Hôm nay Thất Tịch, hoa Hải Đường trong sân khách điếm
Thư gia nở rộ. Sáng sớm, chim khách đã kêu chíu chít trên cành cây. Thư Đường
mở cửa sổ ló đầu ra nhìn quanh, trông thấy Thư Tam Dịch mặc một bộ y phục bằng
vải bố màu xanh, khoác áo choàng ngắn, chuẩn bị đâu đó xong xuôi, nàng hỏi:
"Cha muốn ra ngoài sao?"
Thư Tam Dịch thấy Thư Đường đã dậy, vẫy tay gọi nàng.
Thư tiểu Đường ra khỏi phòng. Nàng vận một bộ xiêm y
màu trắng gọn gàng sạch sẽ, sau lưng đeo xéo xéo một chiếc túi bằng vải bố nho
nhỏ, búi tóc cài một cây trâm Hải Đường.
Thư Tam Dịch đánh giá khuê nữ của mình từ trên xuống
dưới một hồi rồi nói: "Ta ra ngoài đi dạo một chút, không biết khi nào mới
trở về. Nếu ngươi có ra ngoài, nhớ khóa cửa khách điếm cẩn thận”. Nói xong, lão
nhìn về góc sân hướng Tây bĩu môi, nói tiếp "Ngươi có rảnh thì coi chừng
Măng Tây Cải Trắng một chút đi. Sáng sớm tinh mơ hôm nay hai tụi nó lại giành
củ cải với mấy con thỏ nữa, lại còn tha xương heo ép hai con thỏ ăn. Ta đã nói
bao nhiêu lần rồi, răng thỏ không cứng, cắn không nổi mấy cục xương đó. Hai con
chó ngao phá phách này, thật là đãng trí a!"
Ngoài sân phía Tây, hai con chó ngao trắng vốn đang
nằm chỏng bốn vó lên trời giả chết, nghe xong mấy câu này, bọn chúng lăn lông
lốc đứng dậy, nức nở ư ử hai tiếng, nhìn Thư Đường một cách vô tội.
Thư tiểu Đường thấy thế, vui tươi hớn hở nói:
"Được, mấy ngày trước đây Vân quan nhân nói là rất nhớ Măng Tây Cải Trắng,
muốn rước bọn chúng về chơi mấy ngày. Hôm nay rảnh, để ta mang bọn chúng qua
bển, tiện thể bảo bọn chúng để ý mấy chuyện này một chút."
Vừa dứt lời, Măng Tây Cải Trắng toàn thân run lên, ngã
bẹp xuống đất không dậy nổi.
Đường phố sáng sớm vô cùng mát mẻ, chuông đồng trên xe
lừa vẫn còn đọng sương. Thư Đường rất nhanh đã đến Đường Tửu hiên, vầng thái
dương mới ló ra khỏi áng mây, khắp đất trời chìm trong ánh sáng vàng rực.
Đường Tửu hiên vừa mở cửa, Bạch Quý ngồi trên ghế thái
sư ngủ gà ngủ gật. Trong tiệm mấy gã sai vặt đang đếm rượu, thỉnh thoảng tán
gẫu với nhau vài câu.
Vân vĩ lang vén rèm lên, liếc Bạch Quý một cái, ung
dung nhàn nhã bước vào tiệm. Đầu ngón tay xoay quanh cây quạt, "chát"
một tiếng đập lên quầy thu ngân. Bạch Quý cả kinh đứng bật dậy từ ghế thái sư,
lo sợ không yên nhìn nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu
của Vân vĩ lang.
Bạch Quý bày ra vẻ mặt khổ sở: "Đại công tử, lão
nô chỉ mới chợp mắt một chút thôi mà."
Vân vĩ lang gõ gõ cán quạt xuống mặt quầy ba cái, vô
liêm sỉ nói: "Ta tỉnh nên không muốn thấy người khác ngủ." Nói xong,
hắn chắp tay sau lưng thảnh thơi nhàn nhã bước ra khỏi tiệm đi dạo.
Đi chưa được xa đã nghe một tràng tiếng chuông đinh
đinh đang đang vọng lại từ phía sau. Vân Trầm Nhã ngừng chân xoay đầu lại, quả
nhiên thấy Thư tiểu Đường dừng xe trước cửa Đường Tửu hiên, đang vén màn xe lừa
lôi kéo cái gì đó. Sói tò mò kê sát người vào nhìn trái nhìn phải. Măng Tây Cải
Trắng trong xe ngửi được mùi của Lang chủ tử, nức nở ư ử một tiếng chui ra.
Thư Đường quay lại thì thấy Vân Trầm Nhã, Vân vĩ lang
cười tủm tỉm chào nàng: "Tiểu Đường muội."
Thư Đường nói: "Vân quan nhân, hôm bữa chàng nói
là nhớ Măng Tây Cải Trắng, nên ta dẫn chúng nó đến đây."
Măng Tây Cải Trắng lại nức nở lên một tiếng nữa.
Vân Trầm Nhã nhớ lại lần trước lúc mình và Thư Đường
nhận nhau, hai con chó này đã từng chứng kiến chuyện mất mặt của mình, mặt mày
hắn liền hớn hở nói: "Trở lại rồi sao, tốt lắm, tốt lắm!" Nói xong
dẫn Thư Đường vào tiệm.
Bạch Quý vì vừa rồi bị sói đánh thức, lúc này vẫn còn
đang ai oán, thấy Thư Đường chỉ chào một tiếng rồi bày ra vẻ mặt không mặn
không nhạt ngồi đó. Vân Trầm Nhã thản nhiên liếc lão một cái, không thèm quan
tâm đến lão nữa, dẫn Thư tiểu Đường đi thẳng ra sau tiệm.
Xuyên qua con hẻm nhỏ đến Vân phủ, lúc này trời quang
mây tạnh, trong Vân phủ các loại hoa mùa hè tranh nhau đua sắc.
Thư Đường biết Vân Trầm Nhã có thói quen tản bộ nên cứ
chậm rãi đi theo hắn dọc theo con đường mòn nhỏ trải sỏi.
Vân phủ ngày nay khá khác xưa, náo nhiệt hơn nhiều,
nha hoàn dập dìu qua lại chỗ khúc quanh và ngoài vườn hoa. Đi đến cuối đường là
kho hàng sau hậu viện, gã sai vặt quen thuộc đang sắp xếp lại rượu.
Vân Trầm Nhã dừng lại, nhìn xung quanh một lát tựa như
nghĩ đến việc gì đó, khóe môi gợn lên nụ cười, hô lên: "Tiểu Đường."
Thư Đường đang nhìn dáo dác xung quanh, nghe hắn gọi vội
vàng quay đầu lại.
Ánh nắng chiếu vào bộ y phục màu nguyệt bạch của Vân
Trầm Nhã, hắn xoay xoay cây quạt trong tay, tươi cười vô cùng phong lưu phóng
khoáng: "Ta định xây thêm mấy gian nhà sau Vân phủ, chuyển kho hàng đi nơi
khác, nới rộng vườn hoa ra, còn khu vườn hoang kia... ừm, ngoại trừ cây đào,
trồng thêm chút Hải Đường, nàng thấy sao?"
Thư Đường gật đầu nói: "Trước giờ ta không thấy
Vân phủ nhỏ chút nào, hôm nay nhìn lại mới thấy dường như đông người hơn. Tuy
rằng náo nhiệt cũng tốt, nhưng Vân quan nhân thích thanh tĩnh, vẫn nên xây rộng
hơn một chút."
Vân Trầm Nhã trầm mặc một lát. Ánh mắt của hắn dừng
lại trên một gốc hoa Hải Đường, đóa hoa vẫn còn ướt đẫm giọt sương trong suốt.
"Ý ta là..." Cổ họng Vân Trầm Nhã giật giật,
âm cuối kéo dài, không biết nói tiếp làm sao.
Thư Đường bước lên hai bước, thành thành thật thật
nói: "Vân quan nhân, chàng nói đi, ta nghe đây."
Có câu giữ ở trong lòng đã lâu.
Vân Trầm Nhã xoay đầu lại nhìn Thư Đường. Đôi mắt của
nàng long lanh trong suốt như giọt sương đọng lại trên đóa hoa Hải Đường, vẻ
mặt vô cùng phúc hậu, búi tóc cài cây trâm Hải Đường trông thật tao nhã, nhưng
sau lưng đeo chiếc túi vải bố nhỏ xéo xéo lại trông vô cùng dung tục.
Thư Đường bị hắn nhìn chằm chằm đâm ra mất tự nhiên,
nuốt một ngụm nước miếng, để ý nhìn chiếc túi vải bố nhỏ của mình, từng cử chỉ
hành động trông vừa khờ dại lại vô cùng ngây ngô.
Vân Trầm Nhã thấy buồn cười, khoanh tay trước ngực dựa
vào thân cây, lại chằm chằm nhìn nàng một hồi.
Vẻ mặt Thư tiểu Đường kích động hẳn lên. Nàng mím môi,
tự nhìn mình từ trên xuống dưới một lượt, thật cẩn thận hỏi: "Vân quan
nhân, ta có chỗ nào không ổn sao..."
"Tướng đi không đẹp." Vân vĩ lang đột nhiên
nói.
Thư tiểu Đường sửng sốt "A?" một tiếng.
Vân Trầm Nhã đứng thẳng dậy rời khỏi thân cây, chậm rãi
vươn tay ra nói: "Lại đây, ta dắt nàng đi."
Thư Đường lại ngẩn ngơ, nàng cúi đầu mím mím môi, ngập
ngừng thả tay mình vào móng vuốt sói.
Không mềm mại mịn màng như tay cô nương nhà người ta,
lòng bàn tay Thư Đường có vết chai nhưng vô cùng ấm áp. Vân Trầm Nhã nắm tay
nàng dắt đi, phảng phất như sự ấm áp từ lòng bàn tay nàng truyền thẳng đến đáy
lòng hắn.
Móng vuốt sói nắm móng vuốt thỏ, hai người không nói
lời nào, nhưng trong lòng sói lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thư Đường đi theo
phía sau hắn, đếm từng bước chân của hắn, đi mãi đi mãi, trong lòng cũng cảm
thấy vui vẻ cao hứng vô cùng.
Trong vườn hoa, cạnh hồ nước có một gã sai vặt đang
loay hoay đốt lò nấu nước sôi ùng ục. Vân Trầm Nhã thấy bộ ấm trà cạnh bên,
trong đầu hiểu được, nhưng ngoài mặt vẫn hỏi: "Đang làm gì đó?"
Gã sai vặt thấy Vân Trầm Nhã, vội vàng đứng dậy hành
lễ rồi đáp: "Bạch chưởng quỹ cảm thấy mệt mỏi, bảo tiểu nhân đun nước pha
trà cho lão."
Bên cạnh chiếc ấm tử sa là lá trà Phổ Nhị - cống phẩm
mà Hoàng Thượng ban cho. Vân vĩ lang nhướng mày, quay đầu lại hỏi Thư Đường:
"Có mệt hay không?"
Thư tiểu Đường lắc lắc đầu.
Vân Trầm Nhã vẫy tay bảo gã sai vặt lui ra, vén vạt áo
ngồi xổm xuống. Trước tiên hắn dùng nước sôi rửa qua ấm và tách trà, sau đó cho
lá trà vào ấm, châm nước vào ấm lần thứ nhất để tẩy trà, lắc lắc ấm rồi đổ bỏ
nước đó đi, lại thay một lượt nước sôi mới lần thứ hai, lúc này mới dùng để
uống. Vân Trầm Nhã vừa nâng ấm châm trà vào tách vừa cúi đầu cười nói:
"Nghệ thuật pha trà ba cái việc này, ta chỉ biết bảy tám phần thôi. Nghe
nói nước suối là tốt nhất, kế nữa là nước sông, sau cùng mới là nước giếng. Vừa
may đầu nguồn chảy xuống cái ao nhỏ này vốn là một con suối, Bạch Quý thật là
rất biết hưởng thụ, kiếm chỗ này để pha trà."
Nói xong, hắn đưa tách trà trong tay cho Thư Đường,
khẽ nói: "Nếm thử xem?"
Mặt mày ôn nhuận như ngọc, nét tươi cười nhu hòa như
hương trà lượn lờ tỏa ra trong không khí.
Tim Thư Đường đập như sấm, nàng tiếp lấy tách trà, đờ
đẫn ra nói: "Từ trước đến giờ ta không biết pha trà lại phức tạp như
vậy." Nói xong, nàng lại gục đầu xuống "Nhưng ta có thể học."
Vân Trầm Nhã sửng sốt, lại tự châm cho mình một tách
trà, cười nhẹ nói: "Không cần phải học, ta biết là được rồi."
Trà vào đến đầu lưỡi lưu lại hương thơm quấn quít mãi
không tan, Vân Trầm Nhã nhớ đến một chuyện, trong lòng càng vui vẻ, bèn nói:
"Đúng rồi, Phong nhi đã về."
Thư Đường kinh ngạc nói: "Mục công tử đã về rồi
sao?" rồi nhìn khắp nơi tìm kiếm, sau đó buồn bực hỏi "Sao không thấy
đâu cả?"
Vân vĩ lang nhích đầu ngón tay vẽ vẽ lên ấm trà, xoay
xoay tách trà rỗng trong tay: "Sáng sớm hắn đi luyện võ rồi, mãi đến giờ
này chưa về." Sau đó hắn đứng dậy nói "Trà này của Bạch Quý hương vị
không tệ, mang đến cho lão nếm thử một chút."
Thư Đường gật gật đầu, đứng dậy theo Vân Trầm Nhã, vẻ
mặt vô cùng cao hứng.
Vân vĩ lang thấy nàng như vậy, nhịn không được cười
hỏi: "Sao nàng vui vẻ dữ vậy?"
Thư Đường ngẩn ngơ, thành thành thật thật đáp:
"Vì ta... chưa bao giờ thấy Vân quan nhân vui vẻ như vậy." Nói xong,
nàng nhìn khắp chung quanh một vòng, gục gặc đầu, tươi cười nói "Hiện giờ
Vân phủ vô cùng náo nhiệt, Vân quan nhân đã trở lại, Mục công tử đã trở lại,
Măng Tây Cải Trắng cũng đã trở lại."
Đúng vậy, cho dù là ba năm trước đây hắn gặp gỡ nàng,
hắn bừa bãi tùy tiện, bất cần đời, cũng không giống như ngày hôm nay, nụ cười
xuất phát tự đáy lòng.
Mặt ao lăn tăn gợn sóng, sắc hoa cuối hạ soi bóng
trong nước càng tôn đậm ý xuân.
Vân Trầm Nhã nhìn Thư Đường. Vẻ mặt nàng khờ khạo chất
phác, chỉ vì hắn vui vẻ mà tự đáy lòng nàng cũng vui theo.
Phảng phất như có ánh trăng nhàn nhạt chảy qua tim
mình, ánh mắt Vân Trầm Nhã dần dần mềm đi: "Không chỉ Phong nhi trở lại,
ta đã trở lại, còn có nàng
nữa..."
"Đại công tử ―― "
Lời còn chưa dứt, từ tiền sảnh có một gã sai vặt ôm
một chiếc hộp gỗ dài vội vàng đi tới, thấy Vân Trầm Nhã, gã sai vặt nói:
"Đại công tử, mới vừa rồi người của Tiểu vương gia đến, nói là muốn đem
vật này giao cho Thư chưởng quỹ."
Vân Trầm Nhã thấy chiếc hộp, ngẩn ra, hỏi gã sai vặt:
"Sao lại đưa tới Vân phủ?"
Gã sai vặt nói: "Người của Tiểu vương gia nói,
hôm nay nhất định phải giao tận tay vật này cho Thư chưởng quỹ. Từ sáng tinh mơ
hắn đã đến khách điếm Thư gia nhưng không tìm thấy Thư chưởng quỹ, nên thử đến
Đường Tửu hiên xem sao."
Vân Trầm Nhã thấy chiếc hộp kia làm bằng gỗ trầm hương
khá cũ, hình dạng hẹp dài, dường như khá quen mắt.
Hắn quay đầu nhìn Thư Đường, ngạc nhiên hỏi:
"Nàng biết khảy thất huyền cầm?"
Thư Đường sửng sốt trả lời: "Ta không biết."
Ánh mắt nàng dừng trên chiếc hộp dài, lại nói tiếp "Ta chưa từng thấy qua
thất huyền cầm."
Vân Trầm Nhã nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Đúng rồi, thất huyền cầm rất quý, ở Nam Tuấn lại càng
hiếm thấy, thường chỉ có ở vùng sông tiếp giáp giữa Anh Triêu quốc và phương
Bắc, chỉ có tiểu thư con nhà quan lại ở các nước phương Bắc mới biết đánh loại
đàn này. Thư Đường là một cô nương ở miền Nam, sao có thể biết thất huyền cầm?
Nhưng... vì sao Nguyễn Phượng nhất định phải đưa cầm
này cho Thư Đường vào ngày hôm nay? Hôm nay là Thất Tịch, nếu nói là tặng lễ
nhân ngày Thất Tịch, mặc dù không phải là không thể, nhưng thanh cầm này rõ
ràng là vật cũ nhiều năm, Nguyễn Phượng đường đường là một Tiểu vương gia, sao
lại tặng lễ vật cũ kỹ như thế?
Nghĩ đến đây, Vân Trầm Nhã hỏi gã sai vặt: "Người
của Nguyễn Phượng còn dặn thêm gì nữa không?"
Gã sai vặt nói: "Không có gì nữa cả."
Vân Trầm Nhã nhăn mày, hắn chuyển ấm trà cho Thư
Đường, tiếp lấy cái hộp, xem từ trên xuống dưới, nói: "Không còn chuyện
của ngươi nữa, lui xuống đi."
Gã sai vặt vâng dạ, vội vàng lui xuống. Nhưng hắn vừa
mới ra khỏi hậu viện, lại gặp phải Cảnh Phong mới luyện võ trở về. Thấy gã sai
vặt, Cảnh Phong gọi hắn lại, hỏi: "Ta dường như mới thấy có người đưa một
thanh thất huyền cầm đến, để làm gì thế?"
Gã sai vặt đáp: "Tiểu nhân không biết, thanh thất
huyền cầm kia là Tiểu vương gia tặng cho Thư chưởng quỹ."
Cảnh Phong sửng sốt, một lát sau lại hỏi: "Vậy
thanh thất huyền cầm kia hiện ở đâu?"
"Tiểu nhân vừa mới đem cầm giao cho Đại công tử,
Đại công tử nói muốn về phòng xem."