Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Chương 17: Chương 17: Không thương sẽ không thương? (2)




hệ thống nêu lên - Chiến Vô Cực mời nàng gia nhập tổ đội,nhận hay không nhận?

Nàng nhấn phím từ chối hắn, tiếp tục chặt cây, chỉ nói: "Không cần tổ đội , có chuyện gì ngươi có thể nói trực tiếp ở đây đi!"

Chiến Vô Cực nâng lên cánh tay lên giữa không trung rồi bỗng dừng lại tựa chừng như muốn ôm ấy nàng, bởi vì câu từ chối của nàng nên nhất thời thất vọng .

Qua thật lâu, hắn mới nói với nàng: "Xướng Trễ, là ngươi làm sao?"

Người khác có khả năng không rõ tính cách nàng nhưng hắn làm sao có thể chứ, nàng có thể hiểu câu hỏi của hắn là: "Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ, là ngươi trộm tài khỏan của ta sao?"

Nàng thực hận không thể một búa đầu bổ hắn ra, nhìn xem bên trong đến tột cùng là chứa cái gì!

"Có phải hay không là ta làm, chính ngươi trong lòng nên rõ nhất!”

Chiến Vô Cực còn nói: " mật mã cùng mật khẩu của ta vẫn cũng chưa đổi..."

Hắn nói những lời này chả phải cũng có ý cho rằng đúng là nàng làm ư!

Nàng tay nắm trủy thủ vẫn run run, ném búa xuống, liền biến thành hồng danh chém cho hắn một cuồng ảnh kiếm. Chiến Vô Cực trên người không có trang bị, lượng huyết lập tức hạ hơn phân nửa, nàng đang phân vân có nên cho gắn một kiếm giết chết hay không thì hắn đột nhiên lại ôm cổ nàng nói một cách ôn nhu làm cho nàng chỉ còn biết trợn mắt há hốc mồm.

"Xướng trễ, ngươi biết không? Kỳ thật ta hy vọng người làm ra chuyện kia là ngươi..."

Nàng thân thể cứng đờ tại chỗ, bị lời nói của hắn biến thành vô cùng bối rối, những lời này bao gồm rất nhiều loại hàm nghĩa, nhiều đến mức làm nàng không dám suy nghĩ tiếp.

Chiến Vô Cực thấy nàng bất động, tiếp tục rù tì nói nói: "thật ra trong lòng ta biết rất rõ ràng, người làm ra chuyện kia không phải là ngươi, bởi vì ngươi rất kiêu ngạo ..."

... Đúng vậy, thật ra nàng rất kiêu ngạo .

Lòng kiêu ngạo của nàng nói cho nàng biết, , cho dù bị người đoạt nam nhân, cho dù trong lòng hậm hực đến chết, cũng không thể biểu hiện ra bộ dáng, muốn thể hiện như cầm lên được thì cũng buông xuống được;

Lòng kiêu ngạo của nàng nói cho nàng biết, cho dù nam nhân kia có thay lòng đổi dạ, cũng không nói gì để tổn thương người đó, cũng muốn chờ lương tâm của hắn tự nhận ra được chủ động tới giải thích, tuyệt đối không thể đánh hắn hay truy vấn hắn.

Lòng kiêu ngạo của nàng cũng nói cho nàng biết, cho dù bị người thứ ba kia chỉ vào mặt nàng mà mắng, sau lưng còn dùng mưu mô hãm hại, cũng vẫn muốn bảo trì phong độ tao nhã, không thể giống người đàn bà chanh chua chửi đổng.

Lòng kiêu ngạo của nàng nói cho nàng biết, cho dù biết tài khoàn mật mã của Chiến Vô Cực, nàng cũng không thể dùng đạo hào để cho hả giận, càng không thể đem bang phaí mọi người khổ tâm gầy dựng, nhẫn tâm giải tán.

Ha ha, Chiến Vô Cực, hắn hiện tại theo nàng kể những chuyện này rốt cục là vì cái gì? Nàng đã cố tình đem vết thương này chôn chặt trong lòng , bây giờ hắn lại cố tình xới lên làm nàng càng thêm đau lòng. Chúc mừng ngươi, mục đích của ngươi đã đạt được rồi .

Chiến Vô Cực: Xướng Trễ, trong lòng ta biết rất rõ ràng, ngươi căn bản không thích ta, ngươi sở dĩ để ý ta chỉ là vì ta làm tổn thương lòng kiêu ngạo của ngươi mà thôi.

Đúng vậy, nàng không thích hắn, nàng chỉ là theo hắn sóng vai chiến đấu lâu như vậy, rồi dần có cảm tình mà thôi

Chuyện nàng cùng hắn trước kia qua lại, nàng đã sớm quên hết, không nhớ rõ !

Nàng không nhớ rõ, nàng và hắn vào thời điểm cấp còn thấp, bị yêu ma Trung Nguyên hung hãn truy đắc khắp nơi, hắn luôn giơ kiếm che chở ở phía trước của nàng , còn nói với nàng rằng không cần sợ;

Nàng không nhớ rõ, lúc nàng và hắn ở cấp năm mươi, đi Ngọc Hồ Cung xoát bãi, kết quả là bị một đám nhện, cẩu cấp năm mươi mấy tiêu diệt, lại bị hệ thống tống xuất bản sao;

Nàng không nhớ rõ, nàng nhất thời cảm thấy có dũng khí chiến đấu, Đến U Châu theo đỉnh núi thả người nhảy xuống, hắn theo sát sau nàng nhảy xuống, kết quả vì bảo hộ nàng , bị quái cấp bảy mươi quần chí tử;

Nàng không nhớ rõ, hai người nàng ở đáy vực giống không đầu ruồi bọ ,chung quanh vấp phải trắc trở, lại tìm không thấy đường ra, hắn kéo tay nàng nói, nếu ra không được, hai người cả đời ở trong này, làm thần tiên quyến lữ.

Nàng không nhớ rõ... nàng đều không nhớ rõ !

Dư tiểu trư đi tới, nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ vào chân củ nàng , nhìn vào ánh mắt ôn nhu của nàng. Nàng lau mặt, một chân khẽ đá văng nó, lớn tiếng mắng: "Ngươi đi đi! Lão nương hiện tại không có tâm trạng cho ngươi ăn cơm!"

Dư tiểu trư thực vô tội nhìn nhìn nàng, ủy khuất tiêu sái uốn éo bước đi.

Kỳ thật nó không phải đói bụng, mà là đến an ủi nàng thôi, bởi vì nàng đang khóc.

Hác Hiểu Lôi thường nói nàng là hổ giấy, ngoài mặt nhìn rất hung dữ , rất dọa người, trên thực tế nhất không giống như thế; đối với ngươi cảm thấy chính mình càng giống con nhím, thường thường dựng thẳng lên toàn thân chông gai , chỉ là vì bảo hộ nội tâm mềm yếu.

Chiến Vô Cực: Xướng Trễ...

Hắn vừa mới định nói chữ “ngươi”, đã bất thình lình bị một "Đại pháo" đánh trúng , ngưỡng mặt ngã xuống đất.

Lạc Thủy Thanh Hoằng: ầm ỹ đến chết mất thôi, tại sao không thể để cho người ta một chút thanh tịnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.