Trên bậc thang giữa đại sảnh, Đường La An nắm tay con gái từng bước tiến vào giữa tầm nhìn của mọi người, trở thành chú mục tiêu điểm, Đường La An vừa mở miệng, những tiếng rì rầm nho nhỏ liên miên dần dừng lại, những lời lưu ngôn xảo ngữ tràn lan trong thời gian nhập viện cuối cùng cũng coi như chính thức bị tuyên bố loại bỏ bằng hình ảnh nổi bật của hai cha con.
“Các vị, ngày hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Cẩm Cẩm, tôi tự đáy lòng rất cảm tạ vì sự có mặt của các vị hôm nay, đêm nay ngoài việc triển lãm các món bảo vật chính tôi đã sưu tầm trong nhiều năm, còn là triển lãm những món quà sinh nhật hằng năm tôi tặng cho con gái.”
Trương Bàn chẹp chẹp miệng, mặt ước ao ghen tị: “Có một ông cha hào phóng như vậy thật là hạnh phúc mà, anh chỉ cần có một cái là đủ thỏa mãn. Thực sự người này so với người khác, tức chết người. Đoạn lão đệ, chú nói xem phải không?”
Đoạn Hồi Xuyên chỉ mạn bất kinh tâm nhếch miệng cười: “Quà tặng này, giá trị không nằm ở bao nhiêu, mà là ở thiết kế tỉ mỉ, mất nhiều thời gian hoàn thành, xác thực làm người ước ao.”
Bạch Giản cười hắc hắc nói: “Mỗi lần tổ chức sinh nhật, người nhà đều nấu mì trường thọ cho tôi ăn là tôi đã rất thỏa mãn.”
Ngôn Diệc Quân giống như vô ý hỏi: “Đoạn lão bản trong lòng luôn nhớ sinh nhật em trai, chắc chắn vào ngày sinh nhật của anh, em trai anh cũng sẽ không qua loa?”
Đoạn Hồi Xuyên cười tủm tỉm nói: “Tiểu tử kia đi cái gì cũng không hiểu, cũng may luyện được một tay nấu ăn ngon, sinh nhật của tôi trùng vào đêm 30 âm lịch, mỗi lần đều kết hợp với ăn tết luôn, bớt được nhiều việc.”
Đêm 30…
Ngón tay khuất sau áo của Ngôn Diệc Quân hơi rung động, trên mặt bất động thanh sắc giãn ra mỉm cười: “Thực sự là ngày tháng tốt.”
Đang khi nói chuyện, Đường La An đã nhắc người đem món quà thiết kế vì sinh nhật năm nay của con gái lên — một hộp vuông bằng nhung màu đen, hai chốt khóa vẫn đoan chính hợp lại, vì chưa được mở ra, ai cũng không nhìn thấy châu báu thần bí trong lời đồn.
Cơ hồ đúng lúc hộp quà được nâng lên, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên bị một luồng nóng thiêu đốt cảm giác thiếu chút nữa là bỏng da, cả người hắn chấn động, theo bản năng che vạt áo lại, dưới lớp quần áo mỏng manh, chiếc nhẫn vốn mang bên người từ nhỏ đang dán chặt lên ngực, không cần nhìn hắn cũng biết, hiển nhiên giờ khắc này món đồ đã xảy ra một loại biến hóa bất ngờ nào đó!
Chiếc nhẫn này rất quái lạ, cho dù đã bồi bạn với mình hơn hai mươi năm, Đoạn Hồi Xuyên cũng không hoàn toàn nắm rõ nó, chỉ biết đó là vật có lai lịch phi phàm, cùng huyết mạch tương liên tạo cảm giác thân cận, một thân bản lĩnh của hắn đều là từ trong nhẫn học tập được, giống như một cái như viện loại nhỏ thừa tái vô số tinh hoa tri thức truyền thừa.
Trương Bàn từng vô số lần truy hỏi Đoạn Hồi Xuyên học tập từ thần thánh phương nào, đều bị hắn cười ha hả lừa gạt cho qua, không ai có thể ngờ tới “sư phụ” hắn chính là cái thứ cổ giới chất phác này.
Đá quý màu tím khảm trên nhẫn bị một thứ thần bí nào đó hấp dẫn sáng lên, ánh sáng nhàn nhạt bị che dưới cổ áo, một chút ánh sáng không may lộ ra cũng bị tay Đoạn Hồi Xuyên gắt gao che lại, hắn từ từ nheo cặp mắt, chăm chú nhìn hộp quà màu đen kia, lướt qua tầng tầng chướng ngại, trong đầu nhìn ra một chút manh mối.
Hộp quà được Đường La An tự tay đưa đến trước mặt Đường Cẩm Cẩm, cô và cha mình cùng nở nụ cười ngọt ngào, tay mở hộp ra, một giây sau, vội thốt lên một tiếng kinh ngạc ngắn ngủi!
Mấy người quay phim xung quanh đã sẵn sàng như nghênh đón quân địch, nhắm ngay ống kính vào hộp châu báu vừa được lộ ra, hình ảnh khuếch đại trên mấy màn hình lớn nhỏ xung quanh không thể khoe hết cái đẹp của nó.
—— Đó là một cái dây chuyền có kim cương tím là thành phần chính, tua rua bạch kim buông tỏa xuống từ một đóa hoa hồng, hai cánh hoa mở ra hai bên, một viên kim cương hình thoi màu tím được khảm ở chính giữa bông hoa hồng, nó cũng không lớn, thậm chí so với phần lớn kim cương bày trong đại sảnh có phần nhỏ hơn, lại khiến cho hầu hết khách mời kinh ngạc không thôi.
Dĩ nhiên không phải bởi vì nó được thiết kế hoàn mỹ đến cỡ nào, bảo thạch đẹp đến cỡ nào, mà chỉ bởi vì —— nó đang phát sáng.
Không phải do khúc xạ từ ánh đèn, cũng không hề có thiết bị công nghệ cao được giấu bên trong, viên bảo thạch này xác xác thực thực là đang tự thân phát tán ra ánh sáng mắt thường có thể nhìn.
Phút chốc nhìn thấy, đôi đồng tử tối màu của Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên co rút rất nhanh!
“Thực sự là thần kỳ, cõi đời này còn có kim cương tự phát sáng sao?”
“Nhất định là do tia sáng từ đèn, cố làm ra vẻ bí ẩn.”
“Nghe đồn viên bảo thạch này có thể trừ tà giữ nhà mang đến tài vận, chẳng lẽ là thật?”
“Ngài đây cũng tin? Tám phần mười là cố ý tung tin.”
Đại sảnh yên tĩnh lần thứ hai bị tiếng bàn luận dồn dập nhấn chìm, Đường Cẩm Cẩm bị thuyết phục bởi ánh sáng mông lung, không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa, mừng rỡ không thôi: “Ba, đây chính là quà cho con? Nó đẹp quá, ba làm cách nào để nó phát sáng vậy?”
Đường Cẩm Cẩm tò mò ngẩng đầu, chỉ thấy cha mình nghiễm nhiên đứng hình chau mày, chuyện bảo thạch phát sáng này hiển nhiên cũng là ngoài ý liệu của ông.
“Chuyện này…” Đường La An trong thời gian ngắn cũng không biết nên giải thích thế nào, ông tựa hồ nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn tới bảo thạch trầm xuống, bộp một phát đóng hộp quà lại.
Một cơn gió đột ngột xuất hiện trên cửa sổ đã được đóng chặt, thổi bay rèm cửa sổ mềm nhẹ, thổi rung rinh đèn thủy tinh đang treo lơ lửng, thổi đến mái tóc dài nhu thuận của Đường Cẩm Cẩm, thời điểm thổi đến trước mặt Đường La An bỗng hóa thành cơn lốc cuồng bạo, như có một loại xung kích nào đó nổ tung, làm cả người ông bị hất bay ra ngoài!
Chiếc hộp đen đựng sợi dây chuyền văng ra, ở giữa không trung lăn lộn mấy vòng, được một đường sức mạnh vô hình nâng lên, uyển chuyển như tờ giấy bay lượn tiện đà vững vàng mà rơi xuống.
Rơi xuống một bàn tay.
“Ba!!” Đường Cẩm Cẩm bị kinh biến đột ngột làm cho hơi thở run lên, lúc phục hồi tinh thần lập tức nhào tới bên người cha mình.
Đường La An bị rơi cả người đau đớn không thôi, đầu đầy mồ hôi lạnh, xương cốt gãy mất mấy khúc, nhưng vẫn nắm chặt tay của con gái, miễn cưỡng ngồi dậy, cánh tay run rẩy chỉ về phía kẻ cướp hại người kia, lớn tiếng hét: “Ngươi đến tột cùng là ai?! Ngươi không chạy thoát được đâu! Mau thả đồ vật xuống vẫn còn kịp!”
Kẻ đến tranh cướp dây chuyền mặc một bộ đồ bó màu đen, đeo một chiếc kính lớn bảo vệ mắt, khuôn mặt bị che hết nửa, chỉ lộ ra một cái cằm thon gầy, gã chẳng hề để ý hơi phe phẩy hộp quà trên tay, không nói một lời, kéo kéo khóe miệng, tặng cho Đường La An một cái độ cong châm chọc.
Vệ sĩ trong phòng dồn dập xông lên vây quanh tứ phía tên đạo tặc, dùng bộ đàm kêu cứu và gọi cảnh sát thì không có tín hiệu, cảnh lực phòng giữ ở bên ngoài hồn nhiên không biết trong đại sảnh đang phát sinh một trận cướp bóc không khoa học.
Tên đàn ông áo đen lại như ngoảnh mặt làm ngơ, giơ ngón trỏ lên không trung tiện tay cắt xuống một đường cong tròn, loáng loáng một màu xanh hội tụ tại đầu ngón tay gã, theo nét vẽ dần hình thành một vòng ánh sáng màu xanh sẫm to bằng lòng bàn tay, mơ hồ có gió thổi vù vù ở giữa.
“Nguyền rủa Tiểu Phong!”
Trong nháy mắt, vòng ánh sáng màu xanh lục đột ngột khuếch tán thành cơn bão nhỏ, thổi bay tất cả người cùng vật bốn phía!
Chùm đèn thủy tinh siêu to khổng lồ treo thả từ trên trần nhà xuống bị cuồng phong thổi bay lắc dữ dội, không ngừng phát ra âm thanh giãy chết ken két, cuối cùng chịu không nổi áp lực của cơn bão, từng tầng rơi rụng!
Nhân viên an ninh ngày thường mạnh mẽ lại không đỡ nổi một đòn của tên côn đồ gầy yếu mang năng lực quỷ dị, những mảnh kính tan nát bay tứ tán trở thành nỗi khiếp sợ trong thần trí, đoàn người bắt đầu kêu la sợ hãi, té ngã, tiếng va chạm không dứt bên tai, tất cả cửa sổ trong đại sảnh đều không hẹn mà cùng nhau vững vàng, mặc dù có chìa khóa, căn bản cũng không mở ra được.
Kẻ tạo ra trận bão hỗn loạn này thế nhưng lại đứng bất động trong tâm bão, lạnh mắt thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của mọi người một hồi rồi mới ung dung thu phép thuật, cầm chiến lợi phẩm chuẩn bị rời đi qua ô cửa mà mình đã vào.
Từ lúc gió bão bắt đầu cho đến lúc ngừng, chỉ tốn mấy hơi thở ngắn ngủi. Từ lúc trộm áo đen mới xuất hiện, Ngôn Diệc Quân ba người lập tức bị Đoạn Hồi Xuyên không nói gì mà kéo xuống gầm bàn, vẫn chưa gặp phải hỗn loạn lan đến.
Phục hồi tinh thần lại, đã không thấy Đoạn Hồi Xuyên đâu nữa.
Gió lốc quay quanh thân như một thị vệ tuyệt đối trung thành, ở trước người của áo đen quét hết tất cả chướng ngại vật làm vướng gã, gã chỉ tay về chiếc cửa sổ xa xa, cửa đang đóng chặt tự nhiên rộng mở, rèm cửa màu kem bị gió thổi bay phấp phới phần phật.
Gã hướng về chiếc cửa thả người nhảy một cái, thậm chí có lòng thanh thản quay đầu lại quét mắt nhìn một lượt khách mời quần áo phẳng phiu, bây giờ như chó rơi xuống nước dáng dấp chật vật. Gã nghênh ngang rời đi, tất cả mọi người thoát được lùi ra xa, không một người dám đuổi theo.
Khửa khửa, mặc kệ các ngươi được gọi là cái gì danh viện quý tộc, còn không phải bị đùa bỡn trên tay ta, sợ đến run lẩy bẩy?
Chủng tộc nhỏ yếu!
Nụ cười ngạo mạn của gã còn chưa kịp lui ra khỏi mặt, thì cú nhảy ở giữa không trung như đụng phải một tấm lưới vô hình cực lớn, tấm lưới bị gã đụng phải dường như còn hơi co giãn, rất có tính đàn hồi mà gảy ngược gã trở lại.
Đau nhức cùng ê ẩm trong nháy mắt bao phủ toàn thân, tên trộm co quắp ngã trên mặt đất, mấy lần giãy dụa muốn đứng lên mà hữu tâm vô lực, thống khổ thiêu đốt gặm nhấm thân thể, tiện đà một luồng khí đậm mùi khét hậu tri hậu giác truyền vào trong mũi —— kia là mùi y phục cùng với lông của gã đang bị nướng cháy khét lẹt!
“Ầm ầm ầm ——” tiếng sấm cực lớn từ phía chân trời xa xa mãnh liệt dội đến, bình thường mỗi khi có mưa giông thì cũng kèm theo sấm chớp, nhưng sấm chớp ngắn ngủi này dường như khiến cho ngày đêm điên đảo.
Gã đàn ông khó tin mở to hai mắt, nhìn điện quang kia rốt cục hiểu rõ cái gì gọi là lật thuyền trong mương, trước mặt gã sáng tối chập chờn lập loè hồ quang tím lam, tuy rằng yếu ớt, nhưng uy lực đã dùng vẫn gọi lên nỗi sợ hãi trong lòng gã đàn ông.
Một tấm lôi phù mỏng cũ chẳng biết lúc nào đã kề sát trên song cửa sổ, mặt trên dùng máu thu dẫn dòng sấm sét trong đại trận cùng sấm chớp trong đêm tối, cuồn cuộn không dứt tản mát ra một linh lực kinh người, cơ hồ phá phù mà ra.
“Kẻ nào dám ngăn cản ta! Lăn ra đây!” Áo đen tức giận nửa ngồi nửa quỳ trên đất, kính bảo vệ mắt che đi hai mắt gần như muốn phun lửa, lại không giấu được thái dương nổi lên gân xanh.
“Ngươi không nên chọn ngày hôm nay.”
Một giọng trầm thấp lạnh nhạt vang lên bên người gã, cùng theo đến là một cặp giày da sáng lần lượt đứng lại.
“Thời tiết như vậy, dám ở trước mặt ta gây sự, khác gì tìm đường chết?” Đoạn Hồi Xuyên hai tay đút trong túi quần, khom lưng tiến đến đứng đối diện với áo đen, mặc dù cách một mắt kính tối màu, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy dưới đáy mắt Đoạn Hồi Xuyên nồng đậm sự xem thường cùng trào phúng.
Áo đen đại phí chu chương đến trộm dây chuyền, bị Đoạn Hồi Xuyên bắt lại dễ như ăn cháo, được chiếc hộp che chắn, đúng lúc chẳng ai biết chẳng ai hay đá quý màu tím khảm trên dây chuyền hoa hồng bắt đầu có biến động nhỏ, dần dần sáng rỡ, thậm chí đi ngược lại quy tắc của trọng lực, như muốn tự tháo hộp mà ra.
” Giun dế không biết tự lượng sức mình cũng dám xem thường lão tử?!” Côn đồ áo đen phát ra một tiếng cười lạnh từ sâu trong cổ họng, cố nén nỗi đau đớn do bị sét đánh mà chậm rãi đứng dậy: “Đồ vật thả xuống, tha cho ngươi khỏi chết!”