Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 17: Chương 17: Chương 17: Xác lập quan hệ




Chương 17

 

Sau cơn mưa, Tiết Khanh che cho tôi nên cả người ướt nhẹp, còn chợ đêm gì nữa, đi về. Tôi cười tủm tỉm ngắm chiếc vòng bạc trên tay, bỗng dưng thấy ngọt ngào. Nha, Luật Nghiễm tôi lần đầu được người ta tặng món quà có ý nghĩa trọn đời trọn kiếp thế này, có cảm giác vô cùng vui vẻ. Chẹp, nếu biết yêu đương như đường mật thế này, tôi từ hai năm trước đã đi câu lấy một con cá rồi...À không, có lẽ bây giờ mới là thời điểm thích hợp...Gặp được người như anh! Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, chủ động đan mười ngón tay với Tiết Khanh. Anh ấy hình như có chút sững người, nhưng bàn tay sau đó cũng nhẹ nhàng siết chặt.

 

Về tới nhà, hai chúng tôi ai về phòng nấy. Tôi ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ...Trước đây, tôi cảm thấy nếu thực sự bị mẹ gả cho Tiết Khanh, tôi hoàn toàn có đủ dũng khí xuống tóc đi tu. Bây giờ lại quay qua thích anh ấy. Ặc, Luật Nghiễm, không phải mày đa nhân cách đó chứ? Hỏi tôi lý do vì sao tôi thích Tiết Khanh...không trả lời được!

 

Chỉ là một cảm giác chợt đến như làn gió xuân, trái tim chợt cảm thấy ấm ấp, cả lý trí lẫn tình cảm đều kêu gào thích anh ấy, vậy chắc chắn đã thích người ta rồi.

 

Tôi tắm xong, ngơ ngẩn ngồi trên giường, bàn tay bất giác chạm lên đôi môi cơ hồ vẫn còn vương hơi thở của Tiết Khanh...Thiện tai! Sao đột nhiên lại nhớ người ta rồi...

 

“Ringg...ringggg...” Chuông báo tin nhắn vang lên. Tôi mò lấy chiếc điện thoại bên cạnh, cười sặc sụa nhìn dòng tin vừa tới

 

Tiết Khanh: “Nương nương, có nhu cầu thị tẩm không?”

 

Cái con người đáng đánh này!

 

Tôi: “Bản cung đến tháng.”

 

Ai đó phòng bên mỉm cười gian xảo, nhanh chóng rep:

 

Tiết Khanh: “Tiểu nhân sang đó chăm sóc nương nương nhé, có đau bụng không?”

 

Tôi tức thì đỏ mặt. Loại chuyện tế nhị này, rốt cuộc tôi ăn nhầm bùa mê thuốc lú gì mới đi thảo luận cùng Tiết Khanh đây...

 

Tôi: “Ngoại trừ thái giám ra, không ai được vào!”

 

Ai đó càng cười càng gian ác, nghĩ tới vẻ mặt của cô gái bên kia ắt hẳn đang ửng đỏ, không kìm được gọi điện trêu chọc...Nhanh chóng có người bắt máy...

 

Tiết Khanh: “Em là đang nghi ngờ năng lực X của anh?”

 

Tên này, cái quái gì mà năng lực X? Chỉ giỏi suy diễn lung tung

 

Tôi: “Anh cũng có loại năng lực này?”

 

Đầu dây bên kia bắt đầu trầm mặc...Trầm mặc...Trầm mặc-ing!

Tôi trộm nghĩ Tiết mặt mỏng nhất định đang ngại muốn chết rồi, dám trả lời mới lạ...

 

Cạch...cạch...cửa phòng bật mở...

 

---------------Phân cách tuyến “Năng lực X”---------------

 

Tôi chưa kịp lên tiếng đã bị con hồ ly phòng bên đè xuống... Chết...chết rồi...đàn ông thường tổn thương khi bị đả kích chuyện kia...Chúa ơi...Mang con...đi...đi...đi đi...

 

“Anh...anh...anh định...làm gì?”

 

Tôi tái mặt nhìn gương mặt Tiết Khanh ngày càng gần, bàn tay đã bị giữ chặt, chân cũng bị đôi chân rắn chắc của ai đó khóa lấy, hoàn toàn không cử động được...

 

“Ủy khuất quá, người ta dám nghi ngờ năng lực X của anh...”

 

Đôi mắt Tiết Khanh híp lại, giọng nói mơ hồ cũng trở nên âm trầm. Huhuhu, tôi thế nào lại chọc vào ổ kiến lửa rồi...

 

“Cứu người, có yêu râu xanh...có Sở Khanh...Tôi quá đẹp để bị cưỡng X, thần phật ơi, cứu con, cứu xong con nhất định đền ơn cả đời, cứu với!!!”

 

Tôi nhắm mắt la loạn lên...Rốt cuộc cũng nghe người phía trên bật cười ha hả, nháy mắt cười đểu:

 

“Chỉ định qua ôm em một chút, không ngờ em...lại suy nghĩ thâm túy thế này...À...nếu em thực sự nhịn không được...anh có thể chịu thiệt thòi một chút...để em...phi lễ anh...”

 

Bàn tay còn không biết xấu hổ cầm tay tôi...Thiện tai! Di chuyển xuống dưới...

 

Tôi lợi dụng lúc chân Tiết Khanh thả lỏng, đạp lên một cái, không ngờ anh ấy tránh được, càng đè càng chặt. Tôi mím môi, phẫn nộ hét:

 

“Lúc nào tới lượt anh lấn lướt rồi...Muốn phi lễ cũng phải do em toàn quyền chủ động...”

 

Đôi mắt hoa đào kia hơi ngạc nhiên...

 

“Ồ?”

 

Tiết Khanh cảm thán một tiếng, liền ngồi dậy, cởi ba cúc áo đầu tiên lộ ra vòm ngực rắn chắc...Tôi nuốt khan...Không phải tên này định cưỡng X con gái nhà người ta thật đó chứ?

 

Ánh mắt quyến rũ đưa đẩy, Tiết Khanh bày ra bộ dạng lả lướt, lại cầm tay tôi dán vào vòm ngực kia...Ặc...

 

“Em yêu, thị tẩm!”

 

Buồn nôn!

 

“Anh chỉ cởi áo thì làm được gì?”

 

Khí chất nữ vương tiềm ẩn trong tôi bùng phát, bĩu môi khinh bỉ nhìn người trước mặt.

 

Tiết Khanh cười tò mò, tiếp tục đưa tình, tiếp tục đưa tay cởi tiếp...Tôi khoanh tay, hất cằm bảo:

 

“Em trai, ngực không to bằng lão nương, đừng khoe nữa!”

“Thật ư? Có giỏi thì chúng ta cùng cởi, cùng so!”

 

Đôi mặt gợi tình híp lại chỉ còn một đường chỉ...

Tôi rốt cuộc cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhanh như cắt cuộn mình vào trong chăn như cuộn sushi, chỉ hở độc chiếc mũi và đôi mắt, hít sâu nói:

 

“Lão nương không cởi!”

 

“Đây là đang nhắc khéo anh cởi giúp em ư?”

 

Tôi sa sẩm mặt mày, thò tay ném cho Tiết Khanh cái gối vào mặt, hét lên:

 

“Cút!”

 

Người kia vẫn tiếp tục mặt dày, dễ dàng chụp được chiếc gối, cài cúc áo đàng hoàng liền nằm luôn xuống bên cạnh tôi:

 

“Nghiễm Nghiễm, anh sẽ hiểu là em ném gối cho anh là muốn anh ngủ cùng em đấy nhé!”

 

Tôi quyết định câm nín!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.