khuôn mặt Triển Lê có vẻ rất nhàn nhã, Tần Lộ rất muốn chửi người. Ai ngờ đối phương vẫn còn không biết xấu hổ, thêm dầu vào lửa một câu: “Hay là đại tiểu thư cảm thấy tôi vẫn cần phải cố gắng hơn nữa?”
Tên biến thái này! Tại sao anh ta có thể vô sỉ đến như vậy. Tần Lộ đang muốn nổi giận thì chợt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Tần Lộ quay đầu, chỉ thấy trên sân cỏ cách đó không xa bày một cái vỉ nướng, có một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai tóc vàng mắt xanh đang cầm dầu ô liu rưới lên thịt bò bít tết và lật nướng.
“Đó là Romain, ở cuộc thi ẩm thực quốc tế vừa rồi đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, biết rằng đại tiểu thư kén chọn, nên sáng sớm tôi đã đặc biệt mời anh ta tới làm bữa trưa cho đại tiểu thư.”
Triển Lê giới thiệu sơ qua một câu, dường như Romain có thể nghe hiểu tiếng Trung, cười với Tần Lộ coi như chào hỏi. Tần đại tiểu thư nhìn bản thân đang bao áo ngủ, nhìn thêm chút nữa thấy trứng rung mình để trên bàn, ho khan hai tiếng, tỏ vẻ bình tĩnh từ chỗ ngồi đứng lên, rồi “ưu nhã” bước chân quay về phòng.
“Buổi sáng tôi đã bảo người làm mang bộ quần áo tới cho tiểu thư, ở trong phòng của tôi.” Triển Lê ở phía sau nhắc nhở một câu, trong giọng nói như chứa nụ cười.
Thay quần áo xong, Tần Lộ rửa mặt rồi trang điểm đơn giản,tới trước bàn ngồi xuống lần nữa.
Trên vỉ nướng, thịt bò nhìn thật tươi non, vang lên tiếng tí tách. Tần Lộ không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu thưởng thức tay nghề của đầu bếp Romain.
Thật ra thì cô phần lớn là thưởng thức thân hình của đối phương, ngón tay anh ta thon dài, bắp thịt trên cánh tay mạnh mẽ lại đều đặn. Tần Lộ di chuyển tầm mắt, dừng lại trên cần cổ hấp dẫn của anh ta, tưởng tượng dáng vẻ anh sau khi cởi quần áo ra.
Tay Tần đại tiểu thư khẽ gõ hai cái trên mặt bàn, vừa nghĩ hành động tiếp sẽ thế nào, nhưng Triển Lê ở đối diện như đã đoán được suy nghĩ của cô, mở miệng nói: “Tôi khuyên đại tiểu thư đừng nên tiếp xúc với Romain.”
“Sao nào, đây cũng là em họ của Lê thiếu anh à?” Tần Lộ quay lại về phía anh.
“Cũng không phải ——” Triển Lê cười một tiếng, sau đó thấp giọng, “Chẳng qua là tôi quên nói với Đại tiểu thư rằng, Romain là một Gay.”
Wh?! Tần đại tiểu thư ngay lập tức thấy chán ghét, không nhìn Romain nữa, vùi đầu chuyên tâm dùng bữa.
Sân thượng được xây hướng ra biển, sóng biển vỗ vào đá ngầm, gió biển mặn thỉnh thoảng thổi qua, dùng bữa trong hoàn cảnh này ngược lại mang đến tâm trạng khác. Tần Lộ nhấp ngụm rượu vang đỏ, đánh giá phong cảnh xung quanh.
Ban ngày nhìn cái đảo nhỏ này, mới phát hiện rằng diện tích đảo rất lớn, bốn phía có núi rừng, có hồ, quang cảnh thật đẹp.
“Lê Thiểu à, đảo này không tệ nha, thường xuyên mang bạn gái tới đây dã ngoại, ngắm biển, càng tăng thêm tình cảm.” Tần Lộ thở dài nói.
“Ban đầu đảo này là Tần Tổng Phách để cho đại tiểu thư, nhưng đại tiểu thư lại không muốn, về sau nơi này mới chuyển qua tay tôi.” Triển Lê đung đưa ly rượu vang đỏ, nhàn nhạt trả lời một câu, một lúc sau lại nói, “Hơn nữa, ngoại trừ đại tiểu thư ra, quả thật là tôi chưa từng mang người phụ nữ nào tới nơi này.”
“Vậy sao? Thế thì thật vinh hạnh quá.” Tần Lộ thờ ơ mở miệng nói: “Đúng rồi, nếu vậy thì quần áo ngủ này là chuẩn bị cho ai?”
“Đại tiểu thư không phát hiện quần áo ngủ vô cùng vừa người sao?” Triển Lê hỏi ngược lại.
“?”
Tần Lộ có chút bối rối, không hiểu Triển Lê có ý gì. Cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Triển Lê, lại thấy đối phương buông ly rượu xuống, xoa xoa môi dưới: “Ý của tôi là tôi còn thiếu bạn gái.”
***
Chương 18: Anh trai à, có muốn thử một chút hay không?
Sau đó, Tần Lộ chỉ cảm thấy mình càng thêm bối rối: “ “Bạn gái” theo nghĩa đen sao?”
Triển Lê gật đầu.
Hô hấp không thông, Tần Lộ nghi ngờ chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ anh: “Lê thiếu, anh thiếu phụ nữ ư?!”
Động tác của Triển Lê cứng đờ, lại nghe Tần lộ mở miệng nói.
“Lê thiếu chỉ cần gọi một tiếng, anh muốn phụ nữ, lập tức có cả hàng dài xếp từ đại sảnh của Triển thị kéo dài qua bên ngoài, lượn quanh lượn lại thành phố C cũng trọn hai vòng. Lê thiếu cần gì phải làm khó tôi đây?”
“Làm khó?” Chén rượu thủy tinh đặt lại trên bàn vang lên một tiếng “cạch”, sắc mặt Triển Lê khó coi, “Đại tiểu thư nghĩ như vậy à?”
“Khụ khụ, Lê thiếu, có gì chúng ta từ từ nói....” Thật ra trong lòng Tần Lộ có chút sợ Triển Lê, thấy anh như vậy, vội vàng dùng giọng điệu thương lượng để nói với anh, “Mặc dù năm đó... Nhưng mà mấy năm nay, vì câu nói của anh, hôn sự của tôi đã bị hủy hai lần, có gì bực bội anh cũng nên cho qua đi, không phải sao?”
Triển Lê nhìn cô chằm chằm hồi lâu, không nói gì thêm, lau miệng, đứng dậy bỏ đi. Tần Lộ ngồi một mình trước bàn ăn, gió từ biển thổi vào, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy hối hận như vậy.
Mà chuyện khiến cho cô thấy hối hận nhất đã xảy ra vào mùa hè năm cô hai mươi tuổi.
Khi đó Tần Lộ vẫn còn học đại học, nghỉ hè rảnh rỗi, cô gặp được Triển Lê ở nhà họ Tần, lúc đó anh hơn cô một tuổi, khuôn mặt anh tuấn, khí chất thanh cao; mang một cặp mắt kính, đi theo sau cha cô là Tần Luyện, dáng vẻ nghiêm túc, giúp việc cho ông.
Khi đó Triển Lê không có phong thái như bây giờ. Tần Lộ làm sao lại thấy anh giống như học sinh; vì vậy khi cha vừa đi ra ngoài, cô liền lẻn vào phòng làm việc.
“Anh là phụ tá mới của ông chủ Tần, thực tập sinh sao?” Tần Lộ trực tiếp hỏi về suy đoán của mình.
Triển Lê đang soạn lại đống giấy tờ, nhướn mắt nhìn người đang đứng trước bàn, đẩy nhẹ mắt kính, “Cô là Tần Lộ?”
Nhân viên của Tần thị khi thấy Tần Lộ đều khách khí gọi cô một tiếng Tần tiểu thư hoặc là đại tiểu thư, dám gọi thẳng tên cô cũng chỉ có mình Triển Lê. Tần Lộ lúc ấy chỉ có một suy nghĩ, nếu tên này là một tiểu thịt tươi, hẳn sẽ rất mềm, rất ngon.
Tần đại tiểu thư tiến lại gần, thấy tiểu thịt tươi đang cầm bản thiết kế trên tay, cô vội tìm cớ bắt chuyện, “A, đây không phải là tác phẩm dự thi cuộc tranh tài UIA sao? Anh học kiến trúc à?”
Đối phương ừ một tiếng, coi như là trả lời. Lần đầu tiên, Tần Lộ không được nể mặt như thế, cho nên cô liền cầm lấy bản vẽ trên tay Triển Lê, “Tôi rất thích bản thiết kế này, đáng tiếc giám khảo không có mắt thưởng thức, cứ như vậy mà không cho tác phẩm này trúng cử.”
Triển Lê rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra nghi ngờ. Tần Lộ nửa vì cố ý gây chú ý, nửa vì trong lòng thật sự thấy bất bình, nói thẳng, “Giám khảo đưa lý do không sử dụng bản thiết kế này là vì nó có tính nguy hiểm cao, trước thì nói nó lạnh băng lãnh khốc như băng thủy tinh, có thể nói là không có chút hơi thở nghệ thuật ấm áp nào cả. Nhưng tôi lại thấy nó rất ấm áp.”
“Tại sao cô cảm thấy nó thật ấm áp?” Triển Lê hỏi cô.
“Rõ ràng mà.” Tần Lộ nhìn Triển Lê, khó chịu khi mặt thẩm mỹ bị chất vấn, cô quên mất mục đích trả lời, im lặng trong chốc lát mới thở dài, chậm rãi mở miệng nói, “Thông thạo về kiến trúc như vậy, xa xa có thể thấy được ánh đèn bên trong... Anh biết có người đang ở đó chờ anh về, chẳng lẽ không ấm áp hay sao?”
Đối phương dường như đang cười, nhưng nhìn ánh mắt của cô cũng bớt lạnh lùng. Tần Lộ thông qua đề tài này, thành công cạy được miệng Triển Lê, tán gẫu trong chốc lát mới phát hiện đi sai phương hướng rồi -- căn bản chính là không có biện pháp tán gẫu nào để lên giường.
Cũng may Tần Lộ cũng không nổi giận, đón máy bay, lấy được rất nhiều tin tức về Triển Lê, khi đối phương tới nhà họ Tần vào lần thứ hai, cô thay đổi sách lược tác chiến.
Trải qua một ngày chung sống, Triển Lê đối với cô cũng không bài xích, vì vậy ngày thứ hai, lúc Triển Lê đang ở phòng làm việc phụ giúp giấy tờ, Tần Lộ liền tùy tiện tìm lý do, ngồi ở một bên trên ghế sa lon, yên tĩnh xem sách.
Đều nói nam sinh của ngành kiến trúc khó chịu, Tần Lộ tính toán hàm súc một chút, vì vậy cô vô tình hữu ý vừa đọc sách vừa ngắm Triển Lê, đợi đến khi đối phương quay đầu nhìn cô phát hiện ra ánh mắt cô đang nhìn mình, cô lại vội vàng dùng sách che mặt, làm bộ như đang chuyên tâm đọc sách.
Như thế mấy phen, chỉ cần là đàn ông bình thường, cũng có thể nhìn ra cô đối với anh có chút ý tứ, tránh không được mà hỏi một câu. Tần Lộ lên kế hoạch rõ ràng, ngay cả lời thổ lộ của bản thân cũng đã nghĩ xong. Kết quả, Triển Lê vẫn làm việc của mình như cũ, không hề có khuynh hướng sẽ mắc câu.
Đây là do đọc sách quá nhiều khiến đầu óc ngu muội đi sao? Tần Lộ rút quyển sách trên giá sách xuống một lần nữa, cuối cùng quyết định dùng chiêu lớn.
Cô lợi dụng lúc nghỉ ngơi khi người làm đưa trà tới, thừa dịp Triển Lê ngồi ở trên ghế sa lon uống trả, cô liền cầm quyển Anh văn “Có tên” mình đã chọn tỉ mỉ đi tới.
“Lúc trước, anh có học đại học ở nước ngoài, nhất định là vốn tiếng Anh rất tốt.” Tần Lộ mở sách, đưa tới trước mặt Triển Lê, ngón tay cô cố ý chỉ đoạn ngắn có cảnh H, “Tôi không hiểu chữ viết ở đoạn này, anh có thể giúp tôi phiên dịch một chút không?”
Hôm đó, cô đặc biệt chọn loại áo cổ rộng, giơ tay, nhấc chân, đều sẽ để lộ cảnh xuân ra bên ngoài.
Ánh mắt Triển Lê không cẩn thận lướt qua cảnh xuân lộ ra bên trong cổ áo cô, hơi quay đầu, ho khan nhắc nhở Tần Lộ. Song, khi tầm mắt của anh dừng lại trên bộ sách, thấy rõ nội dung phía trên thì lại ho khan không ra được, miệng mở rộng hồi lâu mới nói, “Quyển sách này có bản tiếng Trung ở trên web, đại tiểu thư có thể lên web tra một chút.”
“Là sao?” Tần Lộ đến gần anh, ngực không rõ vô tình hay cố ý chạm vai anh, dùng giọng nói mềm mại cầu đạo, “Nhưng anh ở chỗ này rồi, anh không thể giúp tôi phiên dịch một chút sao?”
Triển Lê sắc mặt có chút không bình thường, hai tai cũng hơi đỏ lên, Tần Lộ quan sát được đối phương thay đổi, trong lòng biết hấp dẫn, vì vậy thừa thắng xông lên.
“Không bằng tôi thử phiên dịch, anh xem xem tôi phiên dịch có đúng hay không nhé?”
Cô dùng thân thể mềm nhũn, giọng điệu nhẹ nhàng nhu mì, dán chặt vào Triển Lê, bắt đầu phiên dịch một cách sinh động y như thật, khiến Triển Lê nổi lên lửa nóng triền miên. Ở chỗ mấu chốt, cô vẫn không quên rên rỉ vài tiếng.
Phiên dịch thêm một đoạn nữa, sắc mặt Triển Lê không được ổn lắm, tiếng hít thở nặng nề đã bán đứng anh.
“Anh trai, anh đã làm chuyện như sách miêu tả bao giờ chưa?” Tần Lộ mở đôi mắt ướt sũng, nhìn Triển Lê, thấy anh không có lên tiếng, ánh mắt càng mờ đục, cô gác quyển sách qua một bên, đưa tay mân mê cánh môi mím chặt của anh, nhẹ nhàng cất giọng: “Anh có muốn thử một chút hay không?”
Triển Lê vẫn như cũ, không hề lên tiếng, Tần Lộ tưởng anh chấp nhận, nghiêng người ngồi lên đùi anh, từ từ kề sát môi anh.
***
Chương 19: Động vào nhân vật không nên động
Tần Lộ tiến lên, hôn nhẹ lên môi Triển Lê, cô dùng đầu lưỡi một lần lại một lần liếm láp môi của anh, mút lấy cánh môi, đầu lưỡi khẽ cạy hàm răng, thấy anh không chịu mở ra, liền khẽ cắn môi dưới của anh.
Tay cô nhẹ nhàng cởi cúc áo anh, luồn vào bên trong áo, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh. Anh gầm lên một tiếng, bắt đầu đáp trả cô.
Chuyện về sau chính là thuận lý thành chương, Tần Lộ đổi tư thế, dạng chân đến trên người anh, đẩy quần áo của anh xuống, lộ ta lồng ngực nhẵn bóng.
Cô vuốt ve nơi ấm áp ấy, đem gương mặt dán vào ngực anh, theo văn lý liếm hôn da thịt của anh, hai tay vẫn không ngừng sờ soạng bộ ngực đó, cũng thuận đà xâm nhập vào bên trong tay áo, vuốt ve cánh tay của anh.
Ngực Triển Lê phập phồng liên tục, phía dưới dần dần cương lên. Tần Lộ đưa đầu lưỡi vòng vài vòng lên bắp thịt trên bụng anh, một vòng lại một vòng dọc theo người hướng lên ngực anh. Cô cúi đầu, ngậm chặt một cái, mút vào, cho đến anh bật ra tiếng gầm đầy dục vọng mà khó khăn nén xuống.
Cô nửa ngồi dậy, thả tóc xõa ra rồi cởi quần áo trên người xuống, ngực dán chặt lồng ngực anh, đặt tay của anh để ở ngang hông mình, hôn bờ môi của anh, nhẹ lắc lắc hông chậm rãi cọ xát nơi đó.
Triển Lê mắt sáng hé mở, gò má ửng lên, trên trán dày đặc mồ hôi hột, đôi môi khẽ run lên, hơi thở càng thêm nặng nề.
“Anh... Anh... Phía dưới ướt.” Tần Lộ bày ra bộ khó chịu, kéo tay của anh hướng xuống phía dưới nơi tư mật của mình. Anh đột nhiên một lật người đem cô áp đến trên ghế sa lon, giữ lấy khuôn mặt của cô điên cuồng hôn lên.
Anh dùng sức mút lấy, ở cổ của cô còn lưu lại dấu hôn nồng nhạt như đóng dấu. Bàn tay không an phận mơn trớn cơ thể cô, giống như dã thú bị bỏ đói lâu năm.
Bụng dưới Tần Nguyệt truyền đến một cỗ cảm xúc vừa nhức nhối lại tê dại, hạ thể không tự chủ được tiết ra chất dịch lỏng...
Anh tách hai chân cô ra, cởi chiếc quần cuối cùng, hạ thân dán tới đây, vật nam tính nóng rực như than chĩa thẳng vào tâm động.
Triển Lê hôn có chút dã man, không có chương pháp gì, Tần Lộ cảm giác anh có giống như mới hôn lần đầu tiên, vì vậy chủ động dang hai chân của mình, cầm lấy cái đó của anh, kề sát miệng hang.
Tiểu Triển Lê lớn hơn so với cô tưởng tượng rất nhiều, cho nên cô có chút khó khăn dung nạp anh vào bên trong, mới vừa thỏa mãn liền thở dài một tiếng, đối phương lại động eo ếch, hung hăng kéo ra đút vào.
Vật đàn ông thô ráp đó không đi vào bên trong hoàn toàn, lấp đầy cô, cảm giác tê dại từ nơi giao hợp lan ra, cơn đói khát ập đến, Tần Lộ vặn vẹo thân thể cố để cho vật đó vào sâu hơn, bên trong chật kín, hai cơ thể hòa làm một.
Rút ra, đâm vào, lại rút ra... Triển Lê không có lực độ cùng tốc độ cũng đang gia tăng. Tần Lộ bị đâm đến không thở nổi, thân thể mềm nhũn, cuối cùng cũng leo được tới đỉnh.
Kịch liệt vận động, tùy ý hoan ái, buổi chiều hôm đó, Tần Lộ cố ý quyến rũ anh, hai người biến đổi tư thế, ở trong thư phòng thử đủ các loại OOXX; Triển Lê bắn ba lượt, mà Tần Lộ không nhớ ra mình đạt được khoái cảm nhiêu lần.
Khi đó Triển Lê không có quỷ dị như bây giờ, còn có thể chiều theo ý Tần đại tiểu thư, động tác ôn nhu hơn. Tần Lộ vừa hưởng thụ vừa nghe lời luân động theo tiết tấu của anh. Sau khi hài lòng cùng anh kí kết quan hệ pháo hữu, về nhà liền cảm thấy không đúng.
“A Lê ở lại cùng nhau ăn cơm đi.”
Tần Luyện mở miệng giữ Triển Lê ăn cơm tối, Triển Lê gật đầu đáp ứng. Tần Lộ nghi ngờ nhìn cha mình, lại nghe đối phương mở miệng nói: “Buổi chiều có việc phải đi gấp, quên giới thiệu các con biết, Lộ Lộ, đây là Triển Lê, con trai của dì Tiểu Thanh.”
Dì Tiểu Thanh? Người hàng năm đều có mặt trong danh sách Forbes Rich List Lê Thanh?!
Tần Lộ kinh ngạc miệng mở to tới mức có thể nhét vừa quả trứng gà, sau một hồi mới nhìn cha cô nói: “Con tưởng anh ta là phụ tá cha mới nhận thêm.”
“Nói linh tinh gì thế?” Tần Luyện cười cắt lời Tần Lộ, “A Lê lúc nào cũng ở nước ngoài, cha dượng của thằng bé cũng là người ngoại quốc, không hiểu mấy về lĩnh vực buôn bán trên thị trường. Hai năm qua dì Tiểu Thanh của con muốn làm ăn ở Trung Quốc, cho nên mới đưa A Lê tới đây cùng cha học tập một chút...”
Tần Lộ quay đầu, kinh ngạc nhìn Triển Lê, thấy trong mắt đối phương dường như không được vui vẻ, lúc này mới ý thức tới, nàng động vào kẻ không thể động rồi.
Suốt bữa cơm tối, Tần Lộ ăn với tâm trạng thấp thỏm lo âu, thật vất vả mới chờ được Triển Lê cùng Tần Luyện dùng cơm xong, Tần Lộ thừa dịp Tần Luyện đi nhận điện thoại, liền rót chén trà, đưa tới trước mặt anh.
“Đại tiểu thư đây là?” Triển Lê cau mày nhìn nàng.
“Anh Lê...” Tần Lộ thực sự không quen gọi tiếng Lê ca ca, vì vậy đổi cách gọi, “Lê thiếu, hai ngày nay tôi cứ nghĩ anh là phụ tá của cha tôi, có gì đắc tội, mong Lê thiếu bỏ qua cho. “
Tần Lộ nói xong, cúi đầu không dám nhìn xem thái độ của Triển Lê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi đến khi đại tiểu thư cô đây quá nóng lòng, muốn trực tiếp hỏi đối phương muốn như thế nào mới có thể quên đi chuyện xảy ra hồi chiều thì đối phương lại nâng chén trà lên.
Khi đó Tần Lộ khờ dại cho là Triển Lê đã cho qua chuyện này.
Cho đến hai năm sau, khi Tần Lộ đính hôn với Hoa Thần - người thừa kế nhà họ Hoa, Triển Lê bất ngờ cùng cha dượng của mình tới công ty ở Trung Quốc, gặp lại Tần Lộ, cô mới hiểu, thì ra chuyện này vẫn chưa xong.
***
Chương 20: Muốn làm thử tại cửa hàng áo cưới luôn không?
Tần đại tiểu thư mười tám tuổi bắt đầu chơi đùa với đàn ông, khi đến tuổi lập gia đình, thanh danh đã không làm sao dễ nghe.
Trong vòng luẩn quẩn của đám thiếu gia công tử nhà giàu, đều đã đối với tính tình kiêu căng, phóng đãng của Tần Lộ sợ hãi tránh còn không kịp. Tần Lộ không còn cách nào khác, sau cùng đành phải nghe sự an bài của gia đình cùng với người thừa kế tương lai của Hoa gia Hoa Thần đính hôn.
Nói ra, Hoa Thần cũng là cái dạng thiếu gia đào hoa, chơi đùa phụ nữ so với Tần Lộ chơi đùa đàn ông chỉ nhiều không ít. Bất quá đối phương khiêm tốn, lại bởi vì nguyên nhân khác, thanh danh trái lại so với Tần Lộ dễ nghe hơn rất nhiều.
Trong cửa hàng áo cưới, đèn chùm pha lê rũ xuống, ánh đèn dịu nhẹ làm không khí thêm phần lãng mạn, tấm thảm dày lót dưới nền làm cho người ta cảm giác giống như dẫm lên những đám mây. Tần Lộ mặc áo cưới được thiết kế riêng từ hai tháng trước vừa được đưa về, đứng ở trước mặt Hoa Thần.
“Đẹp không?” Tần Lộ hỏi Hoa Thần.
“Ưm.” Hoa thiếu gia ngồi ở trên ghế sofa, nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Tần Lộ hận nhất chính là loại người này luôn làm ra vẻ không chút để ý, nhìn giống như không tình nguyện cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng so với mấy vị thiếu gia thích chơi bời lêu lổng khác, Tần Lộ cảm thấy được ít nhất Hoa Thần vẫn lại là một lựa chọn tốt, vì thế cắn răng nhịn xuống muốn cảm giác kích động muốn xông lên đánh người, hít vào một hơi, đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, “Hoa Thần, anh mau đi thử lễ phục của anh đi.”
Hoa Thần bị giọng điệu của cô làm cho nổi da gà, lúc đang muốn đứng lên đi thử y phục, điện thoại chợt vang lên. Anh ta sau khi đi nghe cuộc điện thoại kia trở về, liền đối với Tần Lộ mở miệng nói, “Tôi còn có việc cần xử lý, một hồi để cho lái xe đưa cô trở về đi.”
Tần Lộ lộ rõ vẻ không vui, Hoa Thần rõ ràng nhìn thấy nhưng cũng mặc kệ, lập tức đi ra cửa, lúc ra tới cửa mới lại quăn lại một câu, “Nơi này có số đo của tôi, hẳn không sai.”
Tần đại tiểu thư trong lòng khó chịu, thuận tay liền hất đỗ khay trà mà nhân viên phục vụ bưng đến.
Quản lí thấy thế, vội vàng chạy tới, một mặt giúp đại tiểu thư lau nước trà dính lên người, một mặt đau lòng nhìn bộ áo cưới được thiết kế tinh xảo bị nước trà bắn tung tóe lên. Mở miệng khuyên đại tiểu thư trước nên đi thay quần áo.
Tần Lộ cơn giận còn sót lại chưa tiêu hết, quay đầu liền hướng phòng thử áo mà đi, nhưng mà đuôi váy của cái áo cưới này lại nặng, bước chân cô đi quá mau, mới đi ra vài bước đã bị vấp, liền ngã nhào trên đất.
Quản lí quá sợ hãi, vội vàng đi đỡ Tần Lộ, nhưng đã có người ở phía trước vươn tay đỡ cô.
Tần đại tiểu thư trật chân, vừa muốn đứng dậy mắng chửi người, lại thấy rõ ràng người tới đỡ cô thời khắc đó liền nuốt lời muốn nói trở vào bụng.
“Triển Lê?! Anh như thế nào lại ở trong này.”
“Đi ngang qua nơi này nhìn thấy đại tiểu thư, cho nên vào trong này xem thử.”
Tới thật đúng thời điểm!
Sau chuyện xảy ra ở trong thư phòng lần trước, Tần Lộ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, luôn cố ý tránh mặt Triển Lê, mà Triển Lê cũng bận rộn với việc kinh doanh, không có thời gian đi tìm Tần Lộ gây phiền toái, cho nên hai người rất ít đụng mặt nhau.
Đột nhiên ở nơi này đụng mặt nhau, lại còn ngay lúc chính mình ngã sấp xuống đất, Tần Lộ cảm thấy được có chút mất mặt, đưa tay liền muốn đẩy đối phương ra.
Nhưng mà cô vừa mới động, chỗ mắt cá chân liền truyền đến một trận đau đớn đến toát mồ hôi lạnh - - trật chân rồi.
“Nghe nói đại tiểu thư gần đây đính hôn, đi cùng vị hôn phu của cô sao?” Triển Lê nhìn chung quanh, cũng không rõ là không biết hay vẫn lại là cố ý, kéo Tần Lộ lên chạm vào chỗ đau của cô.
“Một mình tôi tới đây.” Tần Lộ không muốn cùng Triển Lê nói nhiều, quay đầu nhìn quản lí đang chạy tới, “Đỡ tôi đi đến phòng thử áo.”
Quản lí lập tức đưa tay qua, Triển Lê lại cầm tay cô không chịu buông ra, rồi nhìn chằm chằm vào vị quản lí thân hình nhỏ nhắn cùng với giày cao gót cô ta đang mang trên chân, “Vẫn lại là để tôi đỡ cô đi thì tốt hơn, tránh để một hồi lại té ngã.”
Quản lí vốn sợ Tần đại tiểu thư, gặp Lê thiếu tự mình nói ra như vậy, liền thuận thế thu tay về, để cho Triển Lê đỡ Tần Lộ đi vào phòng thử áo.
Phòng thử áo của cửa hàng áo cưới rất lớn, Triển Lê đem Tần Lộ đỡ đến trên ghế sofa, cúi người, nâng chân cô lên xoắn nắn một hồi, rắc rắc một tiếng giúp cô chỉnh lại gân cốt.
Tần Lộ đau đến thét chói tai, phục hồi tinh thần lại cắn răng nói một câu “Cảm ơn!”
“Đại tiểu thư muốn như thế nào cám ơn tôi?” Triển Lê như có như không nhìn cô, “Giống ban đầu ở thư phòng Tần gia sao?”
Tần Lộ không dự đoán được Triển Lê có thể nói ra những lời như vậy, nhất thời bị sặc không nói được gì. Sửng sốt hồi lâu, mới quay đầu nói, “Lê thiếu vẫn là không nên nhắc lại chuyện trước đây, tôi bây giờ đã đính hôn rồi.”
“Ngay cả việc thử áo cưới cũng không muốn đi thử cùng cô, đàn ông như vậy, đại tiểu thư cô vẫn muốn kết hôn cùng sao?”
Lời của Triển Lê nói ra làm Tần Lộ không phản bác được, cô đứng lên, tính toán cách anh xa một chút, đối phương lại tiếp sát cô, dán ở bên tai cô mở miệng nói: “Đại tiểu thư nghĩ muốn hay không thử xem?”
“Cái gì?”
“Trong tiệm áo cưới.”
“Anh...” Nhìn Triển Lê khuôn mặt càng ngày càng tiếp sát cô, Tần Lộ chỉ cảm thấy như ngàn vạn con ngựa trên thảo nguyên xanh thẳng đang chạy như điên hướng về phía mình, khẩn trương quay đầu, cười nói, “Lê thiếu thực biết nói đùa...”
“Nói đùa?” Anh hừ lạnh một tiếng nở nụ cười, rồi bỗng nhiên bắt lấy hai cổ tay của cô hướng hai bên tách ra. Môi hồng nhuận của anh không chút khách khí lướt qua môi cô, ở trên mặt cô khẽ hôn một cái.
Tần Lộ bị ăn trộm đậu hũ, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt lại, phẫn nộ nhìn Triển Lê.
“Tôi chỉ nghĩ muốn nói cho đại tiểu thư biết tôi không phải đang nói đùa.”