Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 26: Chương 26: Thân phận kinh người




Bỉ Ngạn cũng không phải là một loại tổ chức tôn giáo nào đó, hình thức của tổ chức cũng không thể nói là quá nghiêm mật, so với những thế lực tương tự trong lịch sử, thậm chí có thể hình dung bằng từ rộng rãi và ôn hòa. Mà rộng rãi cũng không có nghĩa là không hề ràng buộc, cho phép thành viên làm xằng làm bậy.

Điều kiện tiên quyết là hết sức tuân thủ trật tự luật thép, Bỉ Ngạn luôn có quy tắc xuất nhập nghiêm ngặt, cánh cửa cho hội nhập cực kì cao, ngoại trừ muốn vào phải có người giới thiệu, còn phải thử phán ứng với vu dược, dùng thiên phú vu thuật chứng minh.

Còn nếu muốn ra thì lại rất đơn giản, chỉ cần nguyện ý tẩy bỏ tất cả kí ức liên quan tới tổ chức và vu thuật đã học được, từ đó về sau tiếp tục làm một người bình thường, không còn liên quan tới Bỉ Ngạn.

Mà cho đến bây giờ, ngoại trừ xúc phạm luật thép bị xử phạt thành người ngoài, còn chưa có người nào nguyện ý chủ động từ bỏ tất cả đã có được ở đây. Người một khi đã vượt qua cánh cửa nhận thức của bản thân, sẽ không ai nguyện ý trở lại quá khứ mông muội vô tri nữa.

“Vì không lãng phí thời gian quý giá của mọi người, nói ngắn gọn.” Vu Tôn giản lược định ra quy củ, ra hiệu Chấp Tiên Nhân lên tiếng.

Chấp Tiên Nhân khẽ gật đầu, đứng thẳng người lên, hắn vô luận đi đứng ngồi nằm đều cực kỳ chú ý dáng vẻ, bây giờ ở trên cao nhìn xuống mọi người, sống lưng thẳng tắp như một cây lao:

“Chắc chắn chư vị đã thông qua nhiều cách nghe được, trước đây không lâu, hội triển lãm châu báu của Đường thị bị một tên phong hệ vu thuật tập kích, người này chính là thành viên cấp cao ngày trước Phong Dã.”

Lời nói tới đây bất chợt dừng lại, Chấp Tiên Nhân lạnh nhìn các thành viên tham dự hội nghị đang vì tin tức này mà rối loạn tưng bừng, đặc biệt là mấy chữ “thành viên ngày trước” đã ám chỉ kết cục của người nọ.

Chấp Tiên Nhân nghiêm mặt, dùng âm thanh bất động vô cảm tiếp tục nói:

“Xét thấy Phong Dã trái với luật lệ, tự ý công khai sử dụng vu thuật dưới con mắt người bình thường làm trọng thương nhiều người, dẫn đến rối loạn không nhỏ, tạo thành ảnh hưởng trái chiều, theo quy củ, đã dùng hình phạt trục xuất, thu hồi tất cả mọi thứ tổ chức trao cho gã, về sau Bỉ Ngạn không còn cái tên Phong Dã này, hi vọng chư vị đang ngồi đây, lấy làm bài học, không nên thử khiêu khích luật nữa.”

Mặc dù đối với kết quả này đã có tâm lý chuẩn bị, mọi người tại đây vẫn toàn tâm tập trung cao độ.

Từ cấp thấp lên được cấp cao đối một thành viên bình thường không có quyền không có thế không có bất kỳ bối cảnh gì mà nói là rất khó khăn, chỉ cần đi sai một bước, là không còn cơ hội cải chính sai lầm nữa, hết thảy nỗ lực ngày trước đều thành nước chảy về biển đông.

Dưới kiến thức thần kì vượt qua cả giới hạn của khoa học, sau khi cảm nhận được sức mạnh siêu phàm rồi, lại đột nhiên bị đánh ngã xuống vách núi, trở lại làm kẻ ngơ ngơ ngác ngác sống dưới đáy xã hội, trở lại sinh hoạt không khác gì xác chết di động, đối với đại đa số bọn họ mà nói, trục xuất so với tử vong thậm chí còn đáng sợ hơn.

Bọn họ không có ai đồng tình với Phong Dã, lại càng không có người nghi ngờ Chấp Tiên Nhân, bởi vì người kia tất nhiên đã được Vu Tôn đại nhân đồng ý.

Thế nhưng trừng phạt thiếu tình người như thế, mang ý nghĩa bọn họ một bước cũng không thể đi sai, sai sẽ không có bất kỳ may mắn nào.

Bất kể là thành viên cấp cao hay là thành viên trọng yếu, trong mắt vị đại nhân kia, kỳ thực không khác nhau nhiều.

Không khí của phòng họp nhất thời rơi vào yên tĩnh trầm trọng, đợi mọi người tiêu hóa hết thông tin nặng nề này, Chấp Tiên Nhân lần thứ hai lạnh lùng mở miệng: “Chuyện thứ hai, là một khen thưởng. Long Tỉnh tiên sinh.”

Long Tỉnh bất thình lình bị điểm tên hơi có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, tuy rằng dùng tên trà làm danh hiệu, nhưng trong cốc thủy tinh trước mặt gã lại chứa đồ uống có gas, đang không ngừng sủi lên đống bọt khí nho nhỏ.

“Vu Tôn đại nhân từ trước đến giờ thưởng phạt phân minh, xét thấy Long Tỉnh tiên sinh trong công tác tình báo đã cống hiến rất nhiều, cho nên đặc biệt khen thưởng hoàn hồn lộ tam chi, cùng với được lựa chọn một môn vu thuật cao cấp vĩnh cửu.”

Chấp Tiên Nhân vừa dứt lời, Long Tỉnh trong nháy mắt cảm nhận được mười mấy tầm mắt ước ao đố kị nóng bỏng phun đến mình, mà gã cũng không kịp nhận biết những ánh mắt nhỏ bé khác nhau kia, giờ phút này gã đã bị kinh hỉ từ trên trời giáng xuống đập đến mơ màng.

Nửa ngày, Long Tỉnh mới từ trong vui mừng lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên hướng Vu Tôn cảm ơn.

Mọi người đều biết, hoàn hồn lộ là thần dược hiếm có chữa thương kéo dài tính mạng, đối với người ở hội nghị này mà nói, nhiều thứ có thể thông qua giao dịch thu được, thế nhưng vu thuật cấp cao lại khác biệt, số lượng lưu thông rất ít ỏi, có tiền cũng chưa chắc mua được, dùng điểm công huân đổi lấy cũng là có tác dụng trong thời hạn định tính, tỷ như Phong Dã phong hệ vu thuật, là thông qua dùng vu dược thu được, hạn sử dụng tối đa là một năm, sau nếu muốn tiếp tục duy trì nhất định phải dùng một lần nữa.

Lần này Long Tỉnh được ban thưởng dĩ nhiên là vu thuật vĩnh cửu!

Ngoại trừ Vu Tôn ban thưởng ra thì không còn cách nào khác, bởi vì sẽ không có người lấy vật quý giá như vậy đi giao dịch.

Nắm giữ một vu thuật vĩnh cửu là có thể trở thành thành viên trọng yếu, thế nhưng nắm giữ hai môn vu thuật trở lên, đã ít lại càng ít, ở đây những người khác đại thể cũng chỉ vẻn vẹn nắm giữ một môn.

Dù vậy, bọn họ cũng đã triệt để thoát khỏi phạm trù người phàm, chỉ cần không phản lại Bỉ Ngạn, có thể vĩnh viễn hưởng thụ sức mạnh siêu phàm cùng quyền uy, còn có tuổi thọ lâu dài.

“Nghiên cứu của hắn cũng không dễ thu được đột phá, quả nhiên vẫn là làm tình báo con buôn tốt hơn nhiều.”

Ngồi đối diện Long Tỉnh là một nam nhân đầu đội mặt nạ cá sấu, rất là xem thường nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, hắn tựa hồ là một vị học giả, trong hội nghị cũng không quên mang theo tư liệu nghiên cứu gần nhất bên người.

Bầu không khí hội trường đã thoải mái hơn so với cảm giác nặng nề lúc trước, hiển nhiên Chấp Tiên Nhân vận dụng cực kỳ thuần thục roi và gậy, ở đây ai không phải là con người, coi như là biết rõ thói quen của đối phương, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, thậm chí vui vẻ chịu đựng.

Chấp Tiên Nhân tuyên bố xong hai chuyện này thì ngồi vào chỗ cũ, chưa thấy tan họp, mọi người biết ngay Vu Tôn còn có phân phó khác, cấp tốc đình chỉ xì xào bàn tán, nghiêm túc cung kính lắng nghe.

Ánh trăng tận dụng mọi khả năng xuyên qua cành lá dầy đặc, gặp cửa sổ sát đất chiếu ra những cái bóng loang lổ. Ánh mắt xa xôi của Vu Tôn từ trên cửa sổ thu hồi, tiếng nói trầm thấp hờ hững vang lên bên tai mỗi người, không lớn mà đặc biệt rõ ràng:

“Chúng ta sở dĩ tập hợp tập ở đây, là vì cộng đồng nghiên cứu vu thuật, siêu thoát hiện thế hướng tới Bỉ Ngạn, hòa hợp với phương thức sinh hoạt của vu tộc, chứ không phải ở trong thế giới người phàm xưng bá, ta hi vọng chư vị vĩnh viễn nhớ kỹ điểm này. Gần đây, có một số vị khách cũng am hiểu vu thuật đến từ dị giới, giả mạo thành viên của chúng ta, ở trong bóng tối khuấy gió nổi mưa.”

Khách từ dị giới?!

Mấy chữ này không thua gì một đường sấm sét, nổ mọi người ở đây đến không thể không biến sắc.”Bỉ Ngạn”… Chẳng lẽ thật tồn tại?

Nghe đâu bên trên hiện thế, còn có chư thiên vạn giới, nơi đó linh cơ dồi dào, tuổi thọ dài lâu, ngoài nhân loại còn có vô số chủng tộc sinh linh, kỳ trân dị bảo, cường giả khắp nơi, còn có khả năng thông thiên triệt địa, giống như những chuyện thần thoại thần tiên ngày xưa.

Nhưng là, chưa ai gặp qua. Chỉ có Vu Tôn lai lịch bí ẩn, nghe đồn chính là từ thiên ngoại mà tới.

Mọi người ngừng thở, ngưng thần nhìn Vu Tôn, lẳng lặng chờ đợi đối phương giải đáp, Vu Tôn tựa hồ cũng không có nghe được tiếng lòng của bọn họ.

“Ta không biết địch nhân đã thẩm thấu vào nội bộ chúng ta hay chưa, thế nhưng rất rõ ràng, đã có người bị bọn họ lợi dụng và xúi giục, hi vọng các vị nâng cao cảnh giác, phàm là gặp phải, nhất định phải lập tức báo lên.” Lời nói của Vu Tôn bình thản lại ẩn giấu phong mang không được xía vào, mọi người không khỏi lẫm liệt đồng ý.

Sau khi tan họp, Vu Tôn vẫn chưa lập tức rời đi, hơi chút lười nhác mà dựa vào lưng ghế, chầm chậm nhắm mắt dưỡng thần, giữa hai lông mày hơi thấy vết nhăn, như đang ngẫm nghĩ việc khó có thể giải quyết.

Chấp Tiên Nhân lẳng lặng đứng ở phía sau y, thấp giọng nói: “Căn cứ vào tin tình báo Long Tỉnh cung cấp, kẻ cùng con quạ có nhiều lần tiếp xúc đại thể đã sắp xếp kiểm tra qua, kẻ này ước chừng là năm ngoái đột nhiên thoát ra, trước cũng không có bất cứ dấu vết gì, hắn tựa hồ luôn luôn đi tìm thứ gì đó, tỷ như bảo thạch đặc biệt, cùng với trang sức hình nhẫn. Mặt khác, kẻ bị ngài hành quyết trước đây, lần cuối từng cùng làm giao dịch với một lưu manh tên Hứa Vĩnh.”

Vu Tôn mở mắt ra, con mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ánh sáng lạnh: “Người này xử lý sao rồi? Nhớ kỹ, người này chỉ có thể là ‘mất tích’.”

“Ngài yên tâm, thi thể của hắn đã hóa thành tro.”

“Vậy thì tốt.”

Quảng trường Nhàn Lâm.

Ở khu vực ngư long hỗn tạp trắng đen trộn lẫn này, mỗi ngày đều có vô số giao dịch ngầm được tiến hành, vô số nhân khẩu lưu động ra vào, cá biệt lưu manh mất tích cũng không có gây nên sự chú ý.

Nếu như có con ma đen đủi nào chết ở phòng cho thuê, khoảng chừng chỉ có thể chờ đến khi thi thể mục nát bốc mùi thậm chí đến kì thu tiền thuê nhà mới bị phát hiện.

Hứa Vĩnh thuê một phòng cao nhất tại một ngôi nhà bốn tầng kiến trúc thập niên 80, bây giờ không sai biệt lắm đã thành phòng trống.

Lan can đầy rỉ sắt quấn bò mạng nhện, bên trong hành lang treo móc lằng nhằng dây thừng lớn phơi quần áo, người cao to đi qua phải cúi đầu, mới không bị quần áo ẩm ướt buông xuống cọ vào đỉnh đầu.

Phần cuối một gian phòng, trên cửa sắt trải rộng rỉ sét, chỉ có ổ khóa có mấy phần mới, cửa sổ không biết đã bị ai đập bể một cái lỗ thủng, chỉ dùng băng dính dán cùng báo cũ miễn cưỡng khét vào.

Cửa sổ thủy tinh nhiều năm chưa từng lau, một vệt bụi rơi trong ánh trăng mờ mịt, bị vỡ bị thủng lỗ chỗ vụn vặt, khác nào cánh bách hợp héo tàn.

Đêm đã khuya, xa xa đường phố vẫn đèn đuốc sáng choang, mơ hồ có tiếng người náo động từ trong gió đưa tới, chốc lát hành lang lại yên tĩnh.

Hành lang không có đèn, trong hành lang đen sì chợt vụt lóe ba bóng người, vô thanh vô tức tiềm nhập vào gian phòng không phía cuối.

Một người cao lớn ra dáng cầm đầu chặn ở cửa, hắn kéo mũ trùm xuống, giữa tóc mái lộ ra hai con mắt ngắn mà sắc bén, như điện đảo qua gian phòng bẩn loạn chật chội và âm u này.

Hai gã thủ hạ khác cũng coi hắc ám như không, tỉ mỉ nhanh chóng ở bên trong dò xét một lần.

Nhưng mà này gian phòng này có thể nói là chỉ có bốn bức tường trống không căn bản vừa xem là hiểu ngay, không hề có bí ẩn gì để nói, một tấm vỏ chăn ố vàng cũ kỹ trên giường cá nhân, trong ngăn kéo đều là tạp vật không đáng giá, cái bàn và cái ghế bị thiếu mất một góc, trái lại rất đồng bộ.

“Thế nào?”

“Vũ đại nhân.” Một tên thủ hạ một mực cung kính nói: “Con quạ sau khi liên lạc với chúng ta từ nửa tháng trước đã tiêu thất, từ lâu không thấy qua lại, sợ quá nửa là chết rồi, Hứa Vĩnh rất có thể là người cuối cùng gặp hắn ngoại trừ hung thủ, nhưng gã chỉ là tên cà chớn bình thường, hơn nữa kỳ quái chính là, gã cũng mất tích. Người này trước đây không lâu từng chào hàng một cái tin, chính là tin về sợi dây kim cương trong triển lãm của Đường thị. Nếu tin tức này có thể làm con quạ coi trọng, nói rõ vô cùng có khả năng liên quan đến vật chúng ta muốn tìm.”

“Phân tích không sai.” Vũ nhàn nhạt khen một tiếng, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp dường như nhìn nửa con mắt về phía đối phương: “Nhưng ta hỏi chính là, ở đây phát hiện cái gì.”

“Ha” ý mừng trên mặt thủ hạ còn chưa đến bò lên đến đuôi lông mày, đã suy yếu thành không biết làm sao, hai tay vội vã đưa lên đem một cái chồng thư: “Bên trong ngoại trừ tiền còn có mấy tấm hình, giấu dưới lót giày, chắc là đồ vật quan trọng.”

Tiền là thù lao Hứa Vĩnh bán tin tức kiếm lời, chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, mấy vạn chỉ còn một ngàn, Vũ đối với tiền xem thường, chỉ lấy bức ảnh ra soi kĩ dưới ánh trăng, góc độ chụp trộm rõ ràng cho thấy, thấp kém đến mức làm người giận sôi, nhưng nhìn ra được trong hẻm nhỏ có một gian hàng, tên tiệm mơ hồ có thể nhìn rõ vô sở bất năng sự vụ sở.

Vũ nhét lại bức ảnh, ra lệnh: “Đi thăm dò cửa hàng trong hình này. Nơi con quạ đặt chân tiếp tục phái người theo dõi, coi như con quạ chết rồi, e rằng còn có tộc nhân của hắn. Hừ, Vu tộc nhân vô dụng, thành sự không đủ bại sự có thừa!”

Thủ hạ sững sờ, do dự hỏi: “Vu tộc không phải đã sớm diệt tộc sao? Ngoại trừ con quạ, nơi này chẳng lẽ còn có tộc nhân của nó?”

Vũ không kiên nhẫn nói: “Vu tộc nhiều nhân khẩu, nào có dễ dàng chết hết quang như vậy, huống chi năm đó bệ hạ chỉ hạ lệnh tru diệt phản loạn Vu Vương cùng loạn quân vây cánh của hắn, không có đuổi tận giết tuyệt đối với Vu tộc nhân chưa từng theo bọn phản nghịch, một ít chạy trốn tới hiện thế tị nạn, cũng chẳng có gì lạ. Bây giờ, trưởng điện hạ cùng đại tế ty có lệnh, cho phép vu tộc tội nhân lấy công chuộc tội, vừa vặn vì bọn ta sử dụng, làm lính hầu của chúng ta.”

Thủ hạ như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, khá là lo lắng nói: “Có thể người của chúng ta tại hiện thế sức mạnh có hạn, Vu tộc nhân có nghe lệnh của chúng ta không? Như cái tên vu thuật tại hội triển lãm hư hư thực thực sử dụng phong hệ, không chỉ không lấy được đồ vật, trái lại đánh rắn động cỏ, khiến hành động của chúng ta thêm không ít phiền phức.”

“Trưởng điện hạ sắp kế vị, trừ phi bọn họ nghĩ vĩnh viễn cõng lấy thân phận tội dân kéo dài hơi tàn, bằng không vì trưởng điện hạ làm việc là cách duy nhất để bọn chúng tiến thân.”

Vũ lộ ra một tia xem thường cười lạnh, chính hắn là một thủ hạ đầu óc linh hoạt, không giống đám ngu xuẩn chỉ có thể đánh đánh giết giết, hắn thân là thượng quan, không ngại chỉ điểm nhiều thêm vài câu.

“Từ khi Vu Vương chết đi, vu tộc không còn lãnh địa, người sống sót của Vu tộc kẻ nào không phải chuột chạy qua đường, ăn bữa sáng lo bữa tối, đã nhiều năm như vậy, lẽ nào bọn họ không nghĩ tới vươn mình? Tốt xấu gì vu tộc cũng đã từng là chủng tộc cường thịnh, thiên phú và truyền thừa đều không thể khinh thường, nếu là ngươi, có một cơ hội để trèo lên bày ra trước mắt, làm sao có thể không vì trưởng điện hạ máu chảy đầu rơi?”

“Đó là đương nhiên! Tiểu nhân trung thành tuyệt đối với trưởng điện hạ!” Thủ hạ vội vàng gật đầu cúi người biểu thị trung tâm: “Nói như vậy là bọn họ không dám không nghe lời?”

Vũ nhíu nhíu mày, hiếm thấy mà chần chờ nói: “Ngược lại cũng không hẳn vậy, vu tộc phân chia, làm theo điều mình cho là đúng, không hẳn là đồng lòng. Trong miệng ngươi nhắc tới cái tên ngớ ngẩn trước mặt mọi người cướp bóc, căn bản không phải từ mệnh lệnh của chúng ta, cũng không biết phụng lệnh ai, hắn có phải là Vu tộc nhân không còn chưa biết đây. Trong hiện thế cũng có không ít các tộc cường giả bí ẩn, người của chúng ta ít, làm việc không thể quá mức lộ liễu, miễn cho hỏng đại kế của trưởng điện hạ, nhất định phải mau chóng tìm được vị kia, cho hắn vĩnh viễn biến mất!”

“Rõ ràng!” Thủ hạ do dự mãi, không nhịn được lại hỏi một câu: “Nhưng mà trưởng điện hạ ra lệnh… Không phải đưa vị điện hạ kia sống sót trở về sao?”

Vũ ở trên cao liếc xuống, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao khoét sâu: “Ngươi phí quá nhiều lời! Đạo lý đơn giản như vậy còn cần ta phải dạy ngươi? Vị kia là thân phận gì? Trưởng điện hạ há có thể hạ lệnh tru diệt? Nhưng nếu trưởng điện hạ muốn thuận lợi kế vị, hắn phải chết.”

“Ồ! Thuộc hạ minh bạch, trưởng điện hạ là muốn mượn đao vu tộc…”

“Ngươi vẫn không tính là quá ngu. Tuy nói trưởng điện hạ muốn hắn sống, nhưng nếu có xung đột, đao kiếm không có mắt, khó tránh khỏi xảy ra bất trắc, chỉ cần đem Thánh Giới của tộc ta bình yên trở về, trưởng điện hạ cũng có thể sẽ thông cảm cho nỗi khó xử của chúng ta.”

Thủ hạ lúng ta lúng túng nói: “Vâng, vẫn là Vũ đại nhân nghĩ chu đáo!”

Miệng gã đáp vậy, còn suy nghĩ rất là xem thường, vị điện hạ kia thân phận cỡ nào, bọn hắn những người này có thể giết được sao?

Lui mười ngàn bước nói, cho dù có cơ hội này, ai dám mang trên lưng tội danh lớn như vậy? Lúc đấy bọn họ chỉ có thể thành pháo hôi tế trời.

Vũ theo dõi ánh mắt khác thường của gã, có vẻ nhìn thấu tâm tư của gã, không nhanh không chậm nói: “Cũng không cần nghĩ nhiều, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm kiếm tung tích báo lại đúng lúc, đợi đến lúc đó, trưởng điện hạ tự có sắp xếp.”

Theo ba cái bóng đen vội vã rời đi, căn phòng cũ nát lần thứ hai rơi vào vắng lặng. Quảng trường được bóng đêm che lấp vẫn cứ đắm chìm trong hỗn loạn cùng cuồng hoan, đối với sóng ngầm mãnh liệt cận kề không hề hay biết.

Bầu trời xanh vạn dặm.

Mấy đóa kẹo bông mây trắng lười biếng tung bay ở trên tơ lụa xanh thẳm, dễ dàng khiến người liên tưởng đến thời gian trà chiều nhàn nhã có bơ điểm tâm ngọt và sô cô la.

Vào lúc này, vị hàng xóm nhiều tiền rảnh rỗi kia có khả năng đã nằm trên bờ biển đầy cát, mang kính râm đi tắm nắng rồi.

Ngôn Diệc Quân trước khi đi còn đặc biệt tới hỏi hắn có muốn cùng đi hay không, bất đắc dĩ hắn đã cùng người ủy nhiệm hẹn gặp, đành thống khổ mà từ chối cái đề nghị dụ người này.

Đoạn đại lão bản trên nguyên tắc hoàn toàn phỉ nhổ loại tư tưởng bé nhỏ cổ hủ như vậy, hiển nhiên, đầu giờ chiều khô nóng, nếu như có thể nằm trên ghế tre dưới bóng cây hóng gió, có thêm một chén dưa hấu ướp đá, chắc chắn là vô cùng tốt.

Đáng tiếc hiện thực lại là tàn khốc.

Vào giờ phút này, đúng lúc mặt trời nóng rát, hắn phải víu trên ngọn cây, cùng một con mèo Ba Tư cao quý lãnh diễm mặt đối mặt. Tiểu tử này một thân lông trắng như tuyết, hai con mắt mèo một lam một kim cảnh giác nhìn chằm chằm vào nam nhân xa lạ đang nỗ lực tới gần nó.

“Tiểu quai quai, mày bò chỗ nào không được mà nhất định phải leo cây, rất nguy hiểm có biết hay không? Nhanh đến chỗ cưa cưa, cưa cưa ôm mày đi ăn cá khô nhỏ!”

“Meo meo ~” mèo nhỏ khinh bỉ xoay đầu lại, tự mình liếm móng vuốt, đối với lời tận tình khuyên nhủ của hắn ngoảnh mặt làm ngơ.

“Con mèo láo!”

Đoạn Hồi Xuyên bị mặt trời độc ác phơi mồ hôi đầm đìa, ở trong lòng mắng thứ yêu cầu Bạch Giản tiếp nhận đến máu chó đầy đầu. Căn bản mèo là loài sinh vật không thể nói lý, so sánh với nhau, thật đáng sợ Chiêu Tài quả thực là tiểu thiên sứ làm ấm lòng…

Vất vả mãi mới được chấp thuận, Chiêu Tài chuyên cần theo chủ nhân xuất ngoại đang đứng trên nhánh cây diễu võ dương oai khoe khoang lông chim hoa lệ, hoả hồng quan vũ đón gió lay động, nhìn thấy bộ dạng chủ nhân, không nhịn được vuốt cánh cười làm nhánh hoa run rẩy.

… Tiểu thiên sứ cái con khỉ!

“Cười cái gì? Có tin tao làm mày nóng nổ tung đầu không?”

Đoạn Hồi Xuyên tàn bạo mà làm một cái thủ thế sét đánh, Chiêu Tài nhất thời sợ đến không dám lên tiếng, lạch bạch mấy lần bay qua một bên, thật giống như cách xa chủ nhân một chút thì sét sẽ không rơi trúng đầu.

Động tĩnh của nó khiến mèo Ba Tư chú ý, mèo trắng hết sắc chăm chú mà quan sát Chiêu Tài, bước bước chân mèo cẩn thận từng li từng tí một dịch thân về phía nó, cong thân lên bay nhào một cái!

Nhưng mà công kích như thế này đối tiến con vẹt nửa yêu hóa mà nói, không đủ trình độ gãi ngứa, cánh rung lên đã nhẹ nhàng bay tới bệ cửa sổ lầu hai, cách chạc cây chưa tới một mét.

Con mèo nhỏ không cam tâm mà đuổi theo, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên nhanh trí, rình sau lưng nó như chim hoàng yến, cánh tay dài duỗi một cái, chỉ lát nữa là bắt được con vật nhỏ bướng bỉnh này, không ngờ mèo con đã nhảy trước lên một bước, lông sáng như tuyết sát qua đầu ngón tay, chung quy đã bỏ lỡ cơ hội.

Tiện đà “Loảng xoảng” một tiếng, toàn thân mèo từ trước cửa sổ rơi tọt vào.

“Méo mèo meo!”

Đoạn Hồi Xuyên dở khóc dở cười bò đến bên cửa sổ, ló đầu nhìn vào, phòng trong dường như là một cái gác xép bằng gỗ, bởi vì nhiều năm không người quét tước, chưa sẵn sàng đã bị cục lông từ trên trời giáng xuống khơi dậy đầy trời tro bụi.

Vách tường ván gỗ dày đặc đinh, bên trong ẩm ướt mục nát, bị con mèo này dằn vặt một hồi, mấy khối mảnh vụn lào xào rụng xuống, mơ hồ lộ ra đám mối mọt.

Mèo con bị quấn trong tro bụi và tơ nhện bay nhảy một hồi, được Đoạn Hồi Xuyên ôm ra, một thân lông trắng sạch sẽ bị cọ bẩn thỉu, Đoạn Hồi Xuyên tiện tay giữ chặt: “Rốt cục tóm được mày, chạy loạn nữa đi!”

“Tìm được Cây cải đỏ rồi? Có té bị thương hay không?” Chủ con mèo một hồi lâu mới khoan thai đi đến, đạp đạp bò lên trên tầng gác, cầu thang nhiều năm không người dẫm lên không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng rên rỉ.

“Yên tâm đi, Cây cải đỏ của anh còn nhảy nhót tưng bừng lắm.”

Đoạn Hồi Xuyên cuối cùng cũng coi như hoàn thành cái yêu cầu “Thịt muỗi” này, ưu buồn quạt gió, nghĩ đến đây vất vả mà chả được gì cùng tiền thù lao gầy còm, nội tâm không nhịn được khổ xướng lên ha ha.

“Ai nha Đoạn tiên sinh, rất cảm tạ! Cây cải đỏ quá nghịch ngợm mỗi lần đều bắt tôi đi tìm!” Chủ mèo tâm đau mà vuốt ve: “Đây là gian nhà tổ phụ tôi năm đó săn thú thu gom con mồi, bỏ không mười mấy năm, vẫn không quét tước, sót không ít tro bụi, thật không tiện.”

“Không sao, giúp người làm niềm vui là truyền thống mỹ đức.” Đoạn Hồi Xuyên nghiêm trang trả lời.

“A? Lẽ nào anh không muốn tiền thù lao sao? Như vậy sao được chứ!”

“…” Lời khách sáo nghe không hiểu sao? Đoạn Hồi Xuyên trên mặt cười hì hì, tâm lý…: “Cái này, tiền thù lao đương nhiên vẫn là… ối, cái trò gì vậy?”

Lời hắn nói còn chưa hết, đột nhiên bị một khối cưng cứng đập vào gót chân, quay đầu nhìn lại, là một cây vàng óng ánh không biết từ chỗ nào lăn xuống trên đất! Chính là nằm bừa trong bụi bặm, cũng khó dấu ánh sáng vàng kim lộng lẫy chói lọi.

“!!!”

Đoạn Hồi Xuyên cùng chủ nhân con mèo đồng thời rơi vào trạng thái mơ hồ, người sau thử thăm dò nhặt thỏi vàng lên, sốt sắng lau đi tro bụi, trọng lượng nặng trình trịch kia ép một trái tim run rẩy kịch liệt: Chuyện này… Đây chẳng lẽ là… Di sản tổ phụ lưu xuống?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.