Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Chương 71: Chương 71: Kịch cẩu huyết lại xảy ra.




Ngôn Hạo trong mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy sự vui mừng không hiểu, môi mấp máy, vừa muốn mở miệng, đã bị một tiếng kêu nũng nịu cắt ngang …

"Lucas?"

Ngôn Hạo ngẩn ra, ánh mắt nhìn ra phía sau lưng nàng, thần sắc lại có chút kích động, sau đó tiến lên từng bước, dùng thân thể đem nàng như che chỡ, giống như trộm nhìn xung quanh.

Nàng không hiểu sao bèn nhón chân nhìn lướt qua vai anh ngó ngang ngó dọc,bỗng thấy một dáng người cao gầy, đoán rằng là nữ nhân, đang tao nhã chậm rãi hướng bên này bước tới.

Nữ nhân?

Nguyên phối?

Bị bắt gian?

Nàng còn đang không hiểu chuyện gì! nữ nhân kia đã bước đến trước mặt, nhìn Ngôn Hạo mĩm cười, thanh âm mềm nhẹ.

"Thật khéo! Không nghĩ tới lại gặp anh ở chỗ này!"

"Có thể ở chỗ này gặp ngươi, thật đúng là ngoài ý muốn?" Ngôn Hạo nói xong, bất động thanh sắc lấy vòng tay như muốn ôm lấy nàng.

Nàng cảm thấy rất là bất mãn hích mạnh vào hông anh một cái , anh cư nhiên cũng không thèm nhúc nhích cũng không trốn, mà là chỉ thẳng lưng lên.

"Ha ha!" Cô gái đó nâng ngón tay thon dài lên, khẽ đẩy vào trán anh, khẽ cười nói: "Anh biết không? Kỳ thật là em mới vừa tốt nghiệp ! Ha ha, bởi vì muốn ôn lại kỷ niệm nơi này ăn quà vặt, cho nên khi có thời gian cứ tới đây dạo."

"Đi dạo? Không sợ gây phiền toái sao?" Ngôn Hạo nói chuyện khẩu khí lạnh nhạt, cá nhân bình thường hoàn toàn thay đổi, không giống như lúc anh cùng nàng quen biết, nàng chợt đoán ra đây có lẽ là người chuyên đi làm phiền hay đeo bám theo anh đây.

"A, em sợ cái gì? Em bất quá là..." cô gái đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, xong rồi nói tiếp, "em có chừng mực , ha ha! Anh xem em này không phải là đã ‘võ trang’ rất khá sao?"

Nàng ta nói những lời này thật sự khiến cho nàng phải chú ý …

Không biết nàng ta đúng là không biết tốt xấu, buổi tối như vây lại đeo mắt kính đen chỉ chừa ra hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng chỉ nhìn thấy cái cằm nhỏ xinh và đôi môi khêu gợi.

Nàng khẽ đánh giá cô ta đồng thời cũng đánh giá bản thân nàng, Ngôn hạo bây giờ đã phát hiện ra nàng có vẻ là lạ bèn đè trán của nàng lại, đem nàng đẩy trở về.

Cô gái kia nhìn thấy, bật cười: "Anh làm cái gì vậy? Nhìn xem thôi mà, em cũng sẽ không ăn thịt nàng!"

Ngôn Hạo không mặn không nhạt nói: "Không có, là do ngươi nghĩ nhiều thôi."

Nàng càng nghe càng mơ hồ, rõ ràng hai người này có gì đó rất bí hiểm?

Cô ta lưu luyến nhìn vào mặt nàng, vẻ như lơ đãng hỏi: "Lucas, sao anh không giới thiệu với em một chút? Vị này là... bảo mẫu mới của anh sao?"

Gì? Bảo mẫu? ánh mắt nàng ta đúng là mù hả? chỗ nào trên mặt nàng viết chữ "bảo mẫu của Ngôn Hạo hả" ?

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trừng mắt với nàng ta, đang chuẩn bị nổi giận, chỉ thấy nàng ta một tay che miệng, một tay chỉ vào nàng, giọng sợ hãi nói: "Nha! Mặt của ngươi..."

Ngôn Hạocả người cứng đờ, động tác thô lỗ đẩy tay nàng ta ra, trong giọng nói không dấu diếm tức giận.

"Bớt mà thôi,ngươi không cần phải ngạc nhiên như vậy đi?"

Cô ta hiển nhiên là không nghĩ tới phản ứng của Ngôn Hạo so với nàng còn khẩn trương hơn, sửng sốt nửa ngày, mới tỉnh lại, tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, giả bộ cùng nàng giải thích.

"Ngại quá, ta thật là vô ý , ngươi đừng để bụng!" Tiện đà lại chuyển ánh mắt tới Ngôn Hạo, gắt giọng: "Lucas, bảo mẫu của anh cũng chưa nói gì, anh làm sao nổi giận lên như thế chứ? đánh em rất đau nữa ..."

Ngôn Hạo khẽ nhíu mày, mặt không chút thay đổi chỉnh lại lời nàng ta: "Không phải bảo mẫu, là … thân thích … "

Nàng khóe miệng vừa động đậy, không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy đắng ngắt, tự nhiên ghê tởm, nghiêng người né tránh vòng tay của Ngôn Hạo.

"Xướng Trễ?"

"hai người từ từnói chuyện, ta đi trước, xin lỗi thất lễ!"

"Xướng Trễ!" Ngôn Hạo đuổi theo.

Nàng ta cũng nhanh chóng theo kịp, không đợi Ngôn Hạo lên tiếng, liền nhiệt tình giữ chặt lấy nàng, nhìn giống như tỷ muội, lửa cháy đổ thêm dầu nói: "Gấp cái gì a? Thật vất vả mới gặp được, cùng nhau ăn một bữa cơm rồi đi cũng không muộn a? … đúng rồi! Ta có quen biết vài bác sỹ thẫm mỹ đặc biệt nổi danh, như thế này đi lúc ăn cơm, ta giúp ngươi giới thiệu! … ngươi nói xem Lucas cũng thật là, về phương diện này anh ta quen biết còn nhiều hơn cả ta , tại sao lại không giới thiệu cho ngươi chứ?"

"Đủ rồi!" Ngôn Hạo hét to, giọng có vẻ đầy tức giận, ánh mắt cũng lạnh như băng khiếp người. Nhìn thấy anh như vậy, thật sự làm cho nàng có cảm giác thực xa lạ.

Xa lạ? Ha ha! Nàng hiểu được bao nhiêu về anh chứ? Anh vốn không phải là người xa lạ đối với nàng sao?

Nàng hít sâu, kiềm nén lửa giận, nhịn xuống cảm giác muốn đem hai người trước mặt này bóp chết,nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói với nàng ta: "Ăn cơm sẽ phiền hai người ! Với lại ta với ngươi không quen..."

Quay đầu nàng nhìn Ngôn Hạo mĩm cười: "Cám ơn ngươi về bữa cơm chiều hôm nay! Sau này nếu không chuyện gì ngươi không cần lại đến nhà tìm ta… không, cho dù có chuyện gì cũng đừng đến! Dù sao ta bây giờ cũng vẫn còn là độc thân, để cho hàng xóm thấy , lại hiểu lầm; để cho lão công tương lai của ta biết, cũng không tốt."

Nàng nói xong, không để ý tới vẻ đắc ý mừng thầm của nữ nhân kia, Ngôn Hạo anhđang thất hồn lạc phách, nàng thẳng lưng rời đi, giả vờ tiêu sái, che dấu sự chật vật trong lòng ...

Đi lững thững ra tới đầuphố, tiếng động nhốn nháo cũng dần dần giảm, một mình ở đầu đường bồi hồi du đãng, tinh thần rã rời, nàng cứ đấy vô mục đích.

GM, từ bỏ người hư tình giả ý này, nàng cũng không cần lại phải hư tình giả ý ngây ngô cười, không cần lại phải nghĩ một đằng nói một nẻo, cảm giác này... Thực sự rất thoải mái! Thực sự làm người ta vô cùng vui vẻ!

Đèn bên đường, làm bóng của nàng trải dài, cong vẹo, cúi đầu nhìn thoáng qua, nàng nhịn không được bất giác cười ra tiếng… Thực sự châm chọc mà!

Lúc đi ra khỏi nhà, rõ ràng là hai người một đôi bóng; lúc trở về, lại chỉ còn nàng cô đơn chiếc bóng... Bất quá không sao cả! Dù sao nàng cũng độc lai độc vãng quen rồi, thiếu sự ồn ào làm phiền của anh, nàng sống càng tự tại tiêu sái!

Gió đêm quất vào mặt, tựa hồ so với vừa rồi lạnh hơn rất nhiều, nàng đưa tay kéo cao cổ áo, giấu cằm vào vẫn là cảm giác lạnh lẽo bao trùm.

Không biết làm sao, nàng đột nhiên nhớ tới Dư tiểu trư, nó có bộ lông mềm mại như vậy chắc vĩnh viễn luôn ấm áp. Nếu hiện tại nàng ôm nó trong lòng có lẽ sẽ không lạnh như thế này?

Ra tới đường lớn, một chiếc chiếc xe chạy ngược chiều rất nhanh, đèn pha trên xe chiếu thẳng vào mắt nàng đổ hào quang.

Bọn họ chạy nhanh như thế hẳn là vội vã về nhà? Bởi vì ở nhà có một hoặc là rất nhiều người đang lo lắng chờ đợi... Không biết, Dư tiểu trư có phải hay không cũng đang ở nhà lo lắng chờ nàng?

Về nhà?

A! Rõ ràng nàng nên về nhà đi!

Ở bên ngoài miên man suy nghĩ vớ vẫn, không bằng nàng nên về nhà ôm Dư tiểu trư ngủ.

Nàng lấy tay sửa lại mũ trên đầu, tùy ý để mái tóc bị gió thổi loạn, ngẩng đầu nhanh chân chạy như điên về nhà.

Phía sau có tiếng bước chân cũng đi theo dồn dập, nàng cũng không có tâm trạng quay đầu nhìn lại, mà thật ra nàng cũng lười quay đầu nhìn lại.

Nàng tuy rằng tài mạo đều không, nhưng vẫn còn có cốt khí, còn có lòng tự tôn cùng sự kiêu ngạo, còn có quyền lợi được cự tuyệt! chuyện bị người khác châm chọc đối với nàng không còn hiếm lạ; nhưng mà để cho ai đó tổn thương nam nhân của nàng chỉ bởi vì dung mạo xấu xí này thì nàng sẽ khinh thường bản thân!

Nghĩ vậy nàng không khỏi hơi nhếch khóe miệng, nở ra một nụ cười tự giễu cợt.

Dư Xướng Trễ, sớm biết như thế này, tai sao nàng không dứt khoát ngay từ đầu?

Nàng sống hai mươi lăm năm nay, ngay cả tình yêu là gì cũng chưa từng trãi qua, làm sao có thể suy nghĩ tới nam nhân của nàng bị tổn thương chứ ?

Thật buồn cười! Buồn cười!

Bất quá vài cái ôm, vài món quà, vài câu lời ngon tiếng ngọt, như thế mà nàng đã mơ mộng xa xôi rồi sao? Người khác đối với nàng tốt ba phần, như thế nào nàng liền đã không phân biệt rõ phương hướng ?

Nàng đúng là chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Ngu xuẩn a!

Chạy đến dưới lầu, tiếng bước chân phía sau vẫn đang dồn dập vang, nàng nhanh chóng rút điện thoại cầm tay ra, gửi một tin nhắn cho Ngôn Hạo.

"Ngươi nếu lại đến, ta liền kêu cứu, ta nói cho ngươi biết ta hoàn toàn không đùa đâu."

Đem tin nhắn gửi đi, lại mở danh bạ điện thoại tìm tên anh, không chút do dự xoá bỏ.

Âm báo có tin nhắn vang lên sau lưng nàng, xa xôi nhưng lại rất rõ ràng, anh vẫn âm thầm theo sau nàng, xem xong cái tin kia, chỉ cảm thấy một mảng trầm mặc thật lâu, rốt cục, anh vẫn là quyết định buông tha rời khỏi.

Nhẹ nhàng thôi mà, ngươi đi rồi, giống như ngươi căn bản là chưa từng tới... Như vậy, thật tốt.

Nàng nắm chặt di động đứng yên tại chỗ, hơi hơi có chút xuất thần, bỗng nhiên di động trong tay bỗng nhiên kêu to, lúc ấy nàng mới run run tỉnh hồn.

Màn hình hiện lên tên của Lạc Thủy Thanh Hoằng , nàng do dự một lát, rồi mới tiếp điện thoại…

"Nha đầu?"

"Ân?"

"Có việc gì sao?"

"Không có."

"Anh..." Lạc Thủy Thanh Hoằng muốn nói lại thôi.

"Anh làm sao vậy?" Nàng buồn bực truy vấn.

Một lúc lâu sau, Lạc Thủy Thanh Hoằng mới ấp a ấp úng, nữa chần chờ, nữa là xấu hổ cười nói: "Anh, nhớ em ."

Lòng nàng trong nháy mắt lại đau , nhưng ngay sau đó, lại trở nên vô cùng mềm mại ấm áp.

Nàng vẫn thường nghe giọng của Lạc Thủy Thanh Hoằng, chỉ là lần nào nghe cũng cảm thấy âm rất dày, gợi cảm mê người, thuần túy cho rằng đây là một loại hưởng thụ. Không nghĩ tới hôm nay trong lòng nàng cảm thấy âm giọng của anh còn có khả năng khép lại miệng vết thương, công hiệu thần kỳ vuốt lên vết sẹo...

Đại thần a! Quả nhiên thực sự là thần thánh.

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng cười, thanh tuyến có chút bối rối, câu chữ nói ra cũng có vẻ tái nhợt vô lực.

"Anh nhớ cái gì?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng chắc không phát giác tâm trạng của nànghôm nay khác thường, vui đùa trêu chọc nói: "Đang suy nghĩ xem em không lên mạng login vào game thì đang làm gì? Đang suy nghĩ xem đã trễ thế này, em đã ăn cơm chưa? Ha ha, muốn nghe tiếng em nói chuyện, cho dù là nổi giận cũng được; muốn cùng em đi du lãm các nơi phong cảnh trong game, ngồi ở trên bãi cỏ nhìn em khiêu vũ; nhớ đến từng bị em dùng ngôn ngữ khó chịu ngược đãi tinh thần anh, hoặc là nhớ đến cảnh em ngược đãi Quan Công; muốn cố ý chọc giận em, để cho em cầm Tú Hoa châm đuổi chạy..." Anh dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Suy nghĩ đến ngươi giờ khắc này không biết em có ... đang nhớ tới anh không?"

Lúc anh nói câu cuối cùng, thanh âm trở nên trầm thấp, giống như đang dụ hoặc, giống như đang khiêu khích, giống như đáy vực , sâu không thấy đáy, khiến người ta một khi đã sa vào đó, sẽ thấy vô phương tự kềm chế.

Nàng bối rối hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng không chế giọng nói đang run rẩy của mình hỏi lại anh.

"Còn có gì nữa? Còn có gì khác chứ?"

Đợi trong chốc lát, nghe tiếng Lạc Thủy Thanh Hoằng ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng thở dốc, khó khăn nói ra một chữ.

"Có."

Nàng cảm thấy bản thân hôm nay cực kỳ nhàm chán, cực kỳ đần độn hỏi lại: "Là cái gì? …. Anh, muốn nhất cái gì?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng nhẹ nhàng từng chữ từng chữ một đáp: "Nha đầu, anh muốn nhất là gặp em."

Ta ý nghĩ càng nóng, không cần nghĩ ngợi, thốt ra, chỉnh một câu thực quỳnh dao đối bạch.

"Anh nói xem, anh có chắc rằng sau khi chúng ta gặp mặt, em trong lòng anh sẽ vẫn là người anh muốn gặp ?" Không đợi anh trả lời, nàng lại tự mình bổ sung: "Nếu là anh nói có , em sẽ cảm thấy anh thực là dối trá!"

Lạc Thủy Thanh Hoằng bị câu nói của nàng biến thành dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Nha đầu, nếu em cứ cố chấp vĩnh viễn không thử, thì vĩnh viễn em cũng không có được kết quả."

Anh nói, kết quả?

Có lẽ đúng! Sự thật cho tới bây giờ, nàng cùng anh thật sự cũng chỉ thiếu một cái kết quả...

Sau khi nàng và anh gặp mặt, kết quả cũng có thể là sự bắt đầu mà cũng có thể là sự chấm dứt, nhưng vô luận là tốt hay xấu, thì ít nhất nàng cũng biết được kết quả là gì!

Nàng đã suy nghĩ kỹ, cũng nên làm đến nơi đến chốn, cho dù kết quả không phải là trước sau vẹn toàn, cũng không phải tiếc nuối cả đời vì bản thân mình hèn nhát không dám thử đối mặt với vấn đề, không phải sao?

Lạc Thủy Thanh Hoằng vẫn không nói gì, hẳn là anh đang lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi đáp án của nàng, chờ đợi quyết định của nàng.

"Em không biết uống rượu..."

"Cái gì?" Lạc Thủy Thanh Hoằng không hiểu nàng muốn nói gì, nghi hoặc khó hiểu nói: "Nha đầu? Emmuốn nói cái gì?"

"Em không biết uống rượu, Quan Công lại nói muốn đem chuốc em say cho hiện ra nguyên hình, làm sao bây giờ?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng sửng sốt cả buổi, cuối cùng mới lấu lại tinh thần, cười nhẹ sung sướng không cần che dấu.

"Yên tâm, có anh ở đây, không có ai dám thất lễ với em đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.