Thời gian lui về năm 3018, năm chưa bạo phát tang thi.
Ngày 21/3/3018, thứ 2, thời tiết nóng nực khác thường, rất nhiều người từ sáng sớm đã mặc áo cộc tay.
Bên trong võ quán, mồ hôi trượt dài trên cơ thể nam tính màu lúa mạch.
Thanh niên mặc võ phục trắng tinh đang làm mẫu động tác trung bình tấn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nhóm tiểu đậu định ngã trái ngã phải qua gương.
“Giữ vững, làm thêm lần nữa 5’ sau tan học!” Thanh âm nghiêm khắc vang lên, Chu Mạc quan sát nhóm tiểu đậu đinh mặc võ phục màu trắng ngay ngắn làm động tác.
Qua cánh cửa pha lê, một nhóm phụ huynh đang bàn tán sôi nổi
“Gấu con nhà tôi thực nghe lời thầy Chu.”
“Bé con nhà tôi cũng thế, cứ nói về thầy Chu là bé ngoan liền.”
“Nhà tôi cũng thế…” Tiếng phụ họa không ngừng vang lên.
“Mọi người xem, thầy Chu gia cảnh không tồi, đẹp trai khỏi bàn, tuổi trẻ mà đã là thầy dạy võ, tương lai có khi lại là chỉ đạo võ thuật, tôi còn đang muốn giới thiệu cho em gái đây.”
“Tôi nghe nói thầy Chu năm nay mới 27, còn chưa tới 30 đâu, vóc người cũng đẹp nữa, lại còn chiều cao kia…, có khi 1m85 cũng nên.”
“Đừng nói linh tinh, tôi giới thiệu em trai Ω cho thầy ấy, tiếc là thầy ấy cự tuyệt…”
“Em trai cô là Ω cấp S thì phải, thế mà cũng không lọt vào mắt xanh của thầy Chu sao?”
“Không phải, em trai tôi nói thầy Chu chưa có ý định tìm đối tượng kết hôn, cũng chẳng vội chuyện này, nghe đâu là thầy ấy định 100 tuổi mới kết hôn đấy.”
“Muộn như vậy… Nhưng điều kiện nhà thầy Chu cũng rất tốt, nếu không phải tôi gặp phải ông xã β đáng ghét kia, không thì tôi nhất định sẽ theo đuổi thầy Chu.”
“Mặt dày quá đi cô còn lớn hơn thầy Chu 10 tuổi đấy.”
“Ầy, ai bảo Ω nhanh già chứ…”
Đột nhiên một tiếng hét kinh hãi vang lên.
“Trời ạ, mấy người thấy không? Đây là video bạn tôi share đó.”
Dứt lời hắn giơ di động lêm, trượt màn hình, dùng không gian lập thể chiếu cho mọi người xem.
Là một đoạn video, cảnh quay là một tiểu khu. Một đôi tình nhân đang nói chuyện chậm rãi đi tới thì đột nhiên có một bóng người lao ra, giống như bị bệnh dại mà cắn vào cánh tay của người kia, đôi tình nhân sợ hãi la hét ầm ĩ. May là cô gái nhanh chóng chạy đi gọi bảo vệ để đuổi người kia đi.
Người kia cắn chặt cánh tay người đàn ông, mãi cho đến khi bảo vệ dùng dùi cui điện giật người kia mới nhả ra, cánh tay bị cắn thành một lỗ lớn, người đàn ông đã đau đến hôn mê, mà người kia máu me đầy mặt đang nhai nhai miếng thịt, đảo mắt một cái liền nhảy tới cắn cổ bảo vệ.
Video kết thúc, mọi người đều kêu lên hoảng sợ.
“Trời ơi, là bệnh dại sao? Thật đáng sợ!”
Tiếng bàn tán vô cùng lớn, ngay cả Chu Mạc ở trong phòng cũng nghe được.
“Điểm tin thời sự.” Người vừa cho bọn họ xem video lại chuyển tới một video khác.
“Hôm nay trong thành phố xuất hiện nhiều hiện tượng người bị dại cắn người, hiện tại những người phát bệnh đã được đưa tới bệnh viện, đề nghị người dân không nên hoảng sợ, buổi tối cố gắng không ra khỏi nhà, ngăn ngừa…”
Tin tức này hoàn toàn khiến nhóm phụ huynh hoảng sợ: “Chắc là bệnh nhân của bệnh viện nào đó chạy ra ngoài, chúng ta vẫn nên mau về nhà thôi.”
Dứt lời liền gõ cửa phòng học.
“Thầy Chu, hôm nay kết thúc ở đây đi, tôi nghe có bệnh nhân bị bệnh dại chạy ra ngoài.”
“Đúng thế, đúng thế…”
Chu Mạc nhìn đồng hồ, còn 1’ nữa là kết thuc buổi học, anh cũng đã nghe được ít nhiều vấn đề họ thảo luận, vì vậy vỗ tay ra hiệu tan học.
Nhóm tiểu đậu đinh trong nháy mắt xụi lơ, bi bô nói: Thầy Chu hẹn gặp lại. Nhóm phụ huynh chen chúc đi vào, ôm đứa nhỏ rời đi.
Chu Mạc nhìn đứa nhỏ cuối cùng ra về, lấy nước mát và khăn mặt từ tay người máy quản gia, vừa lau mồ hôi vừa uống nước.
Thời tiết ngày càng nóng bất thường, đáng lẽ ra 5h chiều thì phải bớt nóng nhưng dường như tầm này lại càng nóng hơn.
Chu Mạc đặt cốc nước vào tay người máy, dùng khăn mặt lau lau mồ hôi, tay chạm vào mặt kính.
“Tích” một cái, mặt kính bị chạm vào hiện ra một trang web, Chu Mạc lướt qua mấy tin hot, thấy người bệnh dại cắn người đứng đầu bảng tin, anh lướt xuống phía dưới thấy rất nhiều người đã bình luận.
Vô số bình luận, phần lớn là bảo mọi người lưu ý, buổi tối không nên ra khỏi nhà, để tránh bị cắn.
Lại lướt sang mấy trang bình luận khác, ngón tay thon dài dừng lại.
Ánh mắt Chu Mạc nhìn chằm chằm vào bốn chữ “Tận thế, tang thi”, suy tư một chút rồi bật cười.
Không thể.
Để người máy dọn dẹp phòng tập, Chu Mạc vào phòng thay đồ tắm rửa sạch sẽ rồi lái xe về nhà.
Tắc đường, tiếng sáo trúc không ngừng vang lên, trên bầu trời phi thuyền quân cảnh bay qua, Chu Mạc ngồi trong xe bật điều hòa đến mức tối đa mới không cảm thấy nóng nữa.
Trước khi về nhà, anh lái xe tới siêu thị nhỏ bên cạnh. Siêu thị hôm nay không đông lắm, ông chủ cằn nhằn nói chỉ mở nốt hôm nay mai sẽ không mở cửa, chờ bệnh nhân bệnh dại bị bắt trở về mới mở lại.
Mọi người mua rất nhiều đồ, Chu Mạc cũng vì thế mà mua một đống đồ, tuy anh ăn không nhiều lắm, bởi vậy mua thực phẩm dinh dưỡng cùng đồ lạnh đặt trong túi hút chân không. Dù gì ngày mai siêu thị cũng đóng cửa, chi bằng mua nhiều một chút cũng không sao.
Về nhà ăn cơm, xem TV, đúng 10h Chu Mạc lên giường đi ngủ.
Đêm nay anh ngủ cũng không ngon giấc, mơ hồ nghe thấy tiếng rít gào chói tai, tiếng còi hụ cảnh sát không ngừng vang bên tai.
Ngày thứ 2, Chu Mạc thấy tin tức mới do một y tá phát, sự kiện bệnh nhân bị bệnh dại không thể áp chế, hơn nữa ngày càng tăng lên, người bị cắn sẽ mất đi ý thức, sẽ đi cắn người. Y tá kia cũng bị cắn, cô sợ hãi đòi về nhà, nhưng cảnh sát và bác sĩ cũng sẽ không để cô trở về.
Các loại suy đoán và bình luận, lần thứ 2 Chu Mạc thấy hai chữ “Tang thi”
Ngày thứ 3, Chu Mạc thấy hàng xóm dọn đồ muốn rời khỏi thành phố, từ trên lầu nhìn xuống, mọi người bao lớn bao nhỏ lái xe rời đi.
Đến tận ngày thứ 5, qua mắt mèo nhìn hàng xóm mặt đầy máu gào thét, Chu Mạc trầm mặc mở hệ thống bảo vệ.
Anh đi vào thư phòng, lấy thanh kiếm đang treo trên tường xuống, chậm rãi rút ra, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh đưa tay sờ sờ dòng chữ nhỏ trên thân kiếm: Kỷ niệm núi Võ Đang.
Anh vốn không còn người thân, β rất khó sinh dục mà β x β lại càng khó hơn, cha mẹ songβ của anh đến năm 120 tuổi mới có anh, lúc đó ông nội β xủa anh cũng đã 180 tuổi. Ông nội rất yêu thương anh, truyền thụ võ thuật cũng đưa thanh kiếm này cho anh.
Ông nội Chu Mạc qua đời năm anh 18 tuổi, khi biết anh là một β tiêu chuẩn, ông mới tươi cười trút hơi thở cuối cùng, mà cha mẹ anh lại qua đời khi đi du lịch trên biển nhân dịp kỷ niệm kết hôn.
Ông nội anh vẫn luôn tin β mới là nhân loại hoàn mỹ trong lịch sử tiến hóa, người thân của anh và ngay cả anh vẫn luôn tin điều này.
Chỉ có β, mới không phải dã thú, sẽ khống chế được kì phát tình của mình.
Mà hiện tại, tận thế xuất hiện, chỉ có β mới có cơ hội sống sót.
Anh muốn tồn tại.