Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Chương 55: Chương 55: Các người bọn họ đều thích làm như vậy , có nghĩ đến cảm thụ của nàng ?




Lạc Thủy Thanh Hoằng nhanh chóng đổi trở lại hào của chính mình, ôm thắt lưng của nàng kéo đi, Mạch Thượng Sơ Huân cũng không phải vừa,mặc kệ cứ xông lên cầm lấy tay của nàng níu kéo, hai người bọn họ đếu rất là ngây thơ một trận kéo kéo đẩy đẩy, nàng nổi giận: “hai người tính phân thây ta ra sao?”

Lạc Thủy Thanh Hoằng: “Nha đầu, ngày hôm qua ngươi làm cho ta rất lo lắng, hôm nay phải đi tìm chỗ nào không có người kể rõ ràng cho ta biết… “

Mạch Thượng Sơ Huân: “Sư phụ, đồ nhi còn chưa có làm xong nhiệm vụ thầy trò đâu! Ngươi ở lại theo giúp ta…”

Lạc Thủy Thanh Hoằng biểu tình ghét bỏ hất tay Mạch Thượng Sơ Huân ra khỏi người nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử, ngươi không cần lo lắng, ngươi về sau làm nhiệm vụ bản sao, nhiệm vụ thầy trò , ta nhất định sẽ giúp ngươi làm để ngươi nhanh chóng có thể ra đồ !”

Đúng là đại thần âm hiểm!…

Mạch Thượng Sơ Huân cứ nhất quyết cầm tay nàng không buông, nhìn Lạc Thủy Thanh Hoằng khiêu khích nói: “Ngươi thật buồn cười! Ta nếu đã tam quỳ cửu lễ bái làm môn hạ của sư phụ ta,thì vĩnh viễn là đồ đệ của sư phụ, sư phụ ta cũng còn chưa đuổi ta đi, ngươi tính toán như vậy có ý gì?”

Trong lòng cảm nhận được lời nói rất quen thuộc này…

Hai người bọn họ cãi qua cãi lại một hồi rồi bỗng dưng đồng thời buông tay nàng ra, cùng một lúc cùng rút kiếm, giương cung, lại muốn bắt đầu động thủ, nàng vội trợn mắt hô to.

“Có thôi ngay đi hay không hả?!”

Hai người bọn họ nghe nàng thét lên thì vội thu hồi vũ khí, cùng lúc quay đầu nhìn về phía nàng, trăm miệng một lời hỏi: “Nha đầu (sư phụ) ngươi nói! Rốt cuộc với ai vậy?”

GM, nàng hiện tại không bị bọn họ chọc tức chết sao?

Nàng trầm ngâm một lát, rồi gọi bạch mã, trang bị nói: “Vẫn là nên mang đồ nhi đi làm nhiệm vụ thầy trò trước! Đêm còn dài từ từ sẽ nói chuyện với Đại thần anh sau.”

Mạch Thượng Sơ Huân vui vẻ đuổi theo nàng, Lạc Thủy Thanh Hoằng tuy rằng trăm ngàn lần không vu, nhưng cũng đành phi thân lên ngựa, đi tới bên cạnh nàng, cố tách nàng cùng Mạch Thượng Sơ Huân ra.

“Vi phu đi cùng ngươi, miễn cho cái tên đăng đồ tiểu tử này nhân cơ hội động tay động chân!”

Ba người cùng truyền tống đến Cửu Lê thử luyện nhiệm vụ thầy trò ở đó, tổ thượng đội ngũ, Mạch Thượng Sơ Huân tiếp nhận nhiệm vụ, Lạc Thủy Thanh Hoằng thì đánh quái, nàng mừng rỡ thanh nhàn, ngồi ngắm nghía phong cảnh ở Cửu.

hệ thống nêu lên – nàng đạt được truyền đạo giải thích nghi hoặc danh vọng XXX…

Hệ thống nêu lên – nàng đạt được truyền đạo giải thích nghi hoặc danh vọng XXX…

GM đúng là ngồi mát ăn bát vàng,tai thính dữ dội?

Không đắc ý được bao lâu, chỉ thấy Mạch Thượng

Sơ Huân vui vẻ chạy tới bên nàng, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng ngạc nhiên hỏi hắn: “Ngươi sao không đi làm nhiệm vụ, tại sao lại chạy tới đây hả?”

Mạch Thượng Sơ Huân cười một cách giảo hoạt, chỉ chỉ về phiá Lạc Thủy Thanh Hoằng đang điên cuồng đánh quái nói: “Đồ nhi một lát nữa làm tiếp, cứ để cho ngốc tử kia chậm rãi đánh quái đi! Đồ nhi ngồi ở chỗ này nói chuyện cùng với sư phụ!”

Nàng trong lòng cảm thán: may mắn đó là đại thần, bằng không nhiều quái như vậy, đổi lại là nàng, tuyệt đối chịu không nổi.

Bất quá mà nói, xem Lạc Thủy Thanh Hoằng đánh quái thật đúng là một loại hưởng thụ… chậc chậc chậc, nhìn chiêu thức kiếm kia, dáng người kia, khí chất kia, ánh mắt kia…

Nàng đúng là muốn chảy nước miếng a!
Chỉ thấy

Lạc Thủy Thanh Hoằng kiếm chỉ thương khung, mặc đọc chú ngữ, ngân phát phiêu miểu, quần áo doanh động.

Huy tay áo, luyện ngục biển lửa ; dương tay, sóng to ngập trời cuồng; xoay người, ngũ phương hạo gió nổi lên; ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, mím môi cười, loạn lòng người… Di, sao tự nhiên thu kiếm vào vỏ ? Di? Anh sao lại đi qua bên đây ? Đợi chút, thế nào mà quái cũng chạy qua bên đây chứ?

Nàng sững sốt một lát bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, đứng lên thật nhanh, cao giọng hét: “Đồ nhi chạy mau lên, nếu không chạy khó giữ được cái mạng nhỏ này!”

Chạy ra đã rất xa, không thấy Mạch Thượng Sơ Huân đuổi kịp, nàng vừa quay đầu nhìn lại, phát hiện thi thể hắn xen lẫn trong đám thi thể quái vật, đang nằm ngay đơ.

Lạc Thủy Thanh Hoằng phủi phủi bụi đất trên vai, nhướng mày khinh bạc, cầm kiếm cười lạnh: “Nương tử môn hạ thật sự là kém đồ, dám dùng mánh lới nhàn hạ với ta, vi phu tức vi sư công, đương nhiên là có trách nhiệm thay nàng quản giáo hắn.”

Mạch Thượng Sơ Huân hung hăng trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, sau đó hướng nàng làm nũng: “Sư phụ, mau tới cứu đồ nhi đi, rất là lạnh, đồ nhi sợ lạnh!”

GM, ba người bọn nàng là dạng quan hệ gì thế này, có ngô phu, lại có ngô đồ, là phúc hay là họa đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.