CHƯƠNG 10
Đi công tác trở về
Rốt cuộc đã trông tới ngày Niếp Thịnh Lâm đi công tác trở về, Lý Ninh Hạ yên lòng rồi .
Niếp Thịnh Lâm mang về rất nhiều đặc sản địa phương cùng các món ăn vặt nhìn rất ngon miệng, anh còn tặng Lý Ninh Hạ một cái di động mới, nói là quà thưởng cho nửa năm làm việc.
Trong miệng vừa nói “Lão Niếp anh lại loạn tiêu tiền”, Lý Ninh Hạ lại rất vui vẻ nhận lấy, lấy sim trong điện thoại cũ gắn vào điện thoại mới.
Người yêu biểu đạt sự quan tâm cùng yêu thương, Lý Ninh Hạ rất thích ý đón nhận. Mua chính là tâm ý, cậu sẽ không mất tự nhiên mà không nhận, nhiều lắm là dặn dò lão Niếp trong thời gian ngắn không được món đồ có giá trị nào lớn hơn 2000 đồng được.
Buổi tối, nghĩ tới đây là đêm đầu tiên cậu chính thức cùng Niếp Thịnh Lâm ở chung một nhà, Lý Ninh Hạ có điểm ngượng ngùng, có chút khẩn trương.
Tới mười giờ, Lý Ninh Hạ liền đẩy đẩy Niếp Thịnh Lâm đang ngồi xem tivi trên ghế sopha, nói anh, “Anhtắm rửa đi!”.
Nhìn nhìn thời gian, lại nhìn nhìn Lý Ninh Hạ, Niếp Thịnh Lâm thuận theo đứng lên.
Mắt thấy Niếp Thịnh Lâm vào phòng tắm,Lý Ninh Hạ ngồi ở sô pha bên ngoài, bản thân tự mình đỏ mặt.
Từ phòng tắm đi ra,Niếp Thịnh Lâm phát hiện tivi trong phòng khách đã tắt, đèn cũng tắt, còn người nguyên bản đang ngồi ở sopha cũng không thấy. Anh cười cười, lập tức đi đến phòng ngủ.
Trên giường, giữa đống chăn mền nổi lên một cái bọc lớn, hiển nhiên có người trốn ở bên trong.
Niếp Thịnh Lâm ở bên giường ngồi xuống, đẩy đẩy con người đang làm “mèo” trong chăn,“Ai, em trốn anh cũng có thể nhìn thấy.”
“Đáng ghét, ai cần anh lo!”
Từ bên trong chăn truyền ra âm thanh rầu rĩ của Lý Ninh Hạ.
“Ra đi, đừng che nữa .”
“Em không ra được!”
Niếp Thịnh Lâm càng thêm muốn cười,bàn tay giữ chặt góc chăn xốc lên,“Em không được, vậy anh đi vào.”
“Nha, anh đừng đến…… Anh đừng tiến vào……”
Người trong chăn dùng cánh tay đẩy đẩy ra, bất quá cánh tay dường như không có đủ sức mạnh.Hai người tôi kéo anh kéo, sau đó ở phía dưới lớp chăn đơn loạn thành một đoàn.
Âm thanh cười đùa về sau lại bị thay thế bởi tiếng hôn môi ướt át,trong phòng dần trở nên an tĩnh.
.
Sau khi cùng nhau tắm xong, Lý Ninh Hạ nằm gối đầu trên cánh tay Niếp Thịnh Lâm, không ngủ nhưng cũng không nói chuyện. Đây là lần đầu tiên cậu ở bên người Niếp Thịnh Lâm nhưng lại im lặng đến thế, Niếp Thịnh Lâm nhịn không được lặng lẽ chăm chú nhìn cậu. Trong bóng đêm, đôi mắt đen của Lý Ninh Hạ như tỏa sáng, Niếp Thịnh Lâm cậu vẫn chưa ngủ.
“…… Suy nghĩ cái gì?” Niếp Thịnh Lâm hỏi.
Lý Ninh Hạ trầm mặc lắc lắc đầu.
Niếp Thịnh Lâm nghiêng người,cánh tay đặt lên thắt lưng Lý Ninh Hạ, nhẹ nhàng lay động cậu,“…… Làm sao vậy? Ân?”
Lý Ninh Hạ giựt giựt khóe miệng một chút,“Chán ghét, buồn ngủ .”
“Rõ ràng còn chưa ngủ mà. Ban nãy, mệt sao?”
Lý Ninh Hạ nghiêng mặt qua, trừng mắt nhìn Niếp Thịnh Lâm liếc mắt một cái,“Anh mới mệt a.”
Niếp Thịnh Lâm nghe xong cười,“Ân, thực quan tâm anh, biết anh mệt .”
Lý Ninh Hạ nghe thấy vừa muốn phát giận vừa muốn cười,đánh cánh tay Niếp Thịnh Lâm một chút,“Câm miệng!”
Niếp Thịnh Lâm một bàn tay vuốt ve thắt lưng Lý Ninh Hạ, vừa hống cậu:“Hảo, anh câm miệng, anh không nói nữa.”
Bắt lấy bàn tay Niếp Thịnh Lâm, ngón tay cùng tay anh nắm chặt lại,Lý Ninh Hạ nhỏ giọng nói:“Hiện tại……Anh là người của em……”
Những lời này bị Niếp Thịnh Lâm nghe được, anh cười tiến sát gần, môi cơ hồ chạm được tai của Lý Ninh Hạ lỗ, nỉ non nói:“Đương nhiên, đương nhiên là ngươì của em,chính là người của em, là người duy nhất của em…… Anh là của em….”
“Không được chạy!” Lý Ninh Hạ bổ sung nói.
“Lão động vật , biết chạy trốn đi đâu đây.”
Lý Ninh Hạ vừa nghe liền quay đầu nói:“Cái gì lão động vật, lão động vật vừa rồi còn……” Nói đến một nửa cậu đột nhiên dừng lại.
Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười, không tiếp tục nói tiếp. Tay lại một lần nữa ôm trụ lấy Lý Ninh Hạ,để cho cậu tựa vào trong lòng mình.
“Ngủ đi……”
“Ân.”
Về sau chính là phần cuộc sống vô cùng ngọt ngào giữa cả hai,hai người như keo như sơn, anh anh em em. Buổi tối, tan tầm về nhà, cùng nhau nấu cơm,cùng nhau rửa chén, tranh nhau làm việc nhà. Dù sao trước kia đã có nền tảng “ở chung”, cho nên cuộc sống hai người hiện tại vô cùng hòa hợp.
Đối với cuộc sống giữa đủ loại chăm sóc và khoan dung của Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Người yêu lớn tuổi quả nhiên có sự thành thục hoàn toàn khác biệt a.
Sau khi chấm dứt đợt đi công tác không bao lâu, cuối tuần Niếp Thịnh Lâm đưa ra ý định dẫn cậu cùng nhau đi dạo phố mua sắm.
“Mua cái gì?” Lý Ninh Hạ tò mò hỏi.
“Quần áo.”
Lý Ninh Hạ vừa nghe liền phản đối,“Này, anh không cần bởi vì em mua quần áo cho anh, cho nên anh phải mua lại quần áo cho em a. Cho dù cầm tiền thưởng không nên xài hoang phí như vậy.”
Niếp Thịnh Lâm cười vuốt ve hai má Lý Ninh Hạ,“Ăn mặc theo mùa, cũng nên thêm vài bộ quần áo .”
Hảo ý săn sóc của người yêu, Lý Ninh Hạ không phải không rõ, giữa bọn họ luôn không để ý tới những nghi lễ xã giao này nọ, tâm ý đối phương nhất định sẽ hào phóng mà tiếp nhận.
Đùa nghịch PSP trong tay, Lý Ninh Hạ tựa vào sopha,“Tốt lắm a, cùng đi thôi.”
Vào cuối tuần, Niếp Thịnh Lâm cùng Lý Ninh Hạ ngồi xe điện ngầm, đi tới khu buôn bán sầm uất nhất. Lý Ninh Hạ ban đầu vốn nghĩ rằng, hai người tìm một cửa hàng bán đồ nam hoặc là một công ty bách hóa nào đó, tùy tiện chọn vài bộ quần áo bền chắc, kết quả Niếp Thịnh Lâm dẫn cậu vò tòa nhà thương mại, không nhanh không chậm đi dạo xung quanh.
“Anh rốt cuộc muốn tới tiệm nào mua?” Lý Ninh Hạ hỏi.
“Nhìn thử trước, đừng gấp.”
“Anh đừng loạn mua, tùy tiện mua vài áo somi tay dài là được rồi.”
“Anh biết.”
Nói là nói như vậy, Niếp Thịnh Lâm như trước mang theo Lý Ninh Hạ vào thang máy, lên lầu, xuống lầu, quẹo trái, quẹo phải, các tòa nhà được thông nối liền với nhau, có thể từ tòa nhà này đi qua tòa nhà khác, vòng vo không biết bao nhiêu lần,Lý Ninh Hạ triệt để trở nên mơ hồ rồi.
“Hiện tại chúng ta đang ở đâu a?”
“Trong tòa nhà.”
Lý Ninh Hạ chép miệng, “Em biết. Anh đừng đi nữa. Phải đi mua vài bộ quần áo thôi, anh còn muốn đi tới chỗ nào nữa a.” càng đi càng có điểm nhàm chán, Lý Ninh Hạ nhịn không được kháng nghị.
“Ngắm thêm một lần nữa là được rồi.”
Cùng không biết là đi tới đâu, ba chuyển hai xoay, đi qua một dãy bán đồ quần áo nữ, vào khu chuyên bán thời trang giành cho nam. Niếp Thịnh Lâm vừa đi vừa nhìn, sau đó mang Lý Ninh Hạ vào một cửa tiệm có tên tiếng anh là LOGO.
Lý Ninh Hạ kéo kéo góc áo Niếp Thịnh Lâm, cậu nghĩ chắc Niếp Thịnh Lâm đi nhầm,“Này, lão Niếp, đừng vào.”
“Vì sao?”
“Thoạt nhìn hình như không rẻ lắm.”
Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười,“Ai nói. Treo một cái tên tiếng Anh lên liền mắc sao? Không nhất định thế.Đi vào nhìn xem.”
Hai người vào tiệm, Niếp Thịnh Lâm lôi kéo Lý Ninh Hạ đi tới giá áo bên cạnh, cầm lấy một bộ so lên người Lý Ninh Hạ. Lý Ninh Hạ chú ý nhìn thử, quần áo có mác nhãn hiệu, toàn tiếng Anh nên cậu xem không hiểu nổi, không thấy được ghi giá ở đâu a.
“Này…… Không tốt lắm đâu……” Lý Ninh Hạ trộm đánh giá nữ nhân viên trong cửa hàng, các nàng đều mặc một bộ đồng phục màu xám bạc, tươi cười thân thiết, nhưng không đi giới thiệu, đứng yên bất động tại đó.
“Có cái gì không tốt a.”
Niếp Thịnh Lâm chỉ lo đánh giá quần áo. Lý Ninh Hạ bất đắc dĩ, đành phải đi theo anh.
“Đến, nhìn thử bộ này.” Niếp Thịnh Lâm cầm lấy chiếc áo t-shirt tay dài màu lam ướm thử lên người Lý Ninh Hạ.
Quần áo không tệ, chất lượng nhìn qua rất tốt, màu sắc cũng vô cùng hoàn hảo, làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái.
Sau khi lực chú ý đặt trên quần áo, Lý Ninh Hạ phát hiện trang phục tiệm này thật sự rất được, từ thiết kế đến kiểu may cắt, không thể nói rõ ra là tốt chỗ nào, nhưng chính là khiến cho người ta cảm thấy thật vứa người, nhìn vào cũng có đẳng cấp.
“Hình như không tệ lắm, thật dễ nhìn.”
“Vậy mua hai cái đi.”
Lý Ninh Hạ trừng mắt,“Hai cái! Một cái là đủ rồi.”
Niếp Thịnh Lâm không có để ý Lý Ninh Hạ nói , anh tự chủ trương, thay Lý Ninh Hạ chọn hai kiện hai áo t-shirt tay dài, hai áo somi, hai cái quần dài, còn có một áo khoác lông cừu dày. Nếu không phải Lý Ninh Hạ kiên quyết phản đối, anh còn có thể tiếp tục chọn thêm vài món nữa.
“Đừng mua nũa! Em van cầu anh a! Nghĩ thử xem nửa tháng sau chúng ta ăn gì đây.” Lý Ninh Hạ ở bên tai Niếp Thịnh Lâm nhỏ giọng nói.
Chọn quần áo xong, Niếp Thịnh Lâm đi tính tiền, Lý Ninh Hạ đi theo bên cạnh anh, muốn biết cả đống quần áo này tổng cộng bao nhiêu tiền. Lúc này, Niếp Thịnh Lâm đột nhiên ho khan vài tiếng, sau đó hướng một nữ nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nói:“Phiền cô mang tới cho tôi một chén nước được không?”
Nữ nhân viên cửa hàng đáp ứng đi rót nước, Lý Ninh Hạ theo bản năng liền đi theo sau, sau đó thời điểm cậu bưng chén nước nước, Niếp Thịnh Lâm đã quét thẻ xong, hơn nữa nhân viên cửa hàng đã đem tất cả quần áo hoàn chỉnh bỏ vào túi xong rồi.
Lý Ninh Hạ âm thầm hối hận, sau đó lại nghĩ nghĩ, quên đi, hẳn là sẽ không thật mắc đâu, lão Niếp cũng mua được mà. Nếu lão Niếp không muốn nói cho cậu biết giá tiền, cùng lắm sau này cậu mua cho lão Niếp thêm nhiều món khác là được.
Mua sắm xong, nhân viên cửa hàng cực có lễ phép tiễn hai người tới tận cửa tiệm.
Nhiệm vụ mua quần áo hoàn thành xong, Lý Ninh Hạ liền thấy mệt, nói đói, lôi kéo Niếp Thịnh Lâm vào một quán cà phê, ngồi xuống kêu một phần bánh bao thịt hấp cùng tô mì chân giò hầm.
“Hảo đói.”
Niếp Thịnh Lâm dùng ánh mắt sủng ái nhìn đứa nhỏ Lý Ninh Hạ bên kia,“Đi mệt sao?”
“So với khi em đi giao hàng còn mệt hơn. Anh thật sự là…bất quá quần áo này em đều thích.”
Tươi cười trên mặt Lý Ninh Hạ làm cho Niếp Thịnh Lâm không thể kiềm chế mà đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, Lý Ninh Hạ hoảng sợ, trái phải nhìn xem, sau đó hướng Niếp Thịnh Lâm nhe răng uy hiếp, ý bảo anh không thể làm như vậy a.
Mì hầm chân giò thơm ăn thật ngon nha, vừa q (ai bik mau chỉ giáo T^T) lại vừa dai dai,Lý Ninh Hạ ăn xong một chén, Niếp Thịnh Lâm lại đem một cái chân giò đưa cho cậu. Vẫn chưa đủ, Lý Ninh Hạ lại muốn chè đậu đỏ trần bì, đồng thời “ra lệnh” Niếp Thịnh Lâm đem cái bánh bao hấp cuối cùng cho mình ăn.
Lúc ngồi thưởng thức đậu đỏ,Lý Ninh Hạ cùng Niếp Thịnh Lâm nói chuyện phiếm.
“Cửa hàng hôm nay tới hình như có điểm kỳ quái, anh không thấy sao?”
“Tại sao kỳ quái? Thái độ nhân viên cửa hàng đều rất tốt.”
“Em không phải nói thái độ nhân viên cửa hàng. Anh không phát hiện sao, sau khi chúng ta vào cửa hàng, còn vó vài nữ nhân viên đem cửa đóng lại, tuy nhiên chỉ đóng một cánh cửa, sau đó cô ấy còn đứng ở cửa rồi treo một cái bảng gì đó. Cũng không biết là viết chữ gì nữa.”
“Có sao?”
Lý Ninh Hạ nhìn chăm chú Niếp Thịnh Lâm liếc mắt một cái,“Ánh mắt của anh chỉ nhìn quần áo a.”
“Nữ nhân viên phục vụ chúng ta, cùng nhân viên cửa hàng cũng không giống nhau, mặc đồng phục khác biệt, tuổi cũng lớn hơn nhiều.” Lý Ninh Hạ đang nói chính là nhân viên hướng dẫn mua, bởi vì phục vụ hai người mà sau đó có một phu nhân trung niên đi ra.
“Dù sao bọn họ đều là nhân viên của cửa hàng.”
Niếp Thịnh Lâm vừa nói như vậy, Lý Ninh Hạ cảm thấy anh nói cũng đúng.
Ăn cơm xong, hai người nghiên cứu áp phích bên ngoài rạp chiếu phim một chút, cảm thấy không hứng thú với bộ phim lắm, liền cùng nhau ngồi xe trở về nhà.