Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Chương 84: Chương 84: Thoáng như nhất mộng.




Lúc Hạ Lỗi quay về, Tiểu Mạt đang ngồi ở bên giường nàng cứ chằm chằm nhìn nàng,nàng hỏi nàng ta cái gì nàng ta cũng không thèm trả lời, khiến nàng thậm chí còn nghĩ đến hay nàng ta muốn giết chết nàng mới thấy hả.

Nhưng đến khi tiếng lạch cạch mở cửa van lên thì ánh mắt óan ghét của nàng ta ngay lập tức tan thành mây khói, tay cầm tay nàng vẻ thân thiết dịu dàng. Nếu dùng "Biến sắc mặt như phiên thư" để hình dung, thì nàng Tiểu Mạt kia khẳng định là vô cùng siêu việt.

Tiểu Mạt cầm lấy tay nàng, miệng bỗng nhiên nở một nụ cười vui vẻ, thanh âm tựa như tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe, nàng ta đúng là loại người hỉ nộ vô thường , hay thay đổi cảm xúc, thật là làm cho nàng dù muốn hay không cũng được mở rộng tầm mắt mặc dù trong lòng có chút kinh hãi.

Cho đến tận lúc Hạ Lỗi bước vào, vẻ mặt anh rất tò mò hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì mà cao hứng như vậy a?" Nàng mới phát hiện ra rằng nàng ta cố ý cười nhưng không phải cho nàng nghe.

Tiểu Mạt nhìn anh ánh mắt đầy vẻ nhu tình, ra vẻ thần bí nói: "Đây là bí mật của em và Xướng Trễ, không nói cho anh biết được đâu!" Nàng ta vừa nói lại vừa ngầm nhép nhéo bàn tay nàng.

Vì thế, nàng bất đắc dĩ phải diễn nốt màn này cùng nàng ta, cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Lỗi cười, cũng không biết rằng nụ cười miễn cưỡng của mình có xinh đẹp như nụ cười của Tiểu Mạn hay không.

Nàng đành tiếp lời nàng ta nói: "Anh phải tự đoán thôi!"

Hạ Lỗi nhíu nhíu chân mày: "Đoán đúng rồi thì các ngươi phải nói cho anh biết?"

Nàng đành miễn cưỡng nói: "Anh đoán đúng rồi thì còn cần tụi em phải nói nữa sao?"

Hạ Lỗi anh mặt tối sầm, ném lại một câu "đúng là phụ nữ khó chiều" rồi xoay người đi ra ngoài rữa hoa quả, Nàng cùng Tiểu Mạt lúc bấy giờ mới ở trong phòng cùng bật cười mặc dù với hai tâm trạng khác nhau hoàn toàn.

Đúng là người ta có nói nữ nhân vốn là diễn viên trời sinh, Tiểu Mạt là đúng như thế, nàng cũng không ngoại lệ, nàng ta đã đạo diễn tốt như thế nếu nàng không phụ họa diễn theo thì thật sự có lỗi với khán giả bất đắc dĩ Hạ Lỗi. Nói gì thì nói, cùng lắm thì nàng cũng chỉ là khách mời tham gia, cùng lắm thì cũng chỉ trợ diễn cới nàng ta lần này, còn nàng ta thì còn cả đời phải diễn cùng Hạ Lỗi anh...

Ăn xong hoa quả, Tiểu Mạt đứng lên nói muốn về nhà, Hạ Lỗi vốn định đưa nàng ta về nhưng lại bị nàng ta cự tuyệt.

Hạ Lỗi đành nói: "Tối rồi, để em trở về một mình anh sẽ lo lắng."

Tiểu Mạt nói: "Nếu vậy anh xuống nhà gọi xe dùm em đi!" Sau đó quay lại nói với nàng: "Xướng Trễ ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm ngươi!"

Nàng "Ừ" một tiếng, nhưng trong lòng lại thầm nói: Nàng ta ngày mai là tới xem nàng đã rời đi chưa?

Lúc Hạ Lỗi chuẩn bị đẩy cửa vào, nàng đã mặc chỉnh tề ngồi chờ trên sô pha.

Anh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng, nàng đứng lên bước ra cửa khẽ nói: "Sư phụ, nếu anh lo lắng, thì cũng giúp em gọi xe đi!"

"Em tính đi đâu?" Hạ Lỗi nắm tay nàng khẽ hỏi.

"Về nhà, dù sao về nhà cũng tiện hơn, ít ra cũng quen rồi." nàng khẽ lách qua người anh bước thẳng xuống lầu.

Hạ Lỗi vội vàng đuổi theo đứng trước mặt nàng, trừng mắt nhìn nàng một lúc rồi mới nhẹ giọng buồn bã nói: "Anh lái xe đưa em về."

Nàngvẫn tưởng rằng anh sẽ chở nàng đến nhà ga nên cũng không nói gì yên lặng ngồi trên xe anh ,nhưng đến khi anh trực tiếp điều khiển xe chạy hướng ra đường cao tốc thì nàng mới phát hiện anh muốn đưa nàng về tận nhà nàng.

Nàng thay anh tiếc tiền tiền, cằn nhằn anh đưa nàng về như vậy làm chi cho tốn kém? Cứ để nàng đi xe tốc hành về thì tiện hơn nhiều!

Anh có vẻ cũng không thèm để ý nàng vẫn đang lãi nhãi cằn nhằn bên cạnh, mặt vẫn hướng về phía trước như đang chuyên tâm lái xe, nhưng nếu để ý kỹ sẽ dễ dàng nhận ra anh đang có tâm trạng.

Bên trong xe thực sự im lặng, tĩnh lặng đến ngay cả tiếng hít thở lẫn nhau cũng đều có thể nghe được rõ ràng.

Hạ Lỗi anh bỗng phát giác không khí có chút gì đó nặng nề, liền tiện tay bật radio lên, trong radio giọng MC nam kia trầm thấp mà truyền cảm đánh tan không khí có phần quỷ dị trong xe lúc bấy giờ .

Nam MCđang chủ trì một chương trình âm nhạc, kỳ này bối cảnh âm nhạc đều là các ca khúc kinh điển nước ngoài, trong đó có rất nhiều ca khúc nàng nghe rất quen nhưng lại không thể nhớ tên và lời của những ca khúc ấy.

Tới khi chương trình gần kết thúc , Mc đó rốt cục giới thiệu một bài hát rất nổi tiếng gọi là “Por Una Cabeza”, dịch ra tiếng Trung có nghĩa là: “từng bước xa”.

Đó là ca khúc chủ đề trong bộ phim điện ảnh “ nghe thấy hương thức nữ nhân “, ca khúc được phố bởi đàn dương cầm và đàn violon hợp tấu ra giai điệu rất hoa lệ, duy mỹ mà động lòng người, Bây giờ nàng nghe lại vẫn cảm thấy ca khúc này thực kinh điển.

Nàng không tự chủ được nhỏ giọng hát theo hừ hừ, tưởng tượng mìn là nhân vật nữ chính trong tác phẩm điện ảnh kinh điển của Mỹ ấy.

Ngay lúc nàng đang nhớ đến tình huống trong bộ phim mà nàng đã xem đi xem lại nhiều lần vẫn không chán ấy, thì Hạ Lỗi anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Anh hỏi nàng ca khúc này tên gì?

Nàng nghe anh hỏi mới kéo suy nghĩ đang rong chơi lang thang trở về thực tại giải thích cặn kẽ cho anh xuất thân của ca khúc và tên bài hát hình như bằng tiếng Tây Ban Nha, còn tên phiên dịch ra tiếng Trung là “Từng Bước Xa”.

"Từng bước xa..." Hạ Lỗi cúi đầu lập lại tên bài hát một lần, rồi sau đó anh bỗng dưng trầm mặc không lên tiếng nữa.

Nàng cảm giác cùng trầm mặc với anh như vậy trầm mặc, thật sự là trong lòng có chút xấu hổ, đang nghĩ đề tài gì đó hòng phá vỡ không khí có phần quỷ dị lúc này trong xe thì ai ngờ Hạ Lỗi anh lại mở miệng trước khẽ nói: "Vì sao em đột nhiên vội vã về nhà? Chẳng lẽ là bởi vì Tiểu Mạt sao?"

Nàng chợt ngẩn người, khẩu thị tâm phi nói: "Không phải, em nghĩ đến Dư tiểu trư ,em đi ra ngoài đã lâu như vậy, cũng không biết nó béo hay là gầy..."

Hạ Lỗi liếc nàng một cái, khinh khẽ cười nói: "Đồ đệ, sư phụ chỉ giáo cho em, lần tới nếu muốn nói dối trăm ngàn lần không cần nháy mắt … nói cho anh biết, Tiểu Mạt rốt cuộc với nói với em cái gì ?"

Nàng quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng là nhẹ nhàng cười.

"Tùy tiện tâm sự một chút thôi, em cùng nàng cũng không phải là thân quen gì lắm thì có thể nói cái gì chứ? Sư phụ, kỳ thật anh rất may mắn ! Có thể tìm được người con gái như Tiểu Mạt làm bạn gái, bộ dạng xinh đẹp tính tình lại được, nếu đổi lại là em, đang kích động vui vẻ chạy đến nhà bạn trai, lại thấy trên giường xuất hiện nữ nhân khác, đã sớm không cần hỏi rõ trắng đen, nhảy dựng lên mất rồi!"

Hạ Lỗi anh bây giờ sắc mặt cứng đờ, bị những lời của nàng làm nghẹn nửa ngày không nói ra lời.

Nàng dựa vào cửa kính xe, nhìn ra ngoài cảnh vật đang chạy vùn vụt về phía sau, tiếp tục nói: "Sư phụ, anh biết không? Tiểu Mạt thật sự thực rât yêu anh ..."

Đúng vậy, thực yêu rất yêu, khiêm tốn thành kính mà nói là cố chấp yêu điên cuồng.

Hạ Lỗi giọng trầm thấp khẽ nói: "Anh biết."

"Vậy anh yêu nàng chứ?"

Hạ Lỗi anh lần này chọn cách không trả lời.

Chẳng lẽ những gì Tiểu Mạt nói là thật sự? Hạ Lỗi anh căn bản không yêu nàng? Vậy vì sao anh vẫn còn muốn cùng nàng ta về cùng một chỗ?

"Sư phụ, anh sẽ cưới Tiểu Mạt chứ?"

"Ừ” Hạ Lỗi lần này trả lời không có vẻ háo hức nhưng ngữ khí cũng rất kiên định.

"nếu anh đã nguyện ý cưới nàng, vì sao lại không muốn nói yêu nàng?"

Hạ Lỗi anh lại không trả lời.

"Như thế nào? Anh cảm thấy thực khó trả lời sao? Được, em không hỏi nữa ..."

"Xướng Trễ, em yêu Lạc Thủy Thanh Hoằng, vì sao còn lựa chọn phải rời xa hắn chứ?"

"..."

Lần này đến phiên nàng trầm mặc .

"Đồ đệ, cũng giống như vậy thôi, có đôi khi hai người yêu nhau, không nhất định có thể cùng ở một chỗ cả đời mà ngược lại cũng có khi hai người ở cùng một chỗ cả đời nhưng cũng không nhất định là yêu nhau..."

Nàng vì những lời này của anh mà cảm thấy trong lòng rối rắm thật lâu, cuối cùng cười nhạo trêu anh cũng như tự true chính bản thân mình: "Tình huống này gọi là gì nhỉ? Bất đắc dĩ chăng?"

Hạ Lỗi khẽ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: "Có lẽ như thế! Tựa như tên của bài hát vừa rồi vậy, tuy rằng chỉ có từng bước xa, nhưng khả năng cũng có thể là vĩnh viễn không thể vượt qua khoảng cách..."

Nàng khẽ bật cười: "Sư phụ, những lời này của anh làm cho em liên tưởng đến khoảng cách xa nhất trên thế giới này."

Hạ Lỗi anh khẽ cau mày, suy nghĩ một hồi rồi dường như là không thể nhớ chính bèn nói "Dường như anh đã nghe qua, nhưng không nhớ chính xác ."

Nàng liền giải thích với anh: "Trên thế giới này khoảng cách xa nhất, không phải khoảng cách giữa sự sống hay cái chết, không phải là tôi đứng trước mặt anh mà anh lại không biết rằng tôi yêu anh, mà là khoảng cách giữa hai người rõ ràng rất yêu nhau nhưng vĩnh viễn cũng không có thể cùng ở chung một chỗ..."

(Lời Thần Kê: khi làm tới đây ta chợt nhớ đến truyện “Tình yêu thứ ba” của nàng Jini. Đúng là biết rằng vẫn rất yêu nhau mà vĩnh viễn không có cách nào ở cùng nhau thì thật là vô cùng đau khổ!)

Hạ Lỗi anh bỗng trầm ngâm một lúc lâu, sau đó anh giọng như tiếc nuối thấm thía nói với nàng: "Đồ đệ, anh thật sự hiểu vì sao em phải rời xa Lạc Thủy Thanh Hoằng, nhưng anh phải khuyên em một câu, đừng chỉ vì sự tùy hứng mà hủy hạnh phúc của chính mình."

Nàng lẩm bẩm như tự trả lời cho chính mình: "Đối với em và anh ấy mà nói, tách ra chính là hạnh phúc."

Hạ Lỗi lắc đầu, tỏ vẻ lời nàng không đáng bình luận.

Nàng liền quay lại hỏi anh: "Vậy còn anh? Đối với anh mà nói thì cái gì là hạnh phúc?"

Hạ Lỗi anh bất chợt buông một tay nhẹ vuốt tóc nàng nói rất khẽ , giọng nữa đùa nữa thật: " hạnh phúc của anh chính là nhìn thấy em hạnh phúc."

Tâmthực sự vì những lời anh nói mà rất đau lòng, chả biết phải trả lời anh như thế nào cho phải nên đành quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, dán vào kính xe đang lạnh như băng, yên lặng mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Sư phụ, nếu hôm nay Tiểu Mạt không nói với nàng những chuyện này, nàng thật sự còn đem câu nói này của anh trở thành là một câu đùa giỡn ...

Khi đến nhà của nàng thì trời cũng đã rất khuya.

Hạ lỗi đưa nàng tới tận cửa, dặn dò nàng buổi tối ngủ phải đóng cửa sổ, nếu ngày mai lại sốt lại thì phải nhớ đi khám bác sỹ, đừng ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ gì đó , phải cố uống nhiều nước, đừng thức đêm sẽ không tốt cho sức khỏe, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì phải gọi điện thoại cho anh ...

Nàng chớp chớo ánh mắt hỏi: "Sư phụ, em không hiểu sao mà có cảm giác bản thân mình ngày càng giống Tôn Ngộ Không a ?"

Hạ Lỗi anh đang thao thao dặn dò chợt ngẩn ra, sau đó chợt hiểu ý nàng cười nói: "Được rồi, anh không tiếp tục niệm kinh với em nữa, bây giờ anh đi đây."

Nhìn bóng dáng anh xoay người rời đi, nàng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác lưu luyến, tay nàng vô định giơ lên rồi dừng lại giữa không trung như muốn níu vạt áo anh…nhưng cuối cùng nàng cũng buông ý định đó .

Hạ Lỗi anh không phát hiện, cho nên cũng không quay đầu lại, ánh đèn ngoài hàng hiên khá mờ, đem bóng dáng của anh kéo thật dài...

Nàng quay ngườidựa vào cửa, nhanh chóng lấy điện thoại cầm tay gửi cho anh một tin nhắn.

tin nhắn - sư phụ, cám ơn anh đã chiếu cố em cho tới nay.

Anh nhắn tin trả lời rất nhanh.

tin nhắn - ha ha, em mà cũng khách sáo với anh như thế sao ?

tin nhắn - sư phụ, em thật sự rất cảm ơn anh ...

tin nhắn - ha ha, nếu em nguyện ý, sư phụ sẽ cứ như vậy chiếu cố em cả đời.

Chỉ tiếc là ... nàng không muốn.

Nàng cúp điện thoại di động, bước vào nhà bật đèn, ngó ngang xung quan.

Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, nàng lại có cảm giác bừng tỉnh, cảm giác như là vừa thức giấc sau một giấc mộng rất dài.

Hiện tại nàng đã tỉnh mộng, hết thảy mọi chuyện và sự vật xung quanh đã trở về điểm xuất phát...

"After all, tomorrow is an other day "

Đây câu nói mà nàng thích nhất trong một cuốn tiểu thuyết.

“mặc kệ như thế nào, ngày mai lại là một ngày mới”.

Kết quả là nàng với tâm trạng hoang mang ôm cái loại tâm sự này nằm vật trên giường ngủ tới nỗi thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.

Thật ran àng cũng có tỉnh giấc vài lần, nhưng cảm giác đầu nặng nề , mí mắt không thể mở ra được nên đơn giản là đành tiếp tục ngủ.

Ngủ lại, cư nhiên nàng lại bắt đầu mơ mơ màng màng nằm mơ.

Trong mơ, nàng thấy chính mình lúc đang ở cô nhi viện, lúc đang ở nhà Lạc Thanh Hoằng, lúc đang ở trong trò chơi; trong mơ còn có Sơ Huân, có Lạc Thanh Hoằng, còn có sư phụ nàng Hạ Lỗi.

Sơ Huân nháy đôimắt ngập nước nói với nàng: "Xướng Trễ, ngươi chờ ta, trưởng thành ta sẽ quay lại cưới ngươi!"

Lạc Thanh Hoằng ôn nhu ôm lấy nàng, ẩn tình nói: "Nha đầu,chúng tatay trong tay, tình cảm chân thành cả đời."

Hạ Lỗi thì vuốt loạn tóc nàng, ngữ khí mang đầy vẻ sủng nịch nói: "Đồ đệ, sư phụ sẽ chiếu cố em cả đời..."

Nhưng đến khi nàng giơ tay ra muốn chạm vào bọn họ thì hình ảnh bọn họ liền tan biến như bọt biển, không còn giấu vết.

Tronh giấc mơ nàng hoảng loạn luống cuống chân tay, vừa kêu khóc vừa dáo dáctìm khắp nơi, nhưng ai cũng không thể tìm thấy, sau đó nàng vẫn chạy vô mục đích, cuối cùng chạy đến U Châu sóc, thì vấp té ngã sấp xuống ở bên Bờ Đối Diện, rồi chợt tỉnh giấc.

Nàng cả người đầm đià mồ hôi như vừa thực sự chạy trong giấc mộngmệt mỏi muốn nằm xuống ngủ tiếp thì lại suy nghĩ nếu cứ nằm tiếp tục như vậy thì không bị ngủ chết thì cũng bị nằm trên giường mà chết mất liền quyết định móc điện thoại gọi chi Hác Hiểu Lôi nàng ta tức tốc tới đây mà “lấy thi .

Kết quả là nàng gọi mấy lần mà đầu dây bên kia điện thoại củ Hác Hiểu Lôi vẫn phát ra âm thanh đều đều chán ngắt “Số quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy hay ở ngoài vùng phủ sóng…”… vị tỷ tỷ này, lúc nàng không cần thì cả ngày ở trước mặt nàng đúng là âm hồn bất tán; đến khi nàng cần nàng ta thì nàng ta liền thần long kiến thủ bặt vô âm tín.

Mờ máy nàng nhận được mấy cái tin nhắn, đều là của Hạ Lỗi anh gửi đến, nội dung đơn giản nhưng đầy vẻ quant âm sâu sắc như "em đã đỡ càm tí nào chưa?" "Em ăn cơm chưa?" Anh cứ nhẹ nhàng như thế mà quan tâm an ủi nàng.

Bỗng nhiên nàng nhớ tới, Lạc Thanh Hoằng anh cũng biết số điện thoại này của nàng bèn lập tức quyết định, chờ đến khi dùng hết tiến trong tài khoản sẽ đổi số điện thoại khác.

Ngay tại lúc nàng do dự suy nghĩ mà vô tình tiếp tục chìm vào giấc ngủ, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Một dãy số điện thoại không có trong danh bạ nhưng vô cùng quen thuộc ….Ngôn Hạo.

Nàng đầu óc vẫn lơ mơ trong ngái ngủ không định mà nhấn phím nhận, ngay sau đó nàng mới ý thức chợt bừng tĩnh.

Nhảm nhí! Nàng vì sao lại muốn tiếp điện thoại của anh ta chứ?

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhợt nhạt của Ngôn Hạo, đợi cả buổi, anh cũng không nói môt câu nào, nàng bây giờ không khỏi tức giận nói: "Có chuyện gì thì ngươi nói mau, Nói chuyện phiếm thu phí, mỗi chữ 50 xu! Chỉ lấy tiền mặt, không chấp nhận chi phiếu!"

"Xướng Trễ..."

"1 tệ!"

"Xướng Trễ, anh ..."

"2 tệ rưỡi !"

"..."

Ngôn Hạo anh dừng lại một chút, hít sâu một hơi.

"Xướng Trễ, em có thể nghe anh nói cho hết câu được không?"

"nhiều chữ quá, ta tính bất quá không kịp, nếu không ngươi nói từng câu ngắn ngắn đi!"

"..."

Ngôn Hạo trầm mặc một lát, thanh âm nặng nề nói như van xin nàng: "Xướng Trễ, ngày mai anh phải trở về Mỹ ."

"Nga, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, còn có chuyện gì nữa sao?"

"Có lẽ về sau anh cũng không quay trở về đây."

"Nga, còn có gì nữa?"

"Trước khi đi, anh thực sự muốn gặp em..."

nàng nghe xong thì cơn giận càng tăng.

Nàng không câu nệ nói: " bộ dạng ta cũng không phải là chim sa cá lặn hay bế nguyệt tu hoa, có nhìn thấy ta cũng không trường sinh bất lão hay có công dụng dưỡng nhan, ngươi lại nhớ ngày đêm mong trầm tư suy nghĩ ,trà không nhớ cơm không nghĩ tới muốn gặp ta, cho đến tột cùng là vì cái gì a?" (một hơi tụng xong )

Hô … nghẹn chết nàng mà, lần sau cũng không nến bắt chước người ta nói một tràng không dứt như thế.

Ngôn Hạo anh ước chừng phản ứng có thể có nửa phần ngập ngừng, lo lắng không đáng nói với nàng: "Xướng Trễ, anh cảm thấy có một số việc anh nên giải thích rõ ràng với em ..."

Nàng cộc cằn nói: "Không cần giải thích, không cần giải thích, không có gì để giải thích hết, ngươi cứ yên tâm tiêu sái rời đi đi! Không cần lo lắng chuyện đột nhiên rùng mình hoặc là hắt xì gì đó đâu, bởi vì ta nhất định sẽ không nhớ tới ngươi, lại càng sẽ không bao giờ nhắc tới ngươi!"

Ngôn Hạo không thèm nói tiếp, nhưng cũng không chịu cúp điện thoại, tiếng hít thở khi nhanh khi chậm, ngẫu nhiên còn truyền đến bên tai nàng một hai tiếng ho khan. Nàng thậm chí còn hoài nghi có phải anh tính cứ như thế đến khi điện thoại hết tiền mới thôi?

Giằng co cho đến cuối cùng, nàng rốt cục cũng phải thỏa hiệp .

Nàng thập phần miễn cưỡng nói: "Được, được, được, ngươi đừng có bày cái bộ dáng như nàng dâu nhỏ bị uỷ khuất đó ra nữa được không, người khác không biết còn tưởng rằng ta cố tình khi dễ ngươi chứ! Muốn gặp thì gặp đi! Ta ở nhà chờ ngươi."

"Ở nhà?" Ngộn Hạo có vẻ có chút kinh ngạc, sau đó ngớ ngẩn hỏi lại: "Nhà ai?"

Nàng không nhịn được nữa mắng: "Nhà của ta ,nhà của ta ,chính là nhà của ta, cái nhà mà ngươi cũng từng đến cả trăm lần ấy!"

Ngôn Hạo anh chỉ "Ừ " một tiếng, rồi cúp điện thoại, nàng lại quay người nằm xuống tiếp tục ngủ.

Ai ngờ, cảm giác có gì đó không đúng nghủ thế nào mà ngủ xuyên thẳng tới bệnh viện?!

Khi tỉnh lại, nàng nhìn chung quanh thấy cảnh vật xa lạ, còn tưởng rằng mình bị xuyên qua.

Lấy tay chống vào giường nàng muốn ngồi dậy, lại thấy trên mu bàn tay có gắnkim truyền dịch, ngẩng đầu lên nàng lại nhìn đến bên cạnh bình truyền dịch đang nhỏ giọt từ từ, lúc này mới hiểu được chính mình không phải là xuyên không mà là có người di giá nàng tới bệnh viện.

Phòng bệnh này là phòng đơn, xem cách trang hoàng cùng bài trí thì cũng đủ biết nằm một ngày khẳng định không rẽ, bằng sự dành dụm tích góp của nàng thì e rằng chỉ nằm vài ngày là cũng sạt nghiệp a.

GM, là ai có cừu oán với nàng vậy chứ? Cư nhiên lại nghĩ ra một chiêu có thể gây tổn hại như thế để hại nàng chứ?!

Chính là đang tức giận, thì nàng thấy cái tên Ngôn Hạo không hay ho kia nhanh chóng đẩy cửa bước vào thúc, nàng vừa há mồm tính mắng, nhưng lại bị ánh mắt sửng sốt của anh chống lại.

Kỳ quái! Mới bao lâu không gặp! mà sao anh ta lại thành ra cái hình dạng đó chứ?

Ngôn Hạo bước vào thấy nàng đã tỉnh lại, cũng hơi sửng sốt, vội vàng nghiêng người bước qua, cúi đầu che giấu cảm xúc một lúc , mới xoay mặt nhìn nàng tươi cười hỏi.

"Xướng Trễ, em tỉnh rồi? Có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không ?"

Nụ cười kia của anh giống như mưa to gió lớn đã qua, rẽ mây mà xuất hiện một ánh mặt trời, thật là khiến nàng động tâm.

Nàng lấy lại tinh thần, giọng điệu tức giận như để che giấu cảm xúc nói: "ngươi đang làm trò gì đó! Đừng tưởng rằng ta sẽ trúng mỹ nhân kế của ngươi !Nói đi! Ngươi đem ta tới bệnh viện làm cái gì?"

Ngôn Hạo chậm rãi hướng nàng đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường nàng, mở to đôi mắt "cú mèo" nhìn nàng không chớp mắt, anh nhìn đến nỗi nàg cả người cảm thấy run rẫy sợ hãi.

Nàng vờ mạnh miệng nói: "Có phải ngươi bị bệnh? Nếu ngươi có bệnh thì tự mình đi khám bác sỹ ấy! Ngươi xem ngươi đem ta đến đây làm gì?"

Ngôn Hạo cổ họng khẽ nhúc nhích, cằm anh có vẻ đang vì cố kiềm nén mà bạnh ra, đột nhiên một tay anh kéo lấy nàng ôm vào lòng, dùng hết sức lực ôm nàng, như thể là muốn đem nàng khảm vào trong chính thân thể anh.

Nàng vốn định phản đối thì bất chợt lại cảm giác có thứ chất lỏng ấm áp gì đó cứ từng giọt từng giọt rơi trên cổ nàng.

GM, sẽ không phải là anh khóc chứ?

Tiếp theo, Ngôn Hạo dùng giọng run run, nói với nàng chỉ ba câu làm nhưng có thể làm cho nàng chấn động toàn thân.

Anh nói….: ” Xướng Trễ, anh đáp ứng lời dặn dò của emquay trở về cưới em, em có còn nhớ rõ không?”

Anh nói…:”Xướng Trễ, anh là Sơ Huân, anh chính là Sơ Huân a!”

Anh lại nói….:” Xướng Trễ, trước kia đều là do em bảo hộ anh, từ giờ về sau hãy để cho anh bảo hộ em ...”

Nàng như bị sét đánh, đầuóc chỉ có cảm giác bị nổ tung, phỏng chừng cho dù Hác Hiểu Lôi có đứng trước mặt nàng nói là nàng ta kỳ thật là người từ hỏa tinh ET đến, nàng cũng sẽ có cảm giác khiếp sợ như bây giờ hiện tại.

Ngôn Hạo là Sơ Huân? Sơ Huân là Ngôn Hạo sao?

GM, chuyện này đến tột cùng là như thế nào a? !

Nàng bị anh ôm cứng trong vòng tay chỉ có thể gắng gượng bình tĩnh hỏi anh có phải bác sỹ nói với anh bệnh tình nàng nguy kịch hay không? Có phải nàng không còn bao nhiêu thời gian?

Ngôn Hạo nghe nàng hỏi người lấp tức cứng đờ, khuôn mặt đang tươi cười lập tức biến mất, khả năng giả vờ của anh thật kém, không hiểu anh có thể làm giám khảo băng cách nào à!

Anh bảo nàng đừng nghĩ vớ vẫn, nàng chỉ là cảm mạo bình thường chỉ vài ngày là có thể xuất viện thôi

Nàng cũng không vừa bảo anh đừng có giấu nàng ! nàng tự biết bản thân nàng có bệnh bạch cầu, nàng thực ra đã sớm biết điều đó! Bảo anh hãy thành thật nói cho nàng biết là nàng cón có thể sống được bao nhiêu ngày nữa?

Vừa dứt lời, ngẩng đầu, lên nàng đã phát hiện ra Hác Hiểu Lôi nàng ta đang đứng ở cửa phòng bệnh, khuôn mặt banh ra đầy vẻ tức giận, biểu tình kia có thể gọi là thiên biến vạn hóa, muôn màu muôn vẻ, đầu tiên là nhiều mây chuyển âm u, tiếp theo thì liền chuyển thành trời đầy u ám .

Chỉ thấy nàng ta tay cầm túi, chân đi giày cao gót cạch cạch cạch bước đến bên giường nàng, không nói không rằng đẩy mạnh Ngôn Hạo ra sau đó còn tiêu sái phủi phủi hai bàn tay, đến lúc tay nàng ta sắp chạm vào má nàng thì bắt đầu sinh tiết khí lực, chỉa tay vào mũi nàng, không kiêng nể chửi ầm lên.

"Dư Xướng Trễ, ngươi là người vô tâm như thế sao hả?! Suốt ngày cùng với mấy người không quen biết này nói cái gì chứ?! Ngươi có thể đối xử với ta như vậy sao? Hả? ! Ngươi có bệnh vì sao cũng không cùng tỷ nói một tiếng chứ? Vì sao không nói hả? ! Là sợ tỷ không lo chữa trị cho ngươi, hay là sợ tỷ mặc kệ ngươi? Ngươi có phải hay không đến khi tắt thở, mới lại hóa thành Quỷ Hồn báo mộng đến nói cho tỷ biết a? Dư Xướng Trễ, ngươi đời trước rốt cuộc là làm nên cái nghiệt gì? Mà tất cả mấy cái chuyện không hay ho đều bị ngươi quán hết? Dư Xướng Trễ... Xướng Trễ..."

Nàng ta mắng xong liền nghẹn ngào , giọng đã bắt đầu khóc không thành tiếng , cuối cùng không chịu đựng nỗi đành ôm lấy cổ nàng, cố ngăn cổ họng kông khóc lớn lên tiếng, trang phục bệnh nhân nàng đang mặc cũng bị nước mắt nước mũi của nàng ta làm ướt, cảm giác lạnh lạnh ướt ướt trên người đặc biệt khó chịu.

Nàng đành an uỉ ngược lại nàng ta nói: "Tỷ tỷ, ngươi nãy giờ thao thao bất tuyệt rồi khóc lóc thảm thiết, có thể đợi khi nào ta tắt thở hạy tiếp tục được không a?"

Hác Hiểu Lôi lúc này một chút cũng không thèm để ý đến nàng, ở trên lưng nàng hung hăng đánh vài cái rồi mớitrừng đôi mắt đã vì khóc làm cho đỏ ké nhưng ánh mắt vẫn đe dọa nói: "Ngươi còn dám há mồm nói ”tắt thở “ nữa thử xem, chỉ toàn nói hưu nói vượn? Nếu ngươi dám nói nữa xem tỷ có dám tát tai ngươi cảnh cáo hay không!"

Nàng không nói gì chỉ khẽ cười an uỉ nàng ta.Trong lòng thầm than đúng là không có đạo lý a, nàng ta nói thì được còn nàng nói thì bị doạ tát là sao.

Hác Hiểu Lôi nói cho nàng biết lúc nàng gọi điện thoại cho nàng ta chính là lúc nàng ta đang bận họp , khi hội nghị chấm dứt mở di động, nhìn thấysố của nàng liền nhanh chóng gọi lại cho nàng nhưng không có ai nghe máy; nàng ta gọi đi gọi lại nhiều làn mà tình trạng vẫn tương tự liền trong lòng phát hoảng, quyết định phóng xe tới nhà nàng kiểm tra thử xem nàng đã về đến nhà chưa. Kết quả là nàng ta vừa đến cửa nhà nàng thì đụng phải Ngôn Hạo đang gõ cửa rầm rầm.

Hác Hiểu Lôi bèn hỏi: "Ngươi tìm ai?"

Anh trả lời: "Tìm Dư Xướng Trễ."

Hác Hiểu Lôi cũng lịch sự nhắc nhở: "Nga, vậy ngươi đừng mất công gọi cửa nữa , nàng ta có khả năng vẫn còn chưa có trở về."

Ngôn Hạo không phục lại nói: "Không đúng a! Là nàng ta bảo ta đến!"

Bây giờ lại đến phiên Hác Hiểu Lôi ngơ ngác: "Chuyện xảy ra khi nào?

Quân hạo nói: "Mới mấy tiếng trước thôi, chúng ta còn nói chuyện qua điện thoại."

Hác Hiểu Lôi nghĩ nghĩ rồi bất chợt lo lắng nóng nảy, miệng than thở "Nha , chắc không phải là giống lần trước đói quá xỉu chứ?" Rồi nàng ta bắt đầu cùng Ngôn Hạo thi nhau gõ cửa ầm ĩ , gõ đến nữa ngày nàng ta chợt vỗ đầu nói: "Thật nhảm nhí! Tỷ có chìa khóa, tại sao tỷ lại phải cong đít gõ cửa chứ?"

Khi hai người bọn họ mở cửa vào nhà, thì thấy nàng đang trùm kín chắn nằm trên giường, Hác Hiểu Lôi nhất thời giận tím mặt, xông lên một bên vừa kéo chăn vừa mắng: "Cho dù có là đầu lợn chết cũng không thể ngủ say như vậy a? Ngươi sao chả bao giờ nghĩ là tỷ sẽ chê cười ngươi chứ?"

Thấy nàng vẫn nằm im lìm, Hác Hiểu Lôi lúc này mới phát giác có điều gì đó không đúng, lấy tay sờ mặt nàng rồi lại gào to nói: "Chuyện gì thấ này! Như thế nào lại có thể nóng như vậy! Quả thực như lợn sữa nướng mới ra lò a!"

Ngôn Hạo nghe đến đấy vội vàng ôm lấy nàng lao như tên bắn chạy ra ngoài, Hác Hiểu Lôi chân đi giày cao gót nên vất vả chạy như điên cũng không theo kịp tốc độ của anh, cả hai người bọn họ cuối cùng là chạy như bay đem nàng đến bệnh viện.

Bác sỹ sau khi kiểm tra cho nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng hỏi Hác Hiểu Lôi và Ngôn Hạo, "Trong các ngươi ai là người nhà bệnh nhân?"

Hai người bọn họ cùng lúc tiến ra phía trước nói: " là ta! Là ta!"

Hác Hiểu Lôi trừng mắt nhìn Ngôn Hạo liếc mắt một cái giận dữ nói: "Hắc! Ngươi có ý đồ gì vậy hả? tại sao ở đây giả mạo người nhà của nàng ta?!"

Ngôn Hạo anh cũng không muốn phí thời gian cùng nàng ta giải thích, ỷ vào ưu thế hình thể đem nàng ta khẽ đẩy qua một bên, cầm lấy tay bác sỹ nói rành rọt: "Ta là người nhà bệnh nhân, ngươi có cái gì thì cứ nói với ta, nàng đến tột cùng là bị bệnh gì? Chẳng lẽ không phải là cảm mạo bình thường sao?"

Vị bác sỹ kia cũng không có vẻ vội vả đi ngay vào vấn đề chính , có thể là sợ nói trực tiếp thì người nhà không tiếp thu được, liền dùng một đống thuật ngữ chuyên dụng y khoa để giải thích.

Cái gì là bệnh tế bào máu mãn tính, cái gì là cốt tủy mãn tính có biến dạng, cái gì CML, CLL, nghe tới đây cả hai người bọn họ cùng không hẹn mà gặp đều sửng sốt, sau đó do Hác Hiểu Lôi chịu không nổi nữa,liền chụp bàn quát: "Ngươi sao mà nói nhiều điều vô nghĩa như vậy chứ? Cứ nói thẳng ra là bệnh gì! Có thể trị hay hay không !"

Bác sỹ bị nàng rống lên như thế nhất thời đều run run, đẩy đẩy mắt kính lên, lời ít mà ý nhiều nói: "Bệnh bạch cầu."

Hác Hiểu Lôi vừa nghe thấyba chữ "Bệnh bạch cầu", liền động kinh , tay nắm lấy cổ áo của bác sỹ rít gào: "Ngươi mới bị bệnh bạch cầu đó! Các ngươi cả nhà đều bị bệnh bạch cầu thì có!"

Ngôn Hạo phải bước lên kéo nàng ta ra, nhưng như thế nào cũng không thể kéo nàng ta ra, Hác Hiểu Lôi giống phát điên cứ cầm lấy vai vị bác sỹ kia liện tục lay động … "Lại có dạng bác sỹ tuỳ tiện như các ngươi sao hả? Tùy tiện nói là bệnh bạch cầu là sao chứ? Chỉ ham kiếm tiền chứ không còn lương tâm gì nữa sao?! Ngươi dám lặp lại một lần nữa cho ta xem là bệnh gì? Bệnh gì hả?!"

Vị bác sỹđó quá choáng váng, không muốn tranh luận tiếp với nàng ta! vất vả thoát khỏi cái níu kéo ăn vạ của Hác Hiểu Lôi, rồi nhanh chóng chạy tới cửa, đứng ngay khung cửa run run giọng la lên: "Bảo vệ! Phòng này hình như có cái bệnh nhân tâm thần! Bảo vệ!"

Bảo vệ hấp tấp chạy tới, Ngôn Hạo phải đứng ra giải thích khô nước miếng mới có thể thuyết phục bọn họ tin rằng Hác Hiểu Lôi nàng ta chỉ là quá mức kích động, không phải là bệnh nhân tâm thần...

Nàng nhìn thấy bộ dạng cộng lời kể sơ bộ của Hác Hiểu Lôi, ôm chăn cười đến nước mắt chảy ràn rụa, Hác Hiểu Lôi tức giận đến nỗi muốn chạy đến chém chết nàng a, nhưng lại lo lắng nàng đang là bệnh nhân nên không muốn hạ thủ ,liền hổn hển gào lên: "Ngươi còn cười được sao a? Ngươi có biết hay không bác sỹ nói ngươi..."

"Xướng Trễ đói bụng, phiền ngươi đi mua ít đồ ăn cho nàng đi!" Ngôn Hạo đột nhiên cắt lời Hác Hiểu Lôi, ngay cả hành vi vừa kéo vừa túm như muốn đem nàng ta hướng ra ngoài cửa anh cũng bỏ đi hình tượng ôn nhu mà làm.

Trong lòng nàng lộp bộp một chút khó hiểu, cúi cúi mí mắt, làm bộ như không có nghe thấy.

Hác Hiểu Lôi bây giờ cũng ý thức được chính mình nói năng lung tung, cúi người cầm túi, ngượng ngùng nở ra nụ cười mà nàng thấy thà rắng nàng ta khóc còn dễ coi hơn, ra vẻ thoải mái nói với nàng: "Ngươi chờ ở đây ha! Tỷ lập tức mua đào về cho ngươi, ngươi đúng là con khỉ mà !"

Nàng cười: "Tỷ tỷ, cho dù là con khỉ cũng không thể ăn đào suốt được a!"

Hác Hiểu Lôi theo nàng lải nhải nói: "Hắc! thế nào? Ngươi còn muốn ăn bất cứ cái gì nữa? Nói đi! Tỷ giúp ngươi làm! Cho dù ngươi bây giờ có muốn hái sao trên trời, tỷ cũng lấy thang đến cho ngươi hái xuống a!"

... GM, như thế nào càng nghe nàng ta than khóc, nàng lại càng có cái cảm giác thời gian của chính mình không cón nhiều nữa vậy?

Khi Hác Hiểu Lôi nàng ta đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại có nàng và Ngôn Hạo, không gian chợt có phần quỷ dị trầm xuống mấy phần.

Nàng đang tự đánh giá nam nhân tự xưng là "Sơ Huân" đang đứng trước mặt nàng, mới giật mình phát giác, anh tựa hồ như không hề thay đổi, lúc trước nàng không nhận ra anh là vì hình ảnh Sơ Huân trong tâm trí nàng luôn dừng lại ở hình ảnh của một cậu bé chín tuổi …Lúc Sơ Huân rời cô nhi viện hình ảnh đó của anh cũng dừng lại trong tâm trí nàng không thay đổi nữa.

Ngẫm lại cũng đúng là nực cười, nữ thổ phỉ đầu lĩnh năm đó cũng đã trưởng thành, có lẽ nào anh lại mãi mãi không lớn lên?

Chính là không nghĩ tới điều nhỏ nhặt đó nên khoảnh khắc gặp lại mới có cảm giác xa lạ.

Vì thế, ngay cả có thiên ngôn vạn ngữ, nàng cũng không thể nói lên lời.

Ngôn Hạo... hay là nàng nên gọi anh là Sơ Huân? Nhưng hình như cũng không thích hợp lắm... Thôi hay cứ gọi anh là Ngôn Hạo hoặc là Lucas đi ? …thật nhảm nhí! vì sao mà anh phải có nhiều tên như vậy như vậy chứ a?

Nàng do dự thật lâu, mới gọi anh một tiếng: "Ê !"

Nàng hỏi anh những lời Hác Hiểu Lôi vừa rồi đang nói giữa chừng bị anh cố tình ngắt lời là có ý gì , anh phải nói cho nàng biết, thầy thuốc nói bệnh trạng nàng ra sao ? Nói là nàng sắp chết sao? Nếu đúng là nói như vậy, anh mau đưa nàng về nhà đi! Nàng không muốn chết ở trong bệnh viện...

Anh nghe xong nhanh chóng bước lại ôm chặt nàng vào lòng, nàng bị anh siết cứng trong vòng tay thầm nghĩ loại động tác này nếy anh mà lại làm vài lần, nàng cho dù không bệnh chết cũng bị anhsiết chết a.

"Xướng Trễ, em sẽ không chết ! Anh nhất định sẽ tìm bác sỹ tốt chữa khỏi cho em! Nơi này có thể không trị được chúng ta quay về Mỹ điều trị! Anh sẽ mang em đi! Anh nhất định phải mang em đi!" Anh nói những lời này với tâm trạng cực kỳ kích động, đôi tay đang cầm tay nàng run rẫy.

Nàng chờ anh bình tĩnh xuống, mới nghiên túc nhìn anh khẽ nói: " vài ngày nữa anh hãy trở về Mỹ đi! Em sẽ không đi theo anh ."

Anh không nén được phẫn nộ hỏi: "Vì sao?"

Nàng chỉ cười không đáp, trong lòng lại thầm yên lặng nói: bởi vì nàng yêu một người, mà người đó đang ở nơi này ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.