Ngoài Công Nghi đường, dòng nước lững lờ trôi dưới một
chiếc cầu cong cong, hoa sen giữa hè đã sớm héo rũ, nhưng vẫn còn lại lá sen.
Đã quá giờ Ngọ, cơn mưa bụi mù mịt nơi phía chân trời,
cạnh bờ, chiếc thuyền lá dập dềnh trên nước.
Nếu không có cung nữ lay động mái chèo ra giữa hồ cho
cá ăn, người không biết còn tưởng đây là cảnh mưa bụi cuối xuân ở Giang Nam.
Nhưng đây không phải là Giang Nam, mà là một góc trong
cấm cung Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc.
Không thanh đạm cổ xưa như bề ngoài, bên trong Công
Nghi đường được ngầm bố trí cơ quan khắp bốn phía.
Bên trong phòng khách không lớn, Nam Tuấn vương ngồi
ghế trên, đứng bên cạnh hắn là tiểu thế tử Đỗ Tu.
Ngồi bên trái là đám người Vân Trầm Nhã, Cảnh Phong,
bên phải là Đỗ Lương, Nguyễn Phượng và những người có liên can.
Một tiểu thái giám nâng chiếc khay ngọc đứng trước mặt
Vân Trầm Nhã. Vân vĩ lang cười nhẹ, nhàn nhã đặt cuộn giấy bạc trong tay lên
khay ngọc, nói: "Ta dùng cái này để làm một cuộc giao dịch với Nam Tuấn
vương."
Cuộn giấy bạc ấy có nội dung gì, Đỗ Kỳ không cần xem
cũng biết.
Lần trước, tại Minh Hà Thiên uyển Vân Trầm Nhã tương
kế tựu kế, mượn bẫy sắp đặt của Đỗ Lương khiến bản thân mình bị ám sát. Kể từ
đó Anh Triêu quốc liền có cái cớ xuất binh tấn công Nam Tuấn quốc. Chỉ là lần
này Vân vĩ lang cũng không phải thật sự muốn tấn công Nam Tuấn quốc, mà muốn
mượn cái cớ này giải quyết mối lo ngại Liên Binh phù.
Quả nhiên, cuộn giấy bạc kia ghi lại quá trình Đại
hoàng tử Anh Triêu quốc bị ám sát do Quốc sư làm chứng, kèm theo dấu ấn ngọc tỷ
xác nhận.
Chỉ cần vật này lọt vào tay Hoàng đế Anh Triêu quốc,
cho dù ngày mai Anh Triêu quốc có xuất binh, cả thiên hạ cũng chẳng ai dám xen
vào nửa câu.
Đỗ Tu đứng sau lưng Đỗ Kỳ, thấy rõ nội dung trên cuộn
giấy bạc, không khỏi hít mạnh vào một hơi.
"Xin hỏi Đại hoàng tử muốn giao dịch như thế
nào?" Đỗ Kỳ trầm mặc nhận lấy cuộn giấy bạc, sau đó lên tiếng hỏi.
Vân Trầm Nhã nhẹ nhàng gạt bã trà sang một bên, hơi
nóng nghi ngút bốc lên, lá trà xanh biếc dập dềnh chìm nổi trong tách.
"Cũng không có gì, ta chỉ đổi cuộn giấy này lấy
hai điều kiện với Nam Tuấn vương mà thôi."
"Điều kiện ra sao?"
"Thứ nhất, Nam Tuấn quốc kết tình bang giao hữu
nghị với Anh Triêu quốc ta, trong vòng năm mươi năm phải niêm phong Liên Binh
phù, trong hai nước không được nổi can qua, không được gây chiến loạn. Nếu Nam
Tuấn quốc có ý đồ phục hồi Liên Binh phù, Anh Triêu quốc ta sẽ xem đó là hành
động vi phạm hiệp ước, lập tức xuất binh."
Đỗ Kỳ khẽ trầm ngâm một lát sau rồi đáp:
"Được."
"Còn điều kiện thứ hai là..." Vân Trầm Nhã
buông tách trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Kỳ "Hiệp ước này không những Nam
Tuấn quốc phải tuân theo, mà tám nước còn lại ở phía Nam cũng phải tuân
theo!"
Lời này vừa thốt ra, tấc cả mọi người có mặt đều cả
kinh.
Điều kiện thứ nhất là hiệp ước giữa hai quốc gia,
không khó gì để thực hiện. Nhưng một mình Nam Tuấn quốc, sao có thể cam đoan
tám nước khác cũng sẽ tuân thủ theo hiệp ước này?
Điều kiện thứ hai này thật sự hơi bị khắc nghiệt.
Ánh mắt Đỗ Kỳ căng thẳng, sau một lúc lâu vẫn không
nói gì. Đỗ Tu nhíu chặt lại mày, trong bụng có chút không cam lòng.
"Hoang đường!"
Đột nhiên, có người cất tiếng quát lên. Mọi người dõi
mắt theo nơi vừa cất lên tiếng, chỉ thấy Đỗ Lương phất tay áo đứng lên, gằn
từng tiếng nói: "Thứ lỗi cho ta ăn ngay nói thẳng, điều kiện của Đại hoàng
tử, từng câu từng chữ đều bất lợi đối với Nam Tuấn quốc ta."
"Trong chín nước ở phía Nam này, Nam Tuấn quốc ta
cũng không phải là nước mạnh nhất. Nếu muốn áp chế tám nước còn lại, nhất định
phải mượn lực Liên Binh phù. Nhưng Anh Triêu quốc ngươi lại niêm phong Nam Liên
Binh phù trước, còn đồng thời muốn chín nước phía Nam ta đều tuân theo hiệp ước
này. Hai điều kiện này trái ngược nhau, thật đúng là cố tình làm khó bọn ta
mà!"
Dứt lời, Đỗ Lương cũng không thèm liếc mắt lấy Vân
Trầm Nhã một cái, mà đi thẳng đến trước mặt Đỗ Kỳ, cung kính hành đại lễ.
"Hoàng thượng, việc này đều do thần gây nên. Thần
chỉ vì lợi ích trước mắt, một lòng muốn phục hồi Liên Binh phù, mới đả thương
Đại hoàng tử. Hoàng Thượng muốn trách phạt như thế nào cũng không sao. Cho dù
có áp giải thần đến Anh Triêu quốc chịu thiên đao vạn quả, thần cũng không dám
có nửa câu oán hận. Nhưng điều kiện của Đại hoàng tử thật sự rất quá đáng, khẩn
cầu Hoàng Thượng đừng đáp ứng."
Đỗ Kỳ nghe vậy lại trầm ngâm một lát nữa. Vẻ mặt của
hắn vẫn trầm tĩnh ung dung như cũ, thờ ơ lãnh đạm đến mức nhìn không ra cảm xúc
gì.
Cầm tách trà lên nhấp một ngụm, Đỗ Kỳ nói: "Ngươi
đứng lên trước đã."
Đỗ Lương cúi đầu nhưng không trả lời.
Đỗ Kỳ lại nhìn về phía Vân Trầm Nhã: "Lục Vương
gia nói không sai, hai điều kiện của Đại hoàng tử quả thật làm trẫm rất khó xử.
Chi bằng Đại hoàng tử hãy đề xuất ra cách nào giúp Nam Tuấn quốc ta làm cho tám
nước khác cũng tuân theo hiệp ước này sau khi Liên Binh phù bị niêm
phong?"
Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ vài lời của Đỗ Kỳ
đã trả lại vấn đề nan giải này cho Vân vĩ lang.
Vân Trầm Nhã nở nụ cười.
"Đó là chuyện của các người, làm sao ta biết
được?"
Đây đúng là tác phong của Anh Triêu quốc, nói ỷ thế
hiếp người cũng được, ti bỉ vô lại cũng được, nhưng khí thế như vậy, thực lực
như vậy, nhìn cả thiên hạ Thần Châu bằng nửa con mắt, quả thật là không ai có
thể địch lại.
Trong phòng khách Công Nghi đường lại tĩnh lặng vô
cùng.
Đỗ Kỳ nhẹ thở dài.
Ánh mắt Đỗ Lương càng ảm đạm. Kết quả cuộc đàm phán
hôm nay tệ hơn quá nhiều so với lão đã dự đoán .
Thật ra Vân Trầm Nhã đã sớm nhìn ra, ở Nam Tuấn quốc,
chỉ có hai cha con Lục Vương gia cố chấp muốn phục hồi Liên Binh phù.
Đỗ Lương vốn tưởng rằng hôm nay Vân Trầm Nhã sẽ chỉ
nhằm vào lão, muốn trị tội Lục Vương gia lão nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn, không
ngờ Vân Trầm Nhã lại ném thẳng ra hai điều kiện, triệt để tiêu diệt tận gốc khả
năng chống đối lại Anh Triêu quốc của các nước phía Nam.
Nghĩ đến đó, Đỗ Lương đành thở dài một tiếng. Lão trầm
mặc một lát, cuối cùng nói toạc mọi chuyện ra.
"Chuyện ở Minh Hà Thiên uyển lần trước quả thật
là do ta đã bày bố. Nhưng Đại hoàng tử đi một nước cờ cao hơn, tự lấy thân mình
ra mạo hiểm, Nhị hoàng tử lại lấy thân phận Quốc sư phản kích lại một con cờ.
Thận trọng như thế, cao tay như thế, thần đành cam bái hạ phong. Nhưng mà, ngày
đó ở Minh Hà Thiên uyển, Đại hoàng tử ngươi lén sử dụng mưu kế khiến tên tội
thần của Nam Tuấn quốc ta chạy thoát mất, chuyện này nên tính như thế nào
đây?"
"Nam Tuấn quốc ngươi làm mất người thì liên quan
gì đến ta?" Sau một lúc lâu, Vân Trầm Nhã chậm rãi nói tiếp "Hơn nữa,
chuyện ngươi nói cũng đã trôi qua, ta nói ta đã quên mất, vậy thì ngươi làm gì
được ta?"
"Ngươi..."
"Lục Vương gia, lúc này không thể tìm cách vớt
vát nữa." Cảnh Phong nói "Nếu Vương gia muốn một mình gánh chịu tội
danh lần này, chỉ sợ đã tính nhầm rồi."
"Không sai, ở Nam Tuấn quốc này, muốn phục hồi
lại Liên Binh phù đúng thật là chỉ có Lục Vương gia ngươi. Nhưng cũng không
giấu Lục Vương gia làm gì, binh lực của Nam Liên Binh phù từ đó tới giờ vẫn là
một mối tâm bệnh trong lòng Anh Triêu quốc ta, không giải quyết từ gốc rễ mà
chỉ nhằm vào một người, làm như vậy hóa ra chuyến đi này của chúng ta coi như
công cốc à."
Nghe Cảnh Phong vạch trần ý định của bọn họ một cách
rõ ràng thông suốt như thế, trên mặt Nam Tuấn vương hiện lên một tia cảm xúc
không thể diễn tả bằng lời.
Nhìn hai vị thiên chi kiêu tử của Anh Triêu quốc, Đỗ
Kỳ ngoài cảm giác ái mộ ra còn có một thứ cảm giác đặc biệt khác. Không phải
cảm giác bất đắc dĩ, không phải phẫn hận, mà là một loại mơ hồ chờ mong. Nghĩ
đến một ngày nào đó Nam Tuấn quốc của hắn cũng có thể có một bậc đế vương tài
ba như vậy, một ngày nào đó Nam Tuấn quốc của hắn cũng có thể được hưng thịnh
vô cùng vô tận như vậy.
"Được." Bỗng nhiên Đỗ Kỳ lên tiếng
"Điều kiện của hai vị Hoàng tử, tất cả trẫm đều chấp nhận."
"Phụ hoàng?"
"Hoàng huynh..."
Trong lúc nhất thời, cả Đỗ Tu lẫn Đỗ Lương cùng kêu
lên.
Nhưng Đỗ Kỳ chỉ khoát tay áo, trong giây lát hắn lại
cười rộ lên. Hắn lập lại lời nói vừa rồi một lần nữa.
"Niêm phong Liên Binh phù, kết bang giao cùng Anh
Triêu quốc, khiến cho tám nước còn lại ở phía Nam cũng đều tuân theo hiệp ước
này."
"Hai điều kiện này trẫm đều chấp nhận."
Hiệp ước giữa hai vị Hoàng tử Anh Triêu quốc và Nam
Tuấn vương Đỗ Kỳ tại Công Nghi đường năm đó trở thành việc gây bàn tán tranh
cãi nhiều nhất trong lịch sử.
Có người nói chấp thuận hiệp ước này là sự sỉ nhục
chưa từng có từ trước đến nay đối với Nam Tuấn quốc. Cũng có người nói, nếu
không có hiệp ước này, Nam Tuấn quốc căn bản không thể trở thành một triều đại
thịnh thế phồn hoa sau này.
Mọi người ai cũng tự cho mình là phải, tranh luận bàn
cãi không ngớt.
Nhưng sau mấy năm hiệp ước được ký kết, Nam Tuấn vương
Đỗ Kỳ đã từng nói với tiểu Thế tử Đỗ Tu như vầy.
"Trên đời này có rất nhiều sự việc đều là con dao
hai lưỡi. Quan trọng là cách nhìn của ngươi như thế nào. Hiệp ước này bề ngoài
xem ra quả thật không công bằng. Nhưng mặt khác, không phải nó khuyến khích Nam
Tuấn quốc ta không được giẫm chân tại chỗ, phải nước giàu binh mạnh, độc lập
xác nhận vị trí của mình ở phía Nam sao?"
"Nay Anh Triêu quốc có Anh Cảnh Hiên, Anh Cảnh Phong
làm trụ cột, hùng bá trong Thần Châu, không thể xúc phạm đến. Nhưng đằng sau
khí thế như vậy, ai dám nói không phải đó là mấy trăm nay nỗ lực của Anh Triêu
quốc, không phải do sự tận tụy nỗ lực hết mình của dòng giống hoàng thất Anh
Triêu quốc mà thành."
"Con người thường hay rêu rao than phiền là thói
đời bất công. Nhưng bọn họ có biết đâu để làm một quốc gia đứng đầu, để làm một
người ở địa vị cao nhất phải trả giá biết bao nhiêu tâm lực, đảm đương biết bao
nhiêu gánh nặng trên vai, nhiều hơn nặng hơn người khác gấp trăm, gấp ngàn
lần."
"Ta chỉ mong ước một ngày nào đó, dưới sự trị vì
của Đỗ Tu ngươi, Nam Tuấn cũng sẽ có được một vị minh quân như vậy, cũng sẽ có
được một cuộc sống thịnh thế phồn hoa như vậy."
Ra khỏi Công Nghi đường, mưa đã tạnh.
Trước Minh Hoa điện phong cảnh rộng lớn vô ngần, gió
thu bắt đầu nổi lên xung quanh.
Chuyện Nam Liên Binh phù xem như hoàn toàn giải quyết
xong. Tiếp theo, chỉ cần chờ Vũ Văn Sóc đến, giải quyết khúc mắc giữa Liên Binh
phù và các nước Bắc quốc.
Vân Trầm Nhã thở phào một hơi, áp lực trong lòng xem
như nhẹ đi một nửa.
Tâm tình nhẹ nhõm, tiện thể cũng nên giải quyết xong
chuyện vớ vẩn còn tồn đọng. Giơ cán quạt gõ gõ lên vai Cảnh Phong, Vân vĩ lang
hỏi: "Đúng rồi, hôm trước ta có nói với ngươi là ta có tin tức của Liễu
Ngộ, sao không thấy ngươi hỏi lại ta gì cả?"
Gió thổi vạt áo bào Quốc sư tung bay, ánh mắt Cảnh
Phong ngưng lại, cúi đầu không đáp.
Vân vĩ lang thấy thế chợt tỉnh ngộ.
"Ngươi đang...sợ sao?"
Cảnh Phong vẫn không nói gì như cũ.
"Sợ nếu là tin không tốt lại sụp đổ một tia hy
vọng cuối cùng?" Vân vĩ lang nhướng mày.
Cảnh Phong trầm mặc không lên tiếng khẳng định suy
đoán của hắn đã đúng. Vân Trầm Nhã khẽ giật mình kinh ngạc, sau một lúc lâu lại
cười rộ lên một cách thích thú.
Chuyện Nam Liên Binh phù đã giải quyết xong, Cảnh
Phong cũng nên trở về Anh Triêu quốc đi thôi.
Thôi được, trước khi hắn đi cũng nên tặng hắn một lễ
vật.
"Vị phu nhân kia của ngươi thật ra mạng rất lớn,
trên chiến trường đao kiếm vốn không có mắt, nàng đỡ giúp ngươi mấy kiếm, nhưng
chưa bị thương trúng chỗ yếu hại."
Cảnh Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn
ngập sự khó tin.
Trong đầu nhớ lại lần sau cùng khi hắn tự mình tìm đến
Bắc Hoang, chỉ tìm thấy cây đàn thất huyền cầm lấm lem vết máu. Trong lòng Cảnh
Phong chợt nổi lên một cơn đau đớn lan truyền khắp toàn thân.
Hắn há hốc mồm, lại không biết phải nói gì, dường như
lúc này dù nói gì đi nữa cũng không thích hợp.
"Tiểu Ngộ..." Sau một lúc lâu, hắn chỉ có
thể gọi ra một cái tên này, giọng khản đặc mang theo một chút bối rối, dường
như sợ tia hy vọng này sẽ mất đi trong phút chốc.
Vân vĩ lang lười biếng nói: "Đúng vậy, nàng không
chết, chẳng qua hiện nay nàng ở đâu ta cũng lười hỏi thăm, tự ngươi tìm đi
thôi." Dứt lời, Vân Trầm Nhã giũ giũ áo choàng, cũng không thèm để ý đến Cảnh
Phong đứng đờ người ra bên cạnh, đi thẳng xuống bậc thang, hướng cửa Nam cung
cấm đi ra.
Ngoài cửa Nam, chỉ có Bạch Quý vội vã tiến lên đón.
Thấy chỉ có một mình Vân vĩ lang, lại dõi mắt trông xa xa thấy Cảnh Phong vẫn
đứng đờ ra trước điện Minh Hoa, phảng phất như đã hóa đá không thể động đậy gì
được nữa, nhịn không được hỏi: "Đại công tử, Nhị công tử hắn..."
Vân Trầm Nhã liếc mắt nhìn thoáng qua trước Minh Hoa
điện, không quan tâm nói: "Để hắn hứng gió một lát, nếu không nhất thời
không bình tĩnh lại được."
Ngoài cửa cung, Bạch Quý chuẩn bị xe ngựa đâu vào đó
đứng chờ bên phía phải.
Nhưng Vân Trầm Nhã lại chậm rãi bước về phía trái.
Bạch Quý sửng sốt, vội vàng đuổi theo, nói: "Đại
công tử đi nhầm hướng rồi, Đường Tửu hiên ở đầu phía bên kia."
Vân vĩ lang nói: "Đúng vậy, ngươi về Đường Tửu
hiên làm chuyện của ngươi, ta đi thành Tây làm chuyện của ta."
Bạch Quý sửng sốt, tò mò nói: "Đại công tử đi
thành Tây có chuyện gì?"
"Ta à?" Vân Trầm Nhã cười, mặt mày hớn hở
đắc ý "Ta đi cưới thê tử."