“Làm thế nào biến thành ra như vậy?”
Bình thường chúng ta ở trên mạng thấy ảnh chụp ngôi sao sau khi tẩy trang, đều đã sợ mất mật. Đừng nói bộ dạng thê thảm này của ta.
Tiểu cầm thú thấy tiểu mĩ nữ ta thảm biến thành tiểu quái thú, sợ tới mức tròng mắt đều sắp rớt ra, miệng hắn mím lại nửa ngày, mới đáp ra một tiếng “Phải” .
“Đi thôi.” Đại cầm thú quay thân rời đi, thị vệ đi theo để lại tiền thưởng.
Nam Cung Minh nhìn theo phụ thân, lại nhìn ta, dậm chân một cái, đuổi theo, trong miệng còn gọi:“Phụ thân…… Hãy nghe con nói!”
“Thánh mẫu, ngươi đừng nói tốt hơn !” Đàn ngựa tung lên một trận bụi bậm, ta phất tay vui vẻ đưa tiễn đám cầm thú .
Bà ngoại nhéo lỗ tai kéo ta về, vừa lấy nước rửa mặt vừa quở trách:“Tiểu nha đầu! Dám lấy son bột nước của mợ ngươi ra chơi! Nghĩ không cần tiền mua a?!”
Ta bị đánh mấy roi ngọt ngào, lại yên tâm bỏ xuống tảng đá lớn.
Buổi tối đó, ngủ ngon khác thường.
Ta mơ thấy chính mình bị đồng hồ báo thức trong di động đánh thức , bên người là gối ôm KITTY mềm mại, chân gác lên vịt bông màu vàng, quán điểm tâm sáng dưới lầu bay tới mùi thơm nức của bánh quẩy cùng sữa đậu nành, tiếng kèn inh ỏi của ô tô và xe máy vang lên không ngừng. Ngay cả lão tổng hay buộc chúng ta tăng ca thoạt nhìn cũng đẹp khác thường.
Đối mặt sự vật hết thảy quen thuộc, ta cảm động ở đứng ở ban công cất cao giọng hét to:“Các đồng chí có khỏe không! Hồ Hán Tam ta đã trở về!”
Nhưng khi mở mắt ra, vẫn là gian nhà ngói tràn ngập bùn đất xa lạ, gối trúc khiến da đầu từng trận phát đau, miệng cắn góc chăn vải bố, chảy vài giọt nước miếng.
Là mộng? Là thực?
Vì cái gì hai cái thế giới đều chân thật như thế?
……
Buổi chiều, ta đến trà liêu giúp bà ngoại dọn dẹp, ngựa của Nam Cung thế gia lại tới nữa.
Nhảy xuống ngựa là một tiểu tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt trẻ con đáng yêu, cười tủm tỉm đi đến trước mặt ta, nhìn trái nhìn phải đã đời, đưa ra một cái gói nhỏ:“ Thiếu chủ của chúng ta đưa cho ngươi.”
Thánh mẫu kia còn chưa chịu yên? Ta lui ra sau hai bước, khoát khoát tay nói:“Ngươi nhận sai người, ta và thiếu chủ của các ngươi không có quen biết.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu tử cúi người, lại nhìn mặt của ta, lưu loát nói,“Thiếu chủ đã nói thật sự rõ ràng, trừ phi các ngươi còn có một vị cô nương trên miệng và mũi có vết thương, thiếu hai cái răng cửa, kiểu tóc sọc sọc một nửa giống vỏ dưa hấu, nếu không không có khả năng nhận sai.”
Ta nhanh chóng thầm điểm danh các tiểu cô nương trong thôn một lượt, thật đúng là tìm không ra cái thứ hai……
“Cầm! Đừng có không biết tốt xấu! Gia không rảnh cùng ngươi đùa giỡn! Còn phải đi làm việc khác!” Người của Nam Cung thế gia ở gần đây danh khí rất lớn, hạ nhân giữ cửa của bọn họ đều có thể diện còn hơn chủ nhà ở nông thôn, tiểu tử kia đợi nửa ngày, thấy ta không nhận, bắt đầu hết kiên nhẫn, khuôn mặt tươi cười hòa ái dễ gần cũng giả bộ hết nổi nữa, liền đem cái gói nhét vào tay ta, cũng không thèm quay đầu lại đi mất.
Nam Cung thế gia cách nơi này hơn hai mươi dặm đường, người ta cũng sẽ không cho ta vào cửa, cho nên lễ vật này không muốn cũng phải nhận. Ta thừa dịp người nhà không có ở bên cạnh, tự mở cái gói ra xem, bên trong có một hộp thuốc bôi thơm ngào ngạt, một hộp hoa quế cao tinh xảo, một hộp đường khối, còn có một phong thư.
Thư đúng là của Nam Cung Minh viết , chữ viết non nớt, cũng rất đoan chính, trên bìa viết Lâm Lạc Nhi thân khải, nhưng ta cảm thấy hắn không nghĩ qua Lâm Lạc Nhi có biết chữ hay không…… May mắn chữ viết của thế giới này tương tự tiếng Trung, ta lại thường xuyên đi Hongkong mua bản gốc manhua Đài Loan và tiểu thuyết đam mĩ (nino: oh yeah thì ra bạn í cũng là…), cũng quen đọc phồn thể viết hàng dọc.
Trong thư viết, Nam Cung Minh thật lo lắng cho thương thế của ta, cũng cảm thấy thật có lỗi vì không thể xin phụ thân cứu ta ra khỏi khổ hải, tặng linh dược đặc hiệu trị vết sẹo cho ta dưỡng thương, tương lai sẽ tìm biện pháp hỗ trợ, không cho bà ngoại cùng mợ đánh chửi bé gái mồ côi đáng thương là ta.
Phi! Ánh mắt nào của hắn nhìn ra ta chịu đủ khi dễ ? Hơn nữa trên đời này người chịu khổ chịu sở nhiều như vậy, khất cái ven đường cũng rất nhiều, hắn vì cái gì chỉ đeo theo ta? Não tàn là loại bệnh cũng cần trị!(nino: sao lại nói Tiểu Minh như thế >_<)
Không hiểu vì sao Nam Cung Minh càng tới gần, ta lại càng nổi da gà. Nhất là nhớ tới tình tiết trong nguyên tác, đem nữ nhân mình thích nhốt lại, hoặc trói lại tìm mọi cách làm nhục, chỉ vì phát tiết dục vọng nam nhân, thấy thế nào tinh thần của hắn cũng không bình thường.
Bị nam nhân thích là hài kịch, bị nam nhân điên thích lại là bi kịch.
Ta nhìn thân hình mới 8 tuổi của mình, nghĩ đến tương lai không tiền không quyền không thể lực, chỉ cảm thấy tình cảnh âm trầm đáng sợ, tâm cũng âm trầm đáng sợ.
Buồn bực phe phẩy phong thư, phát hiện bên trong còn có tờ giấy, mở ra xem, là tờ ngân phiếu hai trăm lượng, còn ghi chú nói là cho ta mua son phấn nước hoa, kêu ta đừng tô son lộn xộn trên mặt.
Tiền, đúng là đồ tốt, mặt của ta nháy mắt phát sáng. Trong lòng bàn tính bùm bùm khởi động, bắt đầu suy tính so sánh các triều đại, nhớ rõ Đường triều một lượng bạc ước chừng tương đương hai ngàn đến bốn ngàn nhân dân tệ, Bắc Tống sáu trăm đến một ngàn ba trăm, Minh triều sáu trăm đến tám trăm, Thanh triều một trăm rưỡi đến hai trăm rưỡi. Cho dù thấp nhất, hai trăm lượng bạc cũng ước chừng giá trị 3 vạn tệ! ruộng đất có thể mua không ít, phòng ở cũng có thể xem mấy gian !
Nam Cung thế gia thực sự có tiền! Nam Cung Minh còn tuổi nhỏ thật sự là danh tác a! Tiền chạy trốn cuối cùng đã có!
Nhưng là…… Vạn nhất đây là tiền bán mình làm sao bây giờ?
Ý nghĩ hưng phấn bị nước lạnh dội vào, ta rối rắm nửa ngày, quyết định trước vụng trộm đem tiền giấu đi, về sau tìm xem có chỗ nào có thể đầu tư, hoặc là xa chạy cao bay, chạy đến chỗ Nam Cung Minh tìm không thấy, nói vậy lấy nhà bọn họ tiền tài quyền thế, cũng sẽ không so đo hai trăm lượng.
Làm người tính kế đến tận đây, khiến ta cảm thấy bi ai vì tốc độ bại hoại tư tưởng đạo đức của mình, nhưng không thể ngăn cản quyết tâm quỵt nợ vô sỉ của ta.
Về phần đồ của Nam Cung Minh đưa, nhất là thuốc trị thương, ta không cần , cũng không tính mang về nhà, làm cho bà ngoại bọn họ thêm suy nghĩ. Vì thế ở trong thôn vòng vo vài vòng, chỉ nhìn thấy Thạch Đầu nhăn nhăn nhó nhó ngồi ở trong nhà, đang cố gắng đưa tay ra sau, muốn thoa thuốc trên lưng.
“Cha ngươi không ở nhà à? Sao tự mình thoa thuốc?” Ta chưa thấy ai như đứa nhỏ này, liền đi qua, đem hai hộp đồ ngọt nhét vào trong tay hắn,“Người ta cho , ta không thích ăn, cho ngươi bồi bổ thân mình.”
“Ngày mai là chợ phiên, cha bận bán dao và nông cụ, việc nhỏ này ta cũng lười gọi ,” Thạch Đầu nhận cái hộp, lấy một miếng nhỏ, liếm liếm, hồ nghi hỏi,“Ngươi sao tự nhiên học được hiền lành như vậy? Không có hạ độc chứ?”
“Không biết tốt xấu!” Mặt của ta bị hắn chọc giận đen lại.
“Hắc ~ xem ngươi cũng không dám!” Thạch Đầu sợ ta lấy lại, lập tức đem hoa quế cao bỏ vào miệng nuốt , ánh mắt của hắn vốn dài nhỏ, bình thường không cười thoạt nhìn cũng có ba phần ý cười, nay lại loan thành Nguyệt Nha, lúm đồng tiền ở bên miệng nhợt nhạt, răng khểnh, từ trên xuống dưới thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
“Không có ai giành với ngươi, đừng ăn đầy tay đều dính.” Trước khi ta xuyên qua, nghỉ hè luôn giữ đứa nhỏ nhà mợ , thấy hắn biến thành bẩn hề hề , theo thói quen lấy khăn tay đưa cho hắn, sau đó ra lệnh,“Xoay người, ta thoa thuốc cho ngươi.”
Thạch Đầu bỗng nhiên đỏ mặt , cúi đầu nhìn ta một hồi, mới chậm rãi xoay người.
Thuốc trị thương của Nam Cung thế gia quả nhiên là tốt, sờ vào lạnh lạnh, thoa lên không bao lâu, vết sưng đỏ liền biến mất không ít, vết thương thoạt nhìn không hề nhìn thấy ghê người như trước.
Ta thực vừa lòng, đem cái hộp cho hắn, sau đó cầm ngân phiếu trong lòng, bước đi như bay.
Thạch Đầu ở sau người kêu ta một tiếng, lại ấp úng nói không nên lời.
Ta không để ý đến hắn.
Nửa đêm, ta ghé vào bên cửa sổ ngắm bầu trời sao. Mắt thường có thể thấy được một dải ngân hà thật dài xẹt qua không gian, cảnh đẹp như vậy ở thế kỷ hai mươi mốt sớm đã bị khói bụi ô nhiễm làm cho biến mất, đứa nhỏ ở thành thị cho dù dùng nhiều tiền đi du lịch, cũng không nhất định có thể nhìn đến tinh không xinh đẹp như vậy.
Ta cực thích sao, thời điểm nhìn chúng nó, thương tâm, khổ sở, phiền não hết thảy đều quên, trong phút chốc tâm linh bình tĩnh, thật là hạnh phúc.
“Thùng thùng”, dưới cửa sổ truyền đến hai tiếng rất nhỏ, khiến ta đang mơ màng bừng tỉnh, thăm dò nhìn xuống, là Thạch Đầu đang cầm cái chén lớn, cười hướng ta ngoắc ngoắc, sau đó đưa chén hướng lên trên,“Cầm lấy!”
Ta vừa mới vừa tiếp nhận, Thạch Đầu lập tức chạy lấy đà hai bước, đặt chân lên khe đá, hai tay cầm lan can cửa sổ, nhẹ xoay người một cái, liền nhảy vào trong phòng, nhu nhu cái mũi, ngượng ngùng nói với ta:“Người quái dị, này…… cơm chiều chừa lại đưa cho ngươi, lễ thượng vãng lai*, đừng khách khí.”
Con nít mới mấy tuổi đầu, ta không so đo hành vi trèo tường vượt rào của hắn, mở nắp ra, thấy bên trong là hai cái đùi gà vừa to vừa béo, tỏa mùi thơm ngát. Đây là món ta thích ăn nhất, trước kia lo giữ dáng không dám ăn nhiều, nay đang muốn mập lên, vì thế nhận thật cao hứng.
Thạch Đầu cố gắng nuốt một chút nước miếng, hỏi:“Ngươi không có răng cửa, cắn được không?”
Ta liếc mắt:“Không có răng thì dùng tay xé không được à?”
Thạch Đầu lưu luyến không rời nhìn đùi gà, cuối cùng xoay tầm mắt qua chỗ khác, không hề bị đồ ăn dụ hoặc.
Ta thấy chân mày đứa nhỏ này sắp thành hình chữ bát, thoạt nhìn đáng thương, hào phóng chia cho hắn một cái.
Hắn rất nguyên tắc, lắc đầu cự tuyệt thịnh tình của ta.
Ta không hề cưỡng cầu, vừa xé vừa ăn, cao hứng phấn chấn.
Ăn xong, Thạch Đầu lấy khăn mặt trên cái giá treo, đưa cho ta lau tay, sau đó dùng thanh âm nhẹ nhàng nói:“Thực xin lỗi……”
Ta nghe có điểm khó hiểu:“Cái gì?”
“Là ta rất hồ nháo, hại ngươi bị thương,” Thạch Đầu nói chuyện càng thêm lắp bắp, mặt đỏ như lửa đốt,“Ngươi…… Mặt của ngươi, về sau ta sẽ phụ trách , sẽ không để bọn họ khi dễ ngươi, yên tâm đi.”
“Ngươi tính như thế nào phụ trách?” Ta đùa với tên tiểu quỷ hiếm khi nghiêm trang, cảm thấy rất thú vị.
Thạch Đầu hít sâu, bình tĩnh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lớn tiếng nói:“Cha ta cùng bà ngoại ngươi đã thương lượng! Nếu mặt của ngươi bị sẹo , không gả cho người trong sạch được! Tương lai ta sẽ cưới ngươi làm vợ!”
===========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay chương này thực dài a……
===========================
lễ thượng vãng lai* : giống câu bánh ít đi bánh quy lại của VN , ta ko dịch vì Thạch Đầu rất thích dùng thành ngữ