Miền Nam trời ấm hơn, mùa Đông tuyết rơi sớm. Tuyết
vừa chạm đất thì tan, khiến mũi giày Vũ Văn Sóc ướt đẫm.
Vũ Văn Sóc đến Nam Tuấn quốc đã được ba ngày nay. Hắn
là người Bắc quốc nên không sợ tiết trời lạnh giá nơi đây, lúc này cũng chỉ mặc
một chiếc áo đơn mỏng, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo choàng.
Vũ Văn Sóc đang đứng ngoài Quỳnh Hoa tiểu tạ ngắm nhìn
ánh mặt trời mùa đông tỏa trên mặt hồ mênh mông gợn sóng.
Trong tiểu tạ có xông hương thơm, có lò sưởi ấm và vài
người đang ngồi trò chuyện.
Một giọng nói cực kỳ nho nhã ấm áp mang theo chút ý
cười vang lên, khiến người nghe có cảm giác như đây không phải là người phàm
tục.
"Chắc Vũ Văn đại thế tử không biết đó thôi, Quỳnh
Hoa tiểu tạ này nguyên là đình nghỉ mát ven hồ sen. Đầu mùa thu này, ta đã đánh
một trận vô cùng thống khoái ở đây, vô ý hủy đi cái đình này. May là Nam Tuấn
vương không trách tội, chẳng những không bắt ta bồi thường, mà còn sai người
xây sửa cái đình giữa hồ này lại thành nhà thủy tạ rộng lớn như hiện nay."
Lời này là do Vân Trầm Nhã thốt ra. Nói xong, cả nhà
thủy tạ đều vô cùng tĩnh lặng.
Trong nhà thủy tạ, ngoại trừ Vân vĩ lang và Thư Đường,
còn có Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ.
Hôm trước xảy ra trận chiến ở Minh Hà Thiên uyển, Vân
vĩ lang bị thương, sau đó đã điểm mặt chỉ tên thẳng người gây ra là Lục Vương
gia Đỗ Lương. Giờ hắn nhắc lại chuyện xưa, tất không có ý tốt.
Đỗ Kỳ cầm tách trà lên, cười nhẹ nói: "Đại hoàng
tử thật biết nói đùa. Đại hoàng tử đường xa đến đây, là Nam Tuấn quốc ta đã
tiếp đãi không chu đáo."
Vân Trầm Nhã và Đỗ Kỳ kẻ xướng người họa, Vũ Văn Sóc
nghe mà nhướng mày.
Đại hoàng tử Anh Triêu quốc bị ám sát ở Nam Tuấn quốc,
Vũ Văn Sóc đã sớm nghe tin, chẳng những vậy hắn còn biết nguyên nhân thật sự
trong đó.
Thật ra, đằng sau kế hoạch lén đả thương Đại hoàng tử
này, không phải Đỗ Lương là chủ mưu duy nhất, mà còn có một người khác tham gia
vào. Đó chính là Cửu thúc của Vũ Văn Sóc hắn - Vũ Văn Đào.
Đỗ Kỳ lên tiếng phụ họa theo, chẳng qua là thuận nước
giong thuyền mà thôi.
Nhưng, nếu Vân Trầm Nhã đã nhắc tới chuyện này trước
mặt Vũ Văn Sóc, như vậy chứng tỏ hắn cũng có thể điểm mặt chỉ tên Vũ Văn Đào và
Mạo Lương quốc đã đứng sau vụ này.
Còn chưa bắt đầu đàm phán, đã tự tìm cho mình lợi thế
trước.
Đại hoàng tử Anh Triêu quốc quả thực danh bất hư
truyền.
Vũ Văn Sóc trầm giọng, thong thả bước vào nhà thủy tạ.
"Cảnh Hiên hoàng tử, xin cho phép ta giải thích
nguyên nhân ngài bị thương ở Minh Hà Thiên uyển vài bữa trước."
Vân Trầm Nhã ngừng động tác trên tay một lát, nhướng
mày lên, mỉm cười nhìn Vũ Văn Sóc.
Đại hoàng tử Anh Triêu quốc bị thương ở miền Nam lại
được một người ở miền Bắc giải thích lý do. Việc này mặc dù nghe không có lý
lắm nhưng Vân vĩ lang lại rất tán thưởng tính tình hào sảng của người phương
Bắc, có sao nói vậy, không vòng vo.
"Mời Đại thế tử."
Vũ Văn Sóc nói: "Chắc Cảnh Hiên hoàng tử cũng
biết, Mạo Lương quốc ta có giao dịch mua bán với Nam Tuấn quốc..."
Mua bán hai đầu, người mua là Lục Vương gia Đỗ Lương ở
Nam Tuấn quốc; người bán là Cửu Vương gia Vũ Văn Đào ở Mạo Lương quốc.
Hai người bề ngoài là mua bán lúa mì Thanh Khoa, nhưng
trên thực tế chỉ lấy việc mua bán lúa mì Thanh Khoa để ngụy trang, âm thầm
thông đồng với nhau, muốn phục hồi Nam Liên Binh phù.
Nguyên nhân vì sao nhất định phải phục hồi Nam Liên
Binh phù, tạm thời chưa biết được. Nhưng, quả thật là Đỗ Lương và Vũ Văn Đào đã
cùng nhau âm mưu ám sát Đại hoàng tử Anh Triêu quốc để chiếm lấy thời cơ phục
hồi Liên Binh phù .
"Kế hoạch ám sát Cảnh Hiên hoàng tử, ta và phụ
hoàng không hề biết rõ, nhưng cũng vì sơ sót của bọn ta mà khiến Đại hoàng tử
gặp phải đại nạn lần này. Mạo Lương quốc không thể tránh khỏi có liên quan, vì
thế, lần này ta đặc biệt đến Nam Tuấn quốc để xin lỗi với Đại hoàng tử."
"Xin lỗi?" Hai mắt Vân vĩ lang cong lên
"Không biết 'lỗi' này phải xin như thế nào đây?"
Vũ Văn Sóc nói: "Sau khi vụ ám sát xảy ra, phụ
hoàng ta đã đưa Cửu hoàng thúc đi Vĩnh kinh, giao cho Anh Triêu quốc xử trí.
Ngoài ra, vạn lượng hoàng kim, ngàn hộc châu báu, tuy chỉ là vật tầm thường
dung tục, nhưng chắc cũng có thể biểu đạt sự áy náy của Mạo Lương quốc ta. Còn
nữa, Mạo Lương quốc ta nguyện ký kết hiệp nghị vĩnh bất khai chiến với Anh
Triêu quốc, nếu Đại hoàng tử..."
"Hiệp nghị vĩnh bất khai chiến?" Vân Trầm
Nhã cười rộ lên. Hắn đặt tách trà lên bàn, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn "Đại
thế tử thật biết tính toán."
"Thật buồn cười, Anh Triêu quốc ta thiếu gì hoàng
kim châu báu, cần gì Đại thế tử dệt hoa trên gấm? Ta bị thương là chuyện đã xảy
ra, giờ Mạo Lương quốc có giao cả ngàn tên Vũ Văn Đào cho ta, cũng đâu thể cải
biến đi sự thật đó? Hiệp nghị vĩnh bất khai chiến thật ra là một bài tính rất
hay. Đại thế tử ngươi cũng biết, chỉ bằng vụ việc ta bị thương lần trước, Anh
Triêu quốc ta đã có lý do đường đường chính chính xuất binh tấn công Mạo Lương
quốc."
Liên tục ba câu, câu nào câu nấy khí thế hùng hổ dọa
người. Tuy Vũ Văn Sóc biết nếu Vân Trầm Nhã xuất binh tấn công Mạo Lương quốc,
đối với Anh Triêu quốc cũng không có lợi gì. Nhưng Mạo Lương quốc chỉ là một
nước nhỏ trong các nước Bắc quốc, muốn cùng Anh Triêu quốc lấy cứng đối cứng,
chẳng khác gì châu chấu đá xe, tự rước lấy diệt vong.
"Vậy theo Đại hoàng tử, Mạo Lương quốc phải tạ
lỗi như thế nào?"
"Thật không dám." Vân Trầm Nhã đứng dậy
thong thả đến đẩy cửa sổ ra, một luồng gió lạnh ùa vào trong nhà thủy tạ.
"Cũng không cần hiệp nghị vĩnh bất khai chiến,
trong vòng năm mươi năm không xâm phạm lẫn nhau là được rồi. Chỉ có
điều..."
Vân Trầm Nhã quay người lại, gió mang theo hơi nước từ
hồ thổi vạt áo bào hắn tung bay, đôi đồng tử đen trong suốt vốn mang theo ý
cười giờ lộ rõ vẻ sắc bén. "Chỉ có điều hiệp nghị này phải do cả mười hai
nước Bắc quốc của ngươi ký kết với Anh Triêu quốc ta. À đúng rồi, có thể trừ ra
Oa Khoát quốc không tính."
Thủ đoạn này chẳng khác nào cách Vân Trầm Nhã đối phó
Nam Tuấn quốc lúc trước. Trước khi Vũ Văn Sóc đến đây, đã đoán được tình huống
như thế này.
Thật ra cũng không phải không thể khiến mười một nước
Bắc quốc ký kết tình bang giao với Anh Triêu quốc. Nhưng đây là nhượng bộ cuối
cùng của mười một nước Bắc quốc. Mà trước khi đưa ra bước nhượng bộ này, Vũ Văn
Sóc còn phải tranh thủ cho được một điều kiện.
Điều kiện này chính là Thư Đường - Mộ Dung Đường.
Mộ Dung là dòng họ hoàng thất của Bắc quốc mấy trăm
năm về trước.
Sau đó, Bắc quốc bị diệt, mười hai nước trong Bắc quốc
thành lập, huyết thống của công chúa dòng dõi hoàng thất Mộ Dung vẫn được bảo
tồn. Huyết thống này chính là chỗ dựa cho Liên Binh phù Vì thế, muốn phục hồi
Liên Binh phù, muốn sử dụng binh lực của Liên Binh phù, trước tiên là phải cần
được công chúa Bắc quốc ban máu.
Nhiều năm qua, mười hai nước phía Bắc mỗi nước hùng cứ
một phương, không ai phục ai, nhưng vẫn duy trì truyền thống bảo lưu Liên Binh
phù này. Chỉ có dùng Bắc Liên Binh phù mới có thể khiến các nước còn lại phía
Bắc cùng đồng ý ký kết hiệp định vĩnh bất khai chiến trong vòng năm mươi năm
với Anh Triêu quốc.
Liên Binh phù là truyền thống, là bắt buộc phải tuân
theo, là thánh vật duy nhất có thể khiến người Bắc quốc tin phục.
Mà Thư Đường là di mạch huyết thống còn sót lại cuối
cùng để bảo hộ thánh vật này, cũng phải được mang về phương Bắc .
Vũ Văn Sóc không trả lời Vân Trầm Nhã.
Hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên đến trước mặt Thư
Đường, đặt tay lên tim, thi lễ nói "Công chúa, ta đại diện cho thị tộc Vũ
Văn đến đây, ngoài chuyện xin
lỗi Đại hoàng tử Anh Triêu quốc ra, còn là vì để rước người về Bắc, về lại nhà
của người."
Thật ra, ba dòng dõi hoàng thất đại diện cho ba nước
gặp nhau tại nhà thủy tạ này, có thể chứng tỏ cuộc gặp mặt hôm nay không chính
thức. Vân Trầm Nhã đáp ứng lời mời của Vũ Văn Sóc, mang công chúa Bắc quốc đến
gặp hắn một lần.
Từ đầu đến cuối, Thư tiểu Đường đều trầm mặc ngồi một
bên. Vũ Văn Sóc và Vân vĩ lang đối đáp vô cùng rõ ràng minh bạch, Thư Đường
không ngu ngốc, đương nhiên có thể nghe hiểu tất cả. Nhưng lúc này hỏi ý nàng,
nàng lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.
"Sao lại là nhà của nàng?" Vân Trầm Nhã đột
nhiên cười nói "Tiểu Đường đã gả cho ta từ trước, ta ở đâu nàng ở đó.
Chẳng lẽ Mạo Lương quốc ngươi muốn cướp đi Đại hoàng phi của Anh Triêu quốc
ta?"
"Cảnh Hiên hoàng tử." Vũ Văn Sóc xoay người
lại, nhìn thẳng vào mặt Vân Trầm Nhã "Không phải Cảnh Hiên hoàng tử ngươi
vì biết được thân phận thật của Mộ Dung công chúa nên cố ý cưới nàng làm thê tử
sao? Di mạch công chúa Bắc quốc từ trước đến nay chỉ có thể gả vào hoàng thất
Bắc quốc ta. Trên đời này nữ tử xinh đẹp nhiều vô kể, chỉ cần Cảnh Hiên hoàng
tử chịu giao trả Mộ Dung công chúa, Mạo Lương quốc ta dù phải dốc hết tài lực
của cả nước cũng sẽ tìm hết mỹ nữ trên đời này dâng cho Hoàng tử, có được
không?"
"Lời này thật buồn cười."
"Ta là người phương Bắc, tính tình thẳng thắn có
gì nói đó, không biết quanh co lòng vòng. Cảnh Hiên hoàng tử có yêu cầu gì, bọn
ta sẽ tận hết khả năng đáp ứng. Nhưng chuyện không thể nhượng bộ bọn ta cũng sẽ
quyết tuyệt đối không nhượng bộ."
"Vậy sao?" Vân Trầm Nhã cười nói: "Ta
chẳng có yêu cầu gì nhiều, chỉ một mình Thư Đường mà thôi, ngươi đáp ứng cũng
được, không đáp ứng ta cũng sẽ không nhượng bộ."
"Cảnh Hiên hoàng tử, ngươi..."
"Vũ Văn đại thế tử." Đột nhiên, Đỗ Kỳ đang
trầm mặc một bên mở miệng nói: "Đại hoàng tử và Đại thế tử, chi bằng nghe
ta một lời này."
"Mời Nam Tuấn vương nói."
"Vốn hôm nay Vũ Văn đại thế tử đến Quỳnh Hoa tiểu
tạ này là vì muốn gặp mặt Mộ Dung công chúa một lần. Mà Đại hoàng tử dẫn Mộ
Dung công chúa đến, không phải cũng là vì để công chúa gặp gỡ người cùng xứ hay
sao? Về phần Liên Binh phù và công chúa, Đại hoàng tử và Đại thế tử tranh cãi
không ngừng, chi bằng cùng nhau ngồi xuống, điều tra chuyện này rõ ràng đã, rồi
sau đó hẵng quyết định."
Cũng phải. Nguyên nhân vì sao Vũ Văn Đào và Đỗ Lương
nhất định phải phục hồi Liên Binh phù còn chưa điều tra rõ.
"Tuy lời nói của Nam Tuấn vương có lý nhưng không
phù hợp với tình hình trong Bắc quốc ta hiện giờ." Trầm mặc một lúc sau,
Vũ Văn Sóc nói "Lúc trước, Nam Tuấn vương có thể đáp ứng điều kiện của
Cảnh Hiên hoàng tử là vì Liên Binh phù vốn là vật mượn đến từ Bắc quốc ta, ở
miền Nam này cũng không có truyền thống tuân theo và bảo quản Liên Binh
phù."
"Nhưng Mộ Dung công chúa đối với Bắc quốc ta mà
nói, là tượng trưng cho Hoàng mạch, tượng trưng cho tôn nghiêm. Chỉ dựa vào
điểm này thôi, dù Cửu hoàng thúc của ta hay Lục vương gia của quý quốc vì bất
cứ nguyên nhân gì muốn phục hồi Liên Binh phù, chuyện rước Mộ Dung công chúa về
Bắc vẫn tuyệt đối không thể chậm một giây!"
Nói xong, Vũ Văn Sóc quay đầu nhìn Thư Đường:
"Công chúa, xin để ta..."
"Ta không theo ngươi trở về đâu." Đột nhiên,
Thư Đường nói.
"Ta sẽ không theo ngươi trở về, Bắc quốc ở đâu,
Mạo Lương quốc ra làm sao, ta căn bản không hề biết một chút gì về những nơi đó
cả. Ta sinh ra ở Nam Tuấn quốc, lớn lên ở Nam Tuấn quốc, là người của Nam Tuấn
quốc."
"Tháng trước, ta đã gả cho Vân quan nhân. Hắn là
Đại hoàng tử của Anh Triêu quốc. Ta gả cho hắn, cũng không phải bởi vì hắn là
hoàng tử, mà là vì ta thích hắn, nguyện ý ở bên cạnh hắn."
"Bắc quốc không phải là nhà của ta, cho dù mẫu
thân ta là người nơi đó thì làm sao? Ta nghe nói, mẫu thân của ta trốn đến đây
từ Mạo Lương quốc. Ta nghĩ lúc đầu bà nhất định không vui khi ở Bắc quốc, nếu
không thì tại sao lại bỏ trốn khỏi nơi đó?"
"Ta không hiểu cái gì là đạo lý, cũng không có
chí hướng gì lớn lao, chỉ hy vọng có thể sống tự do tự tại. Huyết thống duy trì
Liên Binh phù khiến cho ta, mẫu thân của ta, nhiều thế hệ dòng dõi bọn ta đều
bị vây khốn ở Bắc quốc. Cuộc sống như vậy ta không muốn tiếp diễn nữa."
"Ta và cha ta đã đáp ứng Vân quan nhân là sẽ theo
hắn đi Anh Triêu quốc. Sau này, Vân quan nhân ở đâu thì ta sẽ ở đó. Vân quan nhân
là người nơi đâu, ta chính là người nơi đó."
Thư Đường nói xong, gục đầu xuống, thấp giọng nói:
"Vũ Văn đại ca, ngươi trở về đi. Sau khi trở về, cứ nói là ta không muốn
đi theo ngươi, không liên quan gì đến Vân quan nhân cả, cũng không liên quan gì
đến Anh Triêu quốc cả."
Một câu "Vũ Văn đại ca" khiến lòng Vũ Văn
Sóc chợt động.
Đúng vậy, thật ra người trước mặt này có huyết thống
của hoàng thất Bắc quốc, cũng có thể xem như là muội muội của hắn, một muội
muội thật thà như thế.
Mà lúc này, Vân Trầm Nhã lại nở nụ cười.
Hôm nay, hắn đồng ý mang Thư Đường đến, đó là vì muốn
tận tai nghe suy nghĩ trong lòng nàng.
Quả nhiên là một nha đầu ngốc a. Ngốc như thế mà vẫn
hiểu biết đến vậy, thông suốt đến vậy, tâm tư trong sáng đến vậy, khiến người
ta theo không kịp.
"Tiểu Nữu ngốc." Vân vĩ lang thích ý hô lên
một tiếng.
Hắn vươn tay về phía nàng "Gặp cũng đã gặp rồi,
chúng ta về thôi."
"Ừ." Thư Đường gật gật đầu, đứng dậy.
Nàng dừng lại một chút, lại chần chờ liếc mắt nhìn Vũ
Văn Sóc một cái, gục đầu xuống nói "Vũ Văn đại ca, nếu, nếu ngươi không đề
cập đến chuyện về Bắc quốc, rất hoan nghênh ngươi đến làm khách ở Đường Tửu
hiên. Ta sẽ mời ngươi uống rượu, ngươi kể cho ta nghe một ít chuyện về mẫu thân
của ta. Cha ta... Cha ta cho đến bây giờ vẫn chưa từng kể qua với ta."
Vân Trầm Nhã dắt tay Thư Đường, cười nói: "Đúng
rồi, ngươi không đề cập đến chuyện đó thì cứ đến Đường Tửu hiên làm khách, ta
làm chủ."
Vũ Văn Sóc có chút sững sờ.
Hai người trước mắt, một người tùy tiện tiêu sái, một
người thật thà ngốc nghếch, nhưng bọn họ ở chung một chỗ với nhau lại xứng với
nhau như vậy. Cứ như thể Thư Đường bẩm sinh đã không nên gả vào hoàng thất Bắc
quốc, bẩm sinh đã cùng Vân Trầm Nhã là một đôi trời đất tạo nên.
Nhưng mà...
"Cảnh Hiên hoàng tử, Mộ Dung công chúa." Vũ
Văn Sóc bước đến phía trước từng bước, đột nhiên trầm giọng nói: "Nhị vị
có lòng như vậy, ta thật cảm thấy rất vinh hạnh. Nhưng rước công chúa về Bắc
quốc là nhiệm vụ mà ta phải hoàn thành."
Lời vừa thốt ra, Vân Trầm Nhã cũng không có đáp lại.
Hắn dắt theo Thư Đường, chào Nam Tuấn vương một tiếng, xăm xăm bỏ đi. Đột nhiên
nghe Vũ Văn Sóc nói: "Chẳng lẽ cha ruột của Mộ Dung công chúa là ai, Cảnh
Hiên hoàng tử ngươi cũng không nghĩ đến một chút nào sao?"
Bước chân Vân Trầm Nhã chậm lại một chút.
"Thân phận cha ruột Mộ Dung công chúa ra làm sao,
Đại hoàng tử ngươi nửa điểm cũng không lo lắng?"