Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Chương 13: Chương 13: Đại thần thực tao nhã.




Tịch dao muội muội? Tịch dao muội muội! Tịch dao muội muội? !

Nàng thục không thể tin được bản thân mình vửa trải qua chuyện gì, tâm trạng nàng cảm thấy mơ hồ như không thể hiểu được, thực là xui xẻo.

Đại thần, nàng thừa nhận chính mình từng dùng kiếm đâm anh ta, làm cho anh ta trước mặt mọi người hình tượng bị hao tổn. Nàng cũng thừa nhận chính mình trước mặt mọi người đùa giỡn quá trớn đối với anh làm cho anh thật mất mặt, nhưng anh ta có nên cứ đi theo ám nàng không buông như thế chứ, chắc anh tam uốn trả đũa nàng đây mà.

Cây Cỏ Bồng ca ca? Nàng cảm thấy thật tình muốn nôn mửa, Đầu nàng chắc chắn đã bị hỏng nên mới cùng người này ở Bàn Lý sao đùa giỡn, thực là đáng đời nàng mà.

GM a! Mau gọi cấp cứu dùm nàng đi. Nàng cần điện giật, truyền dịch, cộng thêm hô hấp nhân tạo!

Lạc Thủy Thanh Hoằng phi thân xuống ngựa, quần áo trông thật tiêu sái bước đến trước mặt nàng, ống tay áo vung lên, trường kiếm trông thật anh dũng phi phàm, nàng liền lón tiếng hô to: "Ngươi và tất cả trang bị của ngươi hoàng kim ngàn lượng, lôi chui trăm mai, thiên âm tô mạc, mau đến đây chịu đòn nhận tội!"

Anh ta có vẻ không hiểu, không thể đoán rat âm tư nàng đang nghĩ gì liền hỏi : "Vì sao muốn ta chịu đòn nhận tội? Ta rốt cuộc phạm vào tội gì a?"

Nàng rút kiếm tiến đến như muốn đâm anh ta, tình huống trước mắt giống như muốn đắc tội với anh ta đi.

"Thứ nhất, ngươi không nên giả làm nữ nhân lừa gạt ta, một người thuần khiết không tỳ vết trong tình cảm; thứ hai, ngươi không nên đột nhiên xuất hiện ở đây ảnh hưởng ta ngắm phong cảnh làm tâm tình ta xấu đi ; thứ ba, ngươi không nên không biết rõ bản thân có tội, còn vô liêm sỉ dám hỏi lại lão nương, chính mình rốt cuộc phạm vào tội gì! Tống thượng sở tố, ngươi thật là tội không thể tha, nghiệp chướng nặng nề, tội ác ngập trời, tội đáng chết vạn lần!"

Lạc Thủy Thanh Hoằng bị nàng nói nhất thời sửng sốt, nửa ngày mới có thể thốt ra một câu.

"Một khi đã như vậy, vậy người thứ tội cho ta đi !"

"Tội ngươi không thể tha!" nàng từ chối ngay lập tức.

Lạc Thủy Thanh Hoằng suy nghĩ trong giây lát rồi lại nói: "Cùng lắm thì ta dùng bản thân trả lại ngươi một phần thuần khiết trong tình cảm, lại cùng ngươi đứng ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn để bồi thường cho ngươi."

Đầu nàng rốt cuộc chắc bị hỏng mất, anh ta có phải chính là đứa trẻ vẫn đang uống sữa bột , vẫn đang ăn bột nên không biết bản thân mình đang nói gì không?

Nàng dùng tay vuốt ve Tiểu Bạch mã, đồng thời nhìn anh ta hừ mũi nói: "Ai gia nhiệm vụ bận rộn, không có thời gian rỗi cùng ngươi động kinh, nếu ngươi thật muốn được ta thứ tội, chỉ cần vĩnh viễn không cần xuất hiệntrước mắt ta nữa!"

Nàng mới vừa bước đi hai bước, chợt nghe Lạc Thủy Thanh Hoằng ở phía sau kêu lên với giọng điệu vô cùng u oán: "Cây Cỏ Bồng ca ca, ngươi không đã nói kiếp này muốn cùng người ta đầu bạc răng long, sống chết không rời sao? Bây giờ sao có thể nói đi liền bỏ người ta mà đi?"

Nàng thân thể như đang bay lơ lững, tâm trạng hoảng sợ, "Phù phù" một tiếng liền lập tức ngã quỵ, trong lồng ngực một trận khí huyết cuồn cuộn.Anh ta đúng là muốn trả thù nàng mà, muốn ép nàng chết mà.

Cái gì mà nói đi liền bỏ đi ? lại còn muốn ép nàng như thế! Nàng là vẫn còn sống đấy nha.

Lạc Thủy Thanh Hoằng tươi cười nở nụ cười tà ác, ba ba ba gửi đến nàng ba cái hôn gió biểu tình.

"Cây Cỏ Bồng ca ca, ta chỉ biết là trong lòng ngươi có luyến tiếc người ta."

Đại thần a đại thần, ngươi đúng là không có việc gì làm đâm buồn chán nên muốn tìm tên băng tâm như ta để đùa bỡn nha?

Nàng cảm thấy sống không bằng chết ở trên bờ cát quay cuồng, Lạc Thủy Thanh Hoằng bỗng cất đi thanh trường kiếm, giang hai tay cánh tay, nhe nhàng ôn nhu ôm eo nàng.

hệ thống - Lạc Thủy Thanh Hoằng ôn nhu ôm ngươi.

Lạc Thủy Thanh Hoằng: Cây Cỏ Bồng ca ca, người ta không bao giờ muốn cùng ngươi chia xa!

Nàng thật không biết phải làm sao nha! Liền biến thành hồng danh, cuồng tính, cứ nhắm ngay mông anh ta mà đâm tới.

Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: Lạc Thủy Thanh Hoằng, ai gia chém chết ngươi đây!

Lạc Thủy Thanh Hoằng trong lòng rất rõ ràng, biến nàng thực chất không có khả nặng chém anh ta chết nên không có hoàn thủ, phong tao trang nhã tay cầm chuôi kiếm, chung quanh vây quanh biển xanh cát vàng phong cảnh hữu tình, miệng còn liên tục kêu: "Cây Cỏ Bồng ca ca, đến đây với ta! Ta nhất định đuổi theo gả cho ngươi!"

Nàng nhấc đuôi váy dài, chỉ còn đường chạy trốn khỏi anh ta.

A a a a a! Trời đất thiên địa ơi,nếu người không thể che chở bảo vệ cho nàng thì chẳng thà người cho thiên lôi đánh nàng chết đi! Nàng bây giờ thực không chịu nổi anh ta nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.