Chương 19
Hai bậc trưởng bối sau khi phát giác ra mối quan hệ của tôi và Tiết Khanh, liền ngay lập tức đòi về nhà, nói cái gì mà..chuẩn bị hôn lễ. Thiện tai! Thái hậu vội bán con gái quá! Tôi đau lòng quá! Thái hậu nói:
“Quá trình yêu đương thì sao? Sau khi cưới không phải vẫn yêu đương được sao?”
Tiết phu nhân tiếp tục thêm chút mắm:
“Muốn yêu đương? Kết hôn xong cho hai đứa đi nghỉ “tháng trăng mật”. Miễn sao sau khi về tặng mẹ một đứa cháu nội!”
Tôi toát mồ hôi hột luôn. Cái này...quả thực quá mức vận tốc ánh sáng rồi nha!
Dĩ nhiên là tôi giả điếc cho bậc trưởng bối tiếp tục chìm trong ảo tưởng, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ, lắc đầu ngán ngẩm. Hừ, còn chưa cầu hôn, tuyệt đối không gả!
--------------Phân cách tuyến “Anh mau cầu hôn đi Tiết ca”----------
Trước khi lên ra sân bay, tôi luyến tiếc kéo Tiết Khanh ra biển chụp ảnh kỷ niệm. Hắn nhếch môi, vui vẻ nói:
“Ái chà, em đã vội vàng chụp ảnh cưới rồi đấy à?”
Tôi thuận thế đá cho con hồ ly kia một cái!
“Xem xem...Anh mới vội ấy. Lúc nào cũng là vấn đề đám cưới. Sao? Rốt cuộc cũng biết được em là đóa hoa mẫu đơn rực rỡ cao quý, đã vội muốn hái về làm của riêng rồi ư?”
Tiết Khanh bật cười, khoác vai tôi, tỏ vẻ thông cảm:
“Mẹ nói bạn bè của em đều có nơi có chốn rồi, còn bông hoa này héo rũ trong vườn...Nha, cũng may em gặp được anh...”
Hắn nói thế là ý gì? Tức giận-ing!
“Ồ? Cũng may là còn sót lại một bông hoa cho anh hái...Anh nên cảm ơn em nhiều đấy!”
Tôi gạt mạnh cánh tay của Tiết Khanh xuống, chớp chớp mắt nói.
“Còn có bạn trai nhất định phải nhường nhịn bạn gái. Là một người bạn trai đủ chuẩn, em luôn đúng. Nhé?”
Xùy. Cái kia đã sớm thành đạo lý rồi. Tiết Khanh anh không làm được, Luật Nghiễm em nhất định không gả!
“Cái kia...Pháp luật nói vợ chồng bình đẳng, em nói sai thì anh phải sửa thôi!”
Tôi suýt ngã lăn ra đất! Trời ạ! Con người này, năng khiếu chống chế không phải là tu luyện từ trong bụng mẹ đó chứ?
“Có điều...đàn ông sau khi kết hôn tương đối chiều vợ. Mau mau gả vào nhà anh, sau đó em nói đông anh nhất định không đi tây. Cố lên!”
Tiết Khanh búng trán tôi, cười cười nói. Hừ! Thật mất phong độ! Luôn miệng nói tôi gả cho hắn. Hắn còn chưa cầu hôn, không lẽ tôi cư nhiên bê đồ tới làm “thế tử phi” nhà hắn sao?
Tôi nghĩ nghĩ như vậy, bĩu môi một cái, tiếp tục chụp ảnh...Thành phố C ơi, em là nơi chứng kiến toàn bộ quá trình “biết miệng sói nhưng vẫn nhảy vô” của lão nương. Sau này họ Tiết kia có tệ bạc với chị, em nhất định đòi lại công đạo cho chị!
Nhân tiện! Tạm biệt nhé! Thành phố C!
Tôi lưu luyến ánh mặt trời ấm áp cuối ngày. Màu sắc vàng những nắng, pha chút đỏ trải dài trên nền cát mịn. Tôi khép mắt, hưởng thụ gió biển nhẹ nhàng vờn mái tóc. Thoải mái quá!
Ưm...Cánh môi lành lạnh, mềm mại phủ lên môi tôi, rất nhanh liền buông ra...Không phải môi lưỡi dây dưa, hoàn toàn là chuồn chuồn đạp nước...
“Sóng vừa quay lại liền nhìn thấy bờ biển, sau này em nhất định chỉ cần quay lại sẽ nhìn thấy anh...”
Ánh mắt Tiết Khanh lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, dịu dàng nhìn tôi.
“Cũng hy vọng em đừng đi trước quá xa, anh sợ mỗi khi ngẩng đầu lên không nhìn thấy em...”
Tôi nhẹ gật đầu. Như đắm chìm trong đôi mắt như những vì tinh tú của anh ấy...
----------------Phân cách tuyến “Ở trong tầm mắt anh”--------------
Sau khi về thành phố A, công ty một bản hợp đồng lớn, Thẩm Tư Ngôn đang ở thành phố B, cho nên lại đến tay Tiết Khanh phụ trách. Cũng tốt! Cũng tốt! Có thể tạm gác chuyện kết hôn kia qua một bên cũng tốt!
Bậc trưởng bối hai bên dường như cũng hiểu được đặc thù công việc của chúng tôi, không giục đi đăng ký kết hôn nữa. Tôi thở phào! May mắn quá!
Cường độ công việc tuy có lớn, nhưng Khải Nhất quả không hổ danh Khải Nhất. Vừa đầy một tháng đã hoàn thành xong rồi!
Tiết Khanh quả thực có tác phong của lãnh đạo, liền tổ chức một cuộc họp, nói là tổng kết lại công việc, đồng thời thưởng cho mọi người vì những cố gắng suốt thời gian qua. Tôi giơ ngón cái tán thưởng! Đãi ngộ rất tốt!
Mà cái hay của Tiết Khanh chính là chơi theo kiểu bốc thăm trúng thưởng. Thiện tai! Qúa thâm túy rồi! Chơi kiểu này hoàn toàn do may rủi, khỏi mắc công mọi người so kè nhau!
Tôi hí hửng nhìn đống quà trên bàn, thầm đếm qua đếm lại, rốt cuộc ưng ý nhất chính là hộp quà màu xanh da trời kia.
Mọi người bắt đầu bốc thăm. Tôi định với lấy món quà đã nhắm trước, liền bị Tiết Khanh kéo lại. Anh ấy nhỏ giọng nói:
“Phu nhân, em có nhân phẩm một chút. Lãnh đạo thì nên bốc sau cùng chứ!”
Tôi nghe cũng xuôi tai. Mặc dù tiếc dứt ruột nhìn món quà xinh đẹp kia bị lấy mất...
Cuối cùng chỉ còn hai món: Một đỏ một trắng!
Tôi nhanh tay định lấy hộp màu đỏ, Tiết Khanh còn nhanh hơn, giữ lấy hai hộp quà, ngẫm nghĩ liền nói:
“Chậc, tử vi của tôi hôm nay có duyên với màu trắng. Vậy...tôi sẽ lấy màu đỏ!”
Tôi suýt trẹo chân. Thiện tai! Tư duy ngược-ing!
Mọi người nghe vậy cười ha hả, liên tục đả phá:
“Lão đại, anh quá biến thái rồi!”
Tiết Khanh vẫn mặt dày ôm lấy hộp màu đỏ, không biết xấu hổ nói:
“Tôi là nhường may mắn của tôi cho cô ấy!”
Xong liền đưa hộp màu trắng cho tôi!
Xoạt...xoạt...xoạt...
Mọi người chẳng ai bảo ai, đồng loạt mở quà. Ai đó trúng đồng hồ, ai đó trúng một phần phúc lợi mùa đông, ai đó được tăng lương...Thiện tai! Tôi tò mò mở tờ giấy ghi phần thưởng của mình...
Tiết Khanh?
Tuyệt đối không nhầm! Hai chữ in đậm rõ ràng trên tờ giấy!
“Mọi người, Nghiễm Nghiễm nhà tôi bốc được tôi rồi. Sau này cô ấy phải chịu trách nhiệm với tôi. Nào, nhớ giúp tôi làm chứng nhé!”
Tiết Khanh cao giọng. Huhuhu, tôi lại bị đem ra đùa giỡn rồi!
Tôi vừa định biểu tình, Tiết Khanh đã lịch lãm quỳ xuống. Một chiếc nhẫn tinh xảo hiện ra như phép thuật trong chiếc hộp nhung đỏ trên tay Tiết Khanh:
“Em thấy đấy, anh đã thuộc về em rồi, cho nên bây giờ em có bằng lòng thuộc về anh không?”
Quần chúng liên tục hò reo. Tôi phần nhiều vì ngỡ ngàng, không cất lên lời...
“Thật ra nếu em không bằng lòng, anh nhất định bám lấy em, khiến em không gả cho anh thì cũng không thể gả cho người khác.”
Tôi: “...” Tiết Khanh, em đột nhiên không muốn đồng ý nữa rồi! /_\
Tôi mặc kệ quần chúng hò hét khuyên tôi đồng ý, khoanh tay, cố tình làm khó Tiết Khanh:
“Người ta cầu hôn không dưới ánh nến lãng mạn thì cũng trên thảm hoa hồng. Anh lại cầu hôn em trong phòng họp, anh đoán em có đồng ý không?”
Nói hết câu thì ngón tay chợt lạnh. Tiết Khanh ôm chầm lấy tôi, nói to:
“Dù sao thì em cũng không từ chối!”
Tôi: “...” Anh không có thành ý quá!
Quần chúng: “Lão đại! Anh quá mất đạo đức rồi!”
Tiết Khanh càng nói lớn hơn, càng mặt dày hơn:
“Muốn có vợ thì phải như tôi, mà đạo đức bán thế nào? Bao nhiêu tiền một cân?”
Quần chúng: “...” Té xỉu hàng loạt...
Anh vô liêm sỉ quá...Nhưng em bằng lòng gả cho anh!
Mắt tôi nhòa nước. Là vì hạnh phúc mà nhòa nước...
------------Phân cách tuyến “Thích cách cầu hôn của anh ấy”--------