"Ngươi không cưới nàng, ta cưới."
Một câu nhẹ nhàng đơn giản, bình tĩnh ngắn gọn, lại
khiến tất cả mọi người có mặt đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Thật lâu sau, người trong lòng động đậy. Vân Trầm Nhã
khẽ buông Thư Đường ra, khóe môi mỉm cười, ánh mắt như có như không thoáng liếc
qua Nguyễn Phượng.
Nguyễn Phượng sửng sốt, tức thì hiểu ý chắp tay hướng
trên đài, nói: "Ngự sử đại nhân, Hồ công tử mới vừa rồi đã nói, chỉ cần có
người chịu cưới Thư cô nương, mọi khúc mắc lúc trước đều xóa sạch. Nay...” hắn
tạm ngừng, quay đầu lại nhìn vào mắt Vân Trầm Nhã "Nay nếu Vân công tử đã
nguyện ý cưới Thư cô nương làm thê tử, vậy..."
"Khoan đã..." giọng Hồ Thông vang lên.
Hôm nay Hồ Thông ầm ĩ bức bách Thư tiểu Đường như thế
vốn là muốn khích Vân Trầm Nhã ra mặt. Hắn nghĩ, thay vì mình ngầm giở trò với
Vân vĩ lang, tốt xấu gì mình cũng là cường hào ác bá ở Kinh Hoa thành này, nếu
có thể đem tranh chấp giữa hai người làm rõ trước mặt mọi người, bằng vào xuất
thân và quyền thế của Hồ Thông hắn, đối phó với một thương nhân Anh Triêu Quốc
như Vân Trầm Nhã, nhất định là sẽ dễ như bỡn.
"Hồ mỗ lúc nãy nói là nếu có người nguyện ý cưới
Thư Đường, chỉ giới hạn là nam tử trong Nam Tuấn quốc mà thôi. Không biết Vân
công tử đường đường là người của Thần Châu Đại Anh Triêu quốc, có tư cách gì
can thiệp đến chuyện phiền phức trong Kinh Hoa thành này?" Hồ Thông chậm
rãi nói, giọng đầy khiêu khích.
Thu Đa Hỉ nghe xong tức giận vô cùng, chỉ thẳng vào
mặt Hồ Thông nói: "Vậy tại sao hồi nãy không nói rõ ràng?! Cố tình đợi đến
khi Vân công tử nguyện ý cưới tiểu Đường, mới cố ý thêm vào. Đây rõ ràng là làm
khó làm dễ tiểu Đường và Vân công tử..."
"Đại nhân!" Hồ Thông không để ý tới Thu Đa
Hỉ, ngược lại chỉ chắp tay hướng về phía Tả ngự sử, mặt mày tức giận "Cũng
không phải là Hồ mỗ muốn làm khó dễ gì Vân công tử, Hồ mỗ cũng không cố ý muốn
làm Vân công tử khó xử."
"Ngày đó Thư Đường ở đầu đường đả thương người,
quả thật Vân Trầm Nhã là đồng bọn của nàng ta. Thư Đường đánh gã người hầu tùy
thân của ta đến tàn phế, Vân Trầm Nhã lại ỷ vào sức lực của bản thân, một mình
đánh cho mười tên thủ hạ của ta đều tàn phế. Nếu không tận lực chữa chạy kịp
thời, chỉ sợ... chỉ sợ đã sớm xảy ra án mạng rồi!"
Lời này vừa thốt ra, Tả ngự sử còn chưa kịp lên tiếng,
lại nghe Nguyễn Phượng cười lạnh nói "Chỉ một người đã có thể khiến hơn
mười tên bị thương đến tàn phế, thủ hạ của ngươi thật không khỏi có chút vô
dụng đó."
Hồ Thông xanh mặt, miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Tả ngự sử hỏi: "Vân Trầm Nhã, có việc này hay
không?"
Vân vĩ lang cười cười "Có a." Hắn không thèm
để ý chút nào liếc Hồ Thông một cái "Không dấu giếm gì Đại nhân, ngày đó ở
đầu đường, ngoại trừ hơn mười tên thủ hạ của hắn, ngay cả cái tên lúc nãy bảo
rằng bị tiểu Đường đả thương, đều bị ta đánh gãy gân tay gân chân cả."
Thừa nhận sự thật như vậy, nhưng ngữ khí Vân Trầm Nhã
lại vô cùng lơ là qua quýt, cứ xem như là chuyện vụn vặt ngày thường mà thôi.
Nhất thời, ngay cả Tả ngự sử cũng có chút ngẩn người
mà không biết phải làm sao.
Hồ Thông nghe xong, tất nhiên là mượn cơ hội này, lòng
đầy căm phẫn nói: "Hồ mỗ là người rộng lượng, bọn họ đả thương người, vốn
ta cũng không muốn so đo làm gì, nhưng ngươi, còn ngươi nữa..." hắn chỉ
chỉ Vân Trầm Nhã và Thư Đường "không thấy có một chút hối cải nào, nếu hôm
nay Hồ mỗ không đòi lại công đạo cho bọn thủ hạ của mình, tuyệt sẽ không bỏ
qua."
Thư Đường vốn đang đờ người ra, nghe xong những lời
này, cũng không nhịn được mở miệng: "Ngày đó ta và Vân công tử đang yên
đang lành, là tại ngươi đã dẫn theo mấy chục người đến kiếm chuyện với bọn ta
trước."
Hồ Thông hừ một tiếng: "Nói bậy nói bạ."
Nguyễn Phượng cười: "Nói đến mới thấy kỳ, chẳng
lẽ Hồ công tử xưa nay ra khỏi cửa đều phải mang theo mấy chục tên đánh thuê?
Càng kỳ hơn nữa là, ngày đó Thư cô nương và Vân công tử rõ ràng thấy các người
thanh thế rầm rộ như vậy, sao lại còn muốn trêu chọc vào các ngươi?"
Hồ Thông bị chặn họng, trong chốc lát không nói nên
lời.
Lan Nghi thấy thế, cười lạnh, lại tiến lên một bước
nói "Xin hỏi Thư cô nương, ngày đó, các ngươi gặp bọn đánh thuê ở đâu, vì
sao lại ở chung một chỗ với Vân công tử, ngươi và Vân công tử lúc đó đang làm
cái gì?"
Thư Đường nghĩ nghĩ, thành thật đáp: "Ngày ấy là
ở gần Phi Nhứ lâu, trước khi gặp bọn người đánh thuê này, ta đi chung với Vân
công tử đến xem mắt một vị tướng công họ Phùng."
Lời này vừa thốt ra, cả sảnh đường đều ồ lên.
Lan Nghi cười nói: "Cũng kỳ lạ. Thư cô nương xem
mắt, tại sao Vân công tử lại muốn đi theo." Một lát sau, lại xoay người
quỳ gối thi lễ với Tả ngự sử "Ta còn nghe nói, mỗi lần Thư Đường đi xem
mắt, tám chín phần mười đều có Vân
công tử đi cùng."
Lan Nghi vốn có ý đối với Vân Trầm Nhã, khá khen cho
một cô nương thông minh như vậy, biết xem xét thời thế, nay rõ ràng thấy Vân
Trầm Nhã không có chút tình cảm nào đối với nàng ta, mà Hồ Thông lại cùng nàng
ta trên một chiếc thuyền, nếu không chiếm được Vân Trầm Nhã, dù cho cá chết
lưới rách cũng không thể bại trận được.
Dứt lời, Lan Nghi ngầm nháy mắt ra hiệu cho bà Lưu.
Bà Lưu biết biểu ca họ hàng xa của Hồ Thông là Phương
gia ở Mục Đông Phương Diệc Phi, mà phụ thân của Hồ Thông lại giao hảo rất tốt
với Lục Vương gia, mặc dù Nguyễn Phượng đứng bên cạnh Thư Đường, nhưng cũng chỉ
nói vài câu giùm Thư Đường mà thôi, Vân Trầm Nhã chỉ là một thương nhân, so
quyền so thế đều không bằng Hồ Thông.
"Bẩm Đại nhân, ta cũng có nghe nói qua việc này.
Lúc nào Thư cô nương đi xem mắt cũng đi chung với Vân công tử. Hai người nói
dối để lừa gạt sính lễ, sau đó lại lấy cớ qua loa từ chối việc hôn nhân. Quả
thật, quả thật thái độ làm người có chút trơ trẽn..."
Lúc này Hồ Thông mới tiếp lời, nói: "Hồ mỗ đúng
là có nghe nói đến việc này, cho nên mới dẫn theo mấy chục người đến Phi Nhứ
lâu muốn ngăn cản Vân Trầm Nhã và Thư Đường. Vốn chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi,
ai ngờ hai người này chẳng những không sửa sai mà còn đả thương thủ hạ của ta
nữa!"
Thư Đường nghe xong lời này, tức giận đến mức cần cổ
đỏ ửng lên, vội vã cãi lại Hồ Thông: "Ngươi, bọn ngươi thật là nói hươu
nói vượn! Vân quan nhân theo xem mắt giúp ta, rõ ràng là, rõ ràng là vì thấy ta
vận khí không may mắn, lúc xem mắt có xảy ra chuyện gì sẽ giúp ta giải quyết.
Ngày đó, ngày đó cũng là ngươi đã đến gây sự với Vân quan nhân trước..."
Lan nghi tà mị híp mắt lại, cao giọng mỉa mai:
"Hai người vẫn phu xướng phụ tùy, tình nghĩa đậm đà như vậy, tại sao Thư
cô nương lại phải tận lực đi xem mắt?"
Hồ Thông nói: "Đại nhân, sự thật như thế nào đã
quá rõ ràng rồi. Vân Trầm Nhã và Thư Đường trước lợi dụng xem mắt để gạt tiền
tài của người ta, sau lại đánh người gây thương tích, quả thật là tội ác ngập
đầu, Thư Đường lại là nữ nhi thân sinh của Uyên Ương..."
"Nói bậy!" Thư Đường tức giận đến phát run,
cắt ngang lời của hắn "Việc này, việc này không liên quan một chút nào đến
Vân quan nhân, các ngươi muốn vu oan giá họa, tìm một mình ta là đủ rồi
..."
Nói chưa dứt lời, Vân Trầm Nhã lại kéo Thư Đường ra
sau. Hắn mở quạt ra, chậm rãi phe phẩy, thản nhiên cười cười. Thần sắc ung dung
nhẹ nhàng như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Vân Trầm Nhã hất hất cằm về phía Hồ Thông, giọng điệu
khiêu khích: "Nói đi, tiếp tục nói đi."
Hồ Thông thấy thái độ của hắn như vậy đâm ra vô cùng
sửng sốt. Không biết vì sao Vân Trầm Nhã mặt mày lạnh nhạt, nhàn nhã đứng yên
một chỗ, nhưng quanh thân tản ra một loại khí chất khiến người ta nửa bước cũng
không dám di chuyển. Trong khoảnh khắc, bọn người Hồ Thông và Lan Nghi nói
không nên lời.
"Sao không nói nữa?" Vân vĩ lang cười nói.
Hắn khép cây quạt lại, gõ gõ trong lòng bàn tay "Vậy để ta nói giùm bọn
ngươi”
"Vân Trầm Nhã bề ngoài là thương nhân đến từ Anh
Triêu quốc, nhưng trên thực tế toàn làm những chuyện ám muội. Cấu kết với Thư
Đường lợi dụng xem mắt để gạt tiền tài của người khác. Có phải vậy không?"
Hồ Thông nghe được ngẩn cả người, bị lời nói của Vân
Trầm Nhã dẫn dắt ra sức hùa theo: "Phải, phải, đúng là như vậy đó!"
"Vậy tại sao phải gạt tiền tài của người
ta?" Vân vĩ lang nhíu mày, cười hỏi.
Hồ Thông nói: "Vì, vì ở ngoài chơi bạc thiếu nợ
mấy trăm ngàn lượng bạc..." Nói xong, ngay cả giọng của hắn cũng nhỏ đi ba
phần.
Vân Trầm Nhã lại cười rộ lên: "Đúng như lời ngươi
đã nói."
Cùng lúc đó, dưới đài có một người nhẹ nhàng nhảy lên.
Tư Không Hạnh chắp tay chào Vân Trầm Nhã hô lên một tiếng "Công tử."
Hô xong, hắn lập tức lấy ra một tấm ngân phiếu trong người.
Ngân phiếu không nhiều không ít, đúng một vạn lượng.
Vân Trầm Nhã cầm ngân phiếu trong tay lắc lắc nghe
giòn tan. "Ngân phiếu Kim Ngọc Hiên." Hắn nói "Có đủ trả nợ cờ
bạc hay không?"
Hồ Thông mặt mày tái nhợt, lúc này mới biết mình trúng
bẫy của Vân Trầm Nhã. Dưới tình thế cấp bách, hắn reo lên: "Ai biết ngân
phiếu trong tay ngươi là thật hay giả?!"
Vân Trầm Nhã gật gật đầu, cũng không thèm so đo với
hắn, đáp lại: "Nói không sai, ai mà biết là thật hay giả?" Chậm rãi
mở tờ ngân phiếu ra, Vân Trầm Nhã nhìn thẳng vào mặt Hồ Thông, trong khoảnh
khắc tấm ngân phiếu một vạn lượng bị hắn tùy tiện xé nát đi.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Hồ Thông và
Lan Nghi kinh ngạc vạn phần, nhưng mà sở dĩ bọn họ giật mình, không phải là vì
Vân Trầm Nhã xé tấm ngân phiếu một vạn lượng, mà là vì bọn hắn suy đi nghĩ lại
như thế nào, cũng không biết trong hồ lô Vân vĩ lang bán thuốc gì.
Đúng lúc này, ngoài Tử Vi đường đột nhiên vang lên một
thanh âm hô to: "Lục Vương gia giá lâm..."
Cửa chính của lễ đường mở rộng, ánh nắng mùa thu tràn
ngập trong phòng. Nam Tuấn quốc tôn trọng hai màu vàng và trắng, mà người đến
chính là mặc áo trường bào màu vàng, mặt mày anh tuấn hào hùng, khí độ cao
ngạo. Mọi người vội vàng tránh ra một bên, tất cả đều quỳ xuống, cùng cất tiếng
hô to: "Tham kiến Lục Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên
tuế..."
Trên đài, từ Tả ngự sử cho đến Nguyễn Phượng, thấy Lục
Vương gia Đỗ Lương, ai nấy cũng đều phất áo bào quỳ xuống, hoặc hành đại lễ,
hoặc hành quan lễ. Chỉ có hai người vẫn đứng thẳng như cũ, một là Vân Trầm Nhã,
hai là Tư Không Hạnh cận vệ tùy thân của Vân Trầm Nhã.
Đỗ Lương bước lên đài, phất tay ra hiệu "đứng
lên", cùng lúc đó, ánh mắt của hắn lướt qua Thư Đường.
Có Lục Vương gia ra mặt, người dưới đài không ai dám
xôn xao gây náo động, Tử Vi đường yên tĩnh hẳn đi.
Hồ Thông tự cho là chỗ dựa vững chắc của mình đã đến,
đang muốn tiến lên chào đón, nào ngờ Lục Vương gia Đỗ Lương tiến lên hai bước,
chắp tay chào Vân Trầm Nhã, kêu lên: "Đại công tử."
Vân Trầm Nhã gật gật đầu, cũng đáp lễ lại "Lục
Vương gia."
Hai người, một già một trẻ, một người mặc hoàng bào
biểu hiện địa vị cao nhất, người kia chỉ mặc một bộ bạch y bằng vải bố hết sức
bình thường. Nhưng khi bọn họ chào nhau, cử chỉ cho thấy không phân biệt một
chút tôn ti trật tự nào.
Nhất thời tất cả mọi người có mặt đều hết sức choáng
váng.
Lục Vương gia nói: "Đại công tử, trước khi bổn
vương đến đây có gặp Tiểu thế tử. Tiểu thế tử tiện thể nhắn với bổn vương, nói
sắp vào giữa thu, khu vực săn bắn của Hoàng gia ở khu rừng phía Tây sẽ mở, nếu
Đại công tử có thời gian, mời tiến cung săn bắn cùng Tiểu thế tử. Tiểu thế tử
kính cẩn đợi ngài."
Toàn bộ Nam Tuấn quốc, chỉ có một người được gọi là
Tiểu thế tử, đó là hoàng tử độc nhất của Nam Tuấn vương - Đỗ Tu. Đỗ Tu cũng là
một kỳ tài ngút trời, vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử của Nam Tuấn quốc.
Nghe được danh hào của Tiểu thế tử, chân Hồ Thông mềm
như bún, phải liên tục lùi lại phía sau mấy bước mới có thể đứng vững.
Vân Trầm Nhã thong dong cười nói: "Vài bữa nữa
đi."
Lục Vương gia Đỗ Lương lại nói: "Bổn vương nghe
nói hôm nay Đại công tử gặp phiền phức, nên đặc biệt đến đây, không biết có cần
giúp gì hay không?"
Vân Trầm Nhã quét mắt nhìn Hồ Thông, cười cười:
"Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi." Hắn ngừng lại "Thiếu người
ta mấy lượng bạc."
Đỗ Lương tất nhiên là người rất khôn khéo, dõi theo
ánh mắt của Vân Trầm Nhã, lập tức hiểu ý. Hắn trầm giọng kêu: "Hà
Ốc."
Một người trong bộ cẩm y dưới đài tiến ra, hắn nhảy
lên đài, tức khắc lấy một tấm ngân phiếu ra đưa cho Hồ Thông. Nhưng Hồ Thông
làm sao mà còn dám nhận lấy tấm ngân phiếu này. Chân cẳng hắn run rẩy, quỳ rạp
xuống đất, liên tục dập đầu: "Xin Lục Vương gia thứ tội, xin Đại công tử
thứ tội..."
Chỉ trong vòng nửa khắc, bà mối họ Lưu và đám người
Lan Nghi tất cả đều quỳ rạp xuống, cùng với Hồ Thông cả bọn không ai dám ngóc
đầu lên, miệng không ngừng thì thầm: "Xin Lục Vương gia thứ tội, xin Đại
công tử thứ tội..."
Đến lúc này, Vân Trầm Nhã mới cười khom lưng xuống,
lấy đầu quạt chọc chọc lên vai Hồ Thông: "Sao? Còn thiếu nợ cờ bạc nữa
không?"
Hồ Thông toát mồ hôi lạnh: "Không nợ, không nợ,
là tiểu nhân trí nhớ kém, hiểu lầm, hiểu lầm Đại công tử, xin Đại công tử thứ
tội..."
Vân Trầm Nhã lại bĩu môi một cái. Bỗng dưng, một tia
sáng lóe lên trong mắt hắn, hắn dùng đầu quạt điểm lên ba huyệt phía dưới vai
trái của Hồ Thông và huyệt ngứa, còn thuận tay điểm luôn huyệt câm của hắn. Hồ
Thông đau đến nhăn răng nhếch miệng, lại nghe Vân Trầm Nhã nhẹ giọng ghé vào lỗ
tai hắn nói: "Ôi, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không phải sao?
Chiêu này ta cũng biết, để ta chơi với ngươi."
Lửa giận trong lòng Hồ Thông bốc lên, bất chấp thân
phận địa vị, nổi giận đùng đùng nhìn Vân Trầm Nhã, cố gắng gầm gừ vài âm trong
cổ họng: "Ngươi thật không phải là người..."
Vân vĩ lang vẫn cười, hắn nói thật nhỏ, chỉ mình Hồ
Thông có thể nghe thấy: "Đúng vậy, ta không phải là người, không giở thủ
đoạn với người, một khi đã ra tay, chứng tỏ ngươi không phải là người."
Khi đứng thẳng dậy, vẻ mặt Vân Trầm Nhã đã sớm mang
đầy vẻ cao thượng. Hắn ôm quyền nói với Lục Vương gia: "Chuyện đã xử lý
xong, làm phiền Vương gia."
Đỗ Lương gật đầu nói với hắn: "Đại công tử xin
đừng khách khí."
Vân Trầm Nhã lại cười, lúc này mới xoay người, nhìn
Thư Đường đang trợn mắt há hốc mồm, vươn tay ra nói: "Đến đây, không có
việc gì nữa, đi thôi."
Lại không biết, lúc Vân Trầm Nhã xoay người, Lục Vương
gia đầu tiên là nhìn vào mắt Nguyễn Phượng, sau đó quét mắt lướt qua đám đông
ra hiệu. Trong đám đông bên dưới, người trong bộ y phục bằng vải bố đáng lẽ đã
rời khỏi nơi đây từ trước, giờ lại đột nhiên xuất hiện.
Vân Trầm Nhã đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy
cảnh tượng này. Nhưng hắn đường đường là một con sói ba đuôi thành tinh, mắt
không nhìn thấy, ai biết trong lòng hắn có nhìn thấy hay không.
Chương 29
Lúc này, ngoài Tử Vi đường trời đang nổi gió, Thư
Đường mặt mày mờ mịt bị Vân Trầm Nhã kéo đi, bước chân nghiêng ngả lảo đảo, nửa
tỉnh nửa mê.
Giữa trưa mặt trời đứng bóng, những tia sáng xuyên qua
kẽ lá tỏa bóng râm lấm tấm xuống mặt đất. Mọi người nối đuôi nhau từ cửa chính
của lễ đường đi ra, dần dần tản đi hết, con phố dài lại an tĩnh trở lại. Vân
Trầm Nhã mở quạt che trên trán cho bớt chói, nhìn nhìn ánh mặt trời, kéo Thư
Đường lại dưới gốc cây "Ở đây đợi ta một chút, ta sẽ trở lại ngay."
Thư tiểu Đường từ nãy giờ đã không biết phải phản ứng
làm sao, giờ lại nghĩ đến câu nói của Vân Trầm Nhã là muốn cưới nàng, trong
lòng rối bời tê dại.
Thần sắc kích động nhíu mày lại, sau hồi lâu mới
"a" lên một tiếng.
Vân Trầm Nhã cười, vừa xoay người tính đi, lại nghe
Thư Đường hô lên một tiếng "Vân quan nhân". Thân hình cứng đờ đứng
tại chỗ, ngẩn người, nghe nàng lập lại câu nói hắn mới vừa nói: "Ta chờ ở
đây, ngươi đi một lát rồi quay lại."
Vân Trầm Nhã hơi kinh ngạc.
Tư Không Hạnh đứng chờ ở đầu đường cách đó không xa,
thấy Vân vĩ lang đi đến, lập tức cung kính chắp tay hô: "Đại công
tử."
Vân Trầm Nhã hỏi: "Nhìn rõ chưa?"
Tư Không Hạnh lại chắp tay: "Đại công tử liệu sự
như thần, đoán trước được là Lục Vương gia sẽ đến."
"Cũng không hẳn là như vậy." Vân Trầm Nhã
tùy tiện dựa vào một gốc cây trên phố, phe phẩy cây quạt "Thế lực của
Phương Diệc Phi ở Nam Tuấn quốc này rắc rối phức tạp, tất có đảng phái trong
triều. Đoán từ dưới lên trên, không ai có địa vị cao hơn Lục Vương gia."
Thần sắc Tư Không Hạnh buồn bực: "Nhưng... Lục
Vương gia mượn cơ hội ngày hôm nay, truyền bá địa vị của Đại công tử ra ngoài,
mặc dù dân chúng Nam Tuấn quốc không đoán được thân phận thật của công tử,
nhưng mất đi cái vỏ bọc thương nhân để che mắt này, ngày sau chúng ta làm việc
tất sẽ khó khăn hơn."
Thân phận Vân Trầm Nhã ở Nam Tuấn quốc vốn là một thương
nhân đến từ Thần Châu Anh Triêu quốc. Ngụy trang dưới lớp "thương
nhân", thường ngày hắn kết giao, hành động đều hết sức dễ dàng. Nhưng hiện
nay, đám người Phương Diệc Phi và Đỗ Lương lợi dụng chuyện lần này truyền bá
địa vị không tầm thường của Vân Trầm Nhã ra cho dân chúng, từ nay về sau, ai
kết giao với hắn không thể không đề phòng cẩn thận hơn.
Tư Không Hạnh nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi
trong Tử Vi đường, tránh không khỏi có chút phẫn nộ và kích động: "Bọn Hồ
Thông, Lan Nghi thật quá mức lỗ mãng!"
Vân Trầm Nhã phe phẩy cây quạt, cười hề hề nói:
"Bọn chúng chẳng qua là tiểu tốt loi choi thôi. Thú vị nhất là Nguyễn
Phượng, diễn vai mặt đỏ tức giận quá đạt, ngay cả ta cũng đều nhìn ra mấy phần
chân tình."
Tư Không Hạnh kinh ngạc: "Ý của Đại công tử
là..."
Vân vĩ lang nói: "Tìm Đường Ngọc về đây, bảo hắn
là đã có tin tức về nơi Phương Diệc Phi đang ẩn nấp."
Tư Không Hạnh khẽ giật mình, lập tức hiểu được nguyên
nhân. Vì sáng nay Đường Ngọc nói hắn sẽ đến thăm phủ Thu tướng quân, mà Thu phủ
cách Vân phủ khá xa, Tư Không Hạnh bèn nói: "Vậy chi bằng Đại công tử về
phủ trước đi, thuộc hạ sẽ đi tìm Đường công tử."
Nghe xong, Vân Trầm Nhã chỉ ngẩn người ra. Một lúc lâu
sau, hắn dựa gốc cây, cầm cây quạt trong tay lắc qua lắc lại, nhưng vẫn không
nói tiếng nào.
Tư Không Hạnh buồn bực hỏi: "Đại công tử còn có
chuyện gì khác phân phó sao?"
Vân Trầm Nhã trầm mặc, mất tự nhiên nói: "... Tìm
Đường Ngọc xong rồi về phủ đi, không cần chờ ta." Nói xong, ánh mắt hắn
không tự chủ được dừng ở tàng cây ngô đồng cách đó không xa.
Trời vào thu nhưng phong cảnh phương Nam này vẫn xanh
ngắt như cũ. Dưới tàng cây um tùm, một cô nương trong xiêm y màu vàng đứng
thẳng tắp, thấy hắn nhìn về phía mình, vẻ mặt lại kích động lên.
Vân vĩ lang quay đầu lại, yết hầu nhộn nhạo:
"..."
"Thuộc hạ đã hiểu!" Một màn như vậy đập vào
mắt Tư Không Hạnh, sao hắn có thể không hiểu đạo lý chứ? Dường như nhìn ra tâm
tư khúc mắc của Vân vĩ lang, khi Tư Không Hạnh nói tiếp, trung khí đã dồn xuống
đan điền mười phần "Hôm nay tiểu Đường cô nương bị kẻ xấu khi dễ, may mà
có Đại công tử ra tay tương trợ. Thuộc hạ nghĩ, chắc giờ tiểu Đường cô nương
vẫn còn chưa nguôi ngoai, nếu Đại công tử có thể ở lại an ủi một lúc, nhất định
nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."
Vân Trầm Nhã hoảng hốt, sau một lúc lâu hắn chậm rãi
đứng thẳng dậy, thất thần nói: "Đâu cần ngụy biện nhiều như vậy..."
Nhưng mà lúc này, trên gương mặt cứng nhắc như khúc gỗ
vạn năm không thay đổi của Tư Không Hạnh lại hiện lên vài tia vui mừng. Hắn
chắp tay nói: "Thỉnh đại công tử cứ yên tâm ở bên cạnh tiểu Đường cô
nương, thuộc hạ xin cáo lui!" Nói xong, hắn cũng không nấn ná ở lại, lập
tức xoay người bỏ đi.
Có một loại cảm giác gọi là cận hương tình khiếp.(Cận
hương tình khiếp: xa quê hương đã lâu, khi trở về thấy hồi hộp nôn nao) Vân
vĩ lang thoạt tiên cũng không biết, khi gió thu lướt qua, con phố dài trống
vắng giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn và Thư Đường, tim Vân vĩ lang đập thình thịch
nhanh hơn mấy nhịp.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng xuống, lúc này mới bước
qua, nhẹ giọng kêu: "Tiểu Đường."
Không phải một câu tiểu Đường muội trêu chọc thường
ngày, hắn gọi là tiểu Đường.
Thư Đường toàn thân cứng ngắc, gục đầu xuống không dám
nhìn hắn: "A, a... có."
Vân Trầm Nhã trấn tĩnh lại một lát, lại hỏi: "Sao
lại đứng một mình ở đây? Thư bá phụ và Đa Hỉ cô nương đâu?"
Thư Đường quét mắt nhìn lung tung xung quanh, nhưng
không dám nhìn Vân vĩ lang "Họ, bọn họ vừa mới đi rồi. Ta nói, muốn, muốn
ở đây đợi, nên bọn họ đi trước hết cả rồi..."
Khi nói chuyện, vài sợi tóc mai bên trán Thư Đường rũ
xuống. Nàng lấy tay phất vài lần, nhưng cũng vẫn rơi xuống như cũ. Làn da bên
má trắng như tuyết, đôi mắt long lanh nhìn xuống như tỏa sáng. Vân Trầm Nhã trố
mắt ra nhìn, không nhịn được giơ tay vén lọn tóc mai ra sau tai giúp nàng.
"Tiểu Đường." Vân Trầm Nhã lại gọi "..."
"Vân, Vân quan nhân, ngươi không cần phải nói, ta
hiểu được." Bàn tay Thư Đường gắt gao nắm chặt lại, ngón tay siết đến
trắng bệch, ngực phập phồng vì khẩn trương.
"... Hiểu được?" Vân Trầm Nhã hỏi.
"Ừ." Thư Đường gật gật đầu, hít một hơi thật
sâu, lúc này mới có đủ dũng khí nhìn Vân vĩ lang "Hiểu được lời nói vừa
rồi của Vân quan nhân....nói muốn cưới ta, là vì giải vây giúp ta. Lúc nãy khi
ngươi nói chuyện với Tư Không công tử, một mình ta ở đây suy đi nghĩ lại, đã
hiểu rõ chuyện này rồi."
Trước nay chỉ biết hắn tuấn mỹ như thần tiên ca ca,
nhưng hôm nay, khi hắn đứng trước mặt nàng, lại phát hiện mỗi đường nét hình
dáng, mỗi động tác cử chỉ của hắn đều kinh vi thiên nhân. (Kinh
vi thiên nhân: khiến người ta kinh ngạc chấn động khi nhìn thấy, tựa như tiên
nhân trên trời).
Hàng chân mày dài như trúc, khóe môi ôn nhuận, đôi mắt
sâu thẳm long lanh biêng biếc.
Thư Đường nhìn nhìn một hồi, trong lòng nổi lên một
cảm giác khác thường, tựa như không thể hít thở nổi.
"Vân quan nhân ..." Đột nhiên nàng cảm thấy
sợ hãi, rũ mắt xuống nói: "Lúc đầu ta cũng không biết nương của ta là Uyên
Ương, đừng...đừng xem thường bà. Có lẽ bọn họ đã hiểu lầm nương của ta, bà nhất
định là một người tốt bụng lương thiện."
"Ừ, ta biết." Vân Trầm Nhã nhẹ giọng nói.
Thư Đường kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Vân Trầm Nhã cười nhẹ: "Nhìn nàng là biết. Mẫu
thân nàng nhất định là một người chân thành, đơn thuần."
Thư Đường sửng sốt. Rõ ràng là lời hay ý đẹp, nhưng
nghe xong, một chút cũng không vui vẻ nổi.
"Vân quan nhân thật tốt bụng." Giây lát sau,
nàng lại nói tiếp. Thần sắc càng ngày càng ảm đạm.
Vân Trầm Nhã cười hỏi: "Tiểu nha đầu ngốc, đang
nghĩ gì vậy?"
Thư Đường mím môi lại như không muốn nói, nhưng nén
trong lòng lại hết sức khổ sở. Âm thầm lặng lẽ một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên
nhìn Vân Trầm Nhã, nghiêm túc nói: "Vân quan nhân, đôi khi...đôi khi ta có
chút không cam lòng mình sinh ra bần hàn như vậy."
"Nếu, nếu có thể sinh ra trong một gia đình tốt
hơn, có thể... có thể gả cho một tướng công như Vân quan nhân...vậy thì tốt
rồi." Nói xong, lại mím môi gục đầu xuống "Vân quan nhân, trăm ngàn
lần đừng bao giờ để cho cha ta nghe thấy những lời này, ông nghe được nhất định
là sẽ rất thương tâm. Ta cũng không hề có một chút ý trách móc oán giận gì ông
cả, chỉ là..."
Thư Đường ngẩng đầu, lại nhìn vào mắt Vân Trầm Nhã,
thành thành thật thật nói: "Chỉ là có chút khổ sở."
Vân Trầm Nhã giật mình. Sau một lúc lâu, vẻ mặt hắn
cũng ảm đạm theo, cười có chút cô đơn tịch liêu: "Ta có thể hiểu
được." Hắn nói.
Hắn có thể hiểu được. Cũng giống thế, đôi khi hắn có
chút hối tiếc mình đã sinh ra trong gia đình đế vương ở Thần Châu Đại Anh Triêu
quốc, mà lại là trưởng tử duy nhất. Sau khi ra đời, đã lập tức mang gánh nặng
giang sơn xã tắc trên vai.
Đại hoàng tử Anh Triêu quốc Anh Cảnh Hiên thiên phú dị
bẩm, quả thật là một kỳ tài trăm năm khó gặp. Kỳ lạ là từ trước đến nay hắn
luôn thành thạo đối phó giải quyết bất kỳ chuyện gì, nhưng giờ phút này lại
không biết phải làm sao.
Hắn phất phất cây quạt, ra vẻ ung dung thoải mái, nói:
"Tiểu Đường, đi dạo với ta một lát."
Thư Đường "Ừ" một tiếng, dáng vẻ thật thà
chất phác.
Trong thành đã tràn ngập sắc thu, ráng chiều lượn lờ
bao phủ lầu các, con sông gấp khúc uốn lượn quanh đầu cầu.
Thư Đường và Vân Trầm Nhã một người trước một người
sau đi tới, hai người cũng không lên tiếng nói chuyện. Đi một hồi lâu, cả hai
đều ngẩn ngơ, mờ mịt chìm vào ký ức của riêng mình. Vân Trầm Nhã bỗng dừng lại,
đột nhiên chỉ vào một tòa đình lục giác trước mặt nói: "Ở nơi này, trước
đây ta và đệ đệ của ta đã từng đến qua."
Thư Đường ngẩn người ra hỏi: "Vân quan nhân có đệ
đệ sao?"
Vân Trầm Nhã gật đầu: "Ừ, có một đệ đệ, chỉ kém
ta nửa tuổi thôi." Nói xong, ánh mắt hắn xa xăm, như đang nhớ lại chuyện
cũ, tự nhiên cười nói: "Từ nhỏ ta đã không có ai gần gũi thân thiết bên
cạnh mình cả, chỉ có đệ đệ là tốt với ta. Mặc dù có lúc cãi nhau, nhưng hai năm
ở chung bên nhau, xem như bạn tương giao tình nghĩa sâu đậm vô cùng."
Vân Trầm Nhã nói xong, lại rũ mắt xuống, cúi đầu cười
hai tiếng: "Tính tình hắn cao ngạo, lại có chút vội vàng xúc động, sợ là
không ai ưa. Không biết hiện giờ hắn ra sao?"
Thư Đường nghe xong, vốn đang tự hỏi tại sao tính tình
hắn tốt như vậy mà lại không có người nào gần gũi thân thiết với hắn, nhưng
nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nén nỗi thắc mắc này lại trong lòng, nói ra lời có
thể khiến hắn vui vẻ hơn: "Ta thấy hắn nhất định sống rất tốt."
"Sao nàng biết?" Vân Trầm Nhã quay đầu lại,
nhíu mày cười nói.
Thư tiểu Đường gật gật đầu: "Nếu là đệ đệ của Vân
quan nhân, chắc chắn phải là người rất có bản lĩnh."
"Hắn a..." Vân Trầm Nhã thích thú kéo dài âm
cuối "Hắn...mới thành thân, thật kỳ lạ, không biết cô nương nhà nào lại
chịu nổi hắn nữa."
Thư Đường nghe xong, không biết trả lời như thế nào.
Đang do dự, bỗng thấy Vân Trầm Nhã xoay người lại, nghiêm túc nhìn nàng nói:
"Tiểu Đường, chi bằng chúng ta...thử đi..."
Thư Đường nhất thời cứng đờ người ra.
Vân Trầm Nhã lại nói: "... không dám cam
đoan...nhưng ..."
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bỗng rất muốn tùy
theo tâm ý của mình, quyết định một chuyện mà không để ý đến hậu quả. Dù cho có
thành hay không cũng được.
Nếu lúc này, người của triều đình Anh Triêu quốc có
mặt ở đây, chắc chắn ai nấy sẽ cười đến rụng răng. Một Đại hoàng tử luôn hành
động tùy tiện bừa bãi, lòng dạ thâm sâu, âm hiểm ngoan độc, không ngờ cũng có
lúc bứt rứt mất tự nhiên, lúng túng bối rối không biết làm sao như hiện giờ.
Vân Trầm Nhã nói: "Nàng xem, ta đã nói là muốn
cưới nàng trước mặt đông người như vậy, nếu không thực hiện, chẳng phải là...
Chẳng phải là mất uy tín hay sao?"
Cũng là lần đầu tiên trong đời, đường đường một con
sói ba đuôi thành tinh lại nói dối gạt người vụng về như thế.
Nhưng cũng may đứng trước mặt hắn là Thư Đường – là
tiểu Đường muội thành thật đơn thuần, đối với Vân Trầm Nhã hắn tin tưởng đủ
điều.
Mà ngày hôm nay, dưới ánh hoàng hôn như thế này, phảng
phất như không khí đoàn viên dưới ánh trăng, những đóa hoa rực rỡ đua nhau khoe
sắc.
Thư
Đường gục đầu xuống, gương mặt đỏ bừng, nói: "...cũng biết như vậy rất
tốt... . cũng muốn theo Vân quan nhân."